Nghe thế họ vội chạy đi mất,ngựa chạy dồn dập hơn lúc nãy.
Trên xe ngựa hai người hai mặt nhìn nhau, lòng vẫn còn sợ hãi.
Cũng không biết là Tấn Vương phủ ở Tấn Châu danh tiếng quá lớn hay sao mà thiếu gia kia hoảng sợ đến chạy mất , vừa chạy vừa nói đều là hiểu lầm. Đoàn người này vốn đến lều trà nghỉ chân, giờ không cần nghỉ ngơi luôn, chạy như hổ rượt.
Chu Thăng thẹn thùng, nhìn trộm Ngọc Nương : Tô bà vú, may là ngươi lâm nguy không loạn, ta lúc ấy lo lắng cực kỳ .
Chu đại ca cũng không phải là sợ , chỉ là huynh sợ ta bị thương tổn nên thế đâu.
Ngọc Nương kỳ thật rất cảm động ,lúc nãy Chu Thăng lựa chọn cho nàng chạy, thà rằng lấy thân mạo hiểm giữ mấy người kia. Ngọc Nương ít tiếp xúc với nam nhân, trừ Tô gia phụ tử hai người, cùng tỷ phu Diêu Thành . Mà Tô tú tài tính tình bảo thủ , Tô Ngọc Thành thì hết ăn lại nằm , tỷ phu Diêu Thành thì càng giống ca ca Ngọc Nương hơn.
Tiếp đến là Tấn Vương, Tấn Vương không thể tính là người thường, cho nên Chu Thăng xuất hiện bên cạnh Ngọc Nương như một người khác họ.
Là ta ngu xuẩn ngừng xe ngựa ở chỗ không người, nếu dừng ở trước cửa, cho dù bọn họ nếm tim gấu mật hổ, cũng không dám phạm thượng đến, làm hại Tô bà vú tự dưng nhận kinh hách.
Xe ngựa Tấn Vương phủ có kí hiệu, nó chẳng khác gì là giấy thông hành bài, ở Tấn Châu này,vào huyện nào cũng không gì phải kiêng kỵ.
Chu đại ca tính tình chu toàn, chuyện ngoài ý muốn ai cũng không có đoán được...
Khi hai người nói chuyện trong rừng cây chỗ lều trà , một gã đàn ông cưỡi ngựa cao to đột nhiên huýt gió, tiếng huýt tựa như chim hót, chẳng làm người ta chú ý, trong nháy mắt từ trên trời bay xuống một con hắc ưng rơi trên bả vai hắn.
Hắn móc một ống trúc trong lòng ra, từ ống trúc bên trong đổ ra một cây bút chì đặc chế, cùng một cuộn giấy .
Cũng không xuống ngựa tay cầm bút, mở tờ giấy nhỏ ra viết: Trên đường đi gặp ác bá đùa giỡn, phu xe anh hùng cứu mỹ nhân, Tô thị bình yên vô sự.
Hắn ngừng bút suy nghĩ có nên thêm một câu là nhờ đại danh điện hạ, ác nhân kia mới sợ hãi. Suy nghĩ một chút vẫn không thêm vào, tờ giấy có hạn, nên ghi tóm tắt tốt hơn. Đem tờ giấy nhỏ trói vào chân ưng cho nó bay lên bầu trời.
Làm xong này hết thảy sau, hắn kẹp bụng ngựa, lại đuổi theo.
*
Trời tối sắp , hai người cuối cùng cũng đến Lâm Vân huyện.
Xe ngựa dừng ở trước cửa Diêu gia, Ngọc Nương lại có xíu e sợ . May Chu Thăng chủ động xuống xe gõ cửa, Trong nhà có người không?
Không lâu sau, bên trong truyền đến tiếng bước chân, cửa sân mở ra .
Là Diêu Thành.
Trông thấy Ngọc Nương, Diêu Thành có ngạc nhiên mừng rỡ: Ngọc Nương, ngươi trở về .
Hắn vừa chào hỏi, vừa tính quay đầu hướng vào trong sân kêu, lại không biết nguyên nhân gì, đột nhiên thay đổi ý tưởng, mà chỉ nói: Mau vào, vào nói sau.
Ngọc Nương đi vào trong nội viện, Chu Thăng đang dắt ngựa xe cũng bị Diêu Thành cứng rắn kéo vào.
Diêu Thành nói Chu Thăng vất vả đi một chuyến, như thế nào cũng phải ăn bữa cơm chứ. Chu Thăng từ chối hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn đáp ứng, hắn cũng không phải ham một bữa cơm, hắn chỉ không muốn mất cơ hội gần Ngọc Nương.
Ngọc Nương vừa đi vào sân nhỏ, là bị Tuệ nương xông lên ôm vào trong ngực.
( giống mama yêu vấu nhà Soái) Tuệ nương vừa mắng vừa khóc, Ngọc Nương cũng sụt sùi không thôi. Mới vào cửa hai nữ nhân ôm cùng một chỗ khóc lên , Diêu Thành vô thức cùng Chu Thăng nhìn nhau, thấy Chu Thăng ăn ý thế, Diêu Thành lại nhìn cô em vợ bên cạnh, lại yên lặng xem Chu Thăng, không khỏi động chút tâm tư.
Ngọc Nương vốn tưởng rằng nàng trở về, Lý Thị chắc cũng còn kinh khủng, nào biết Lý Thị lại thay đổi thái độ, đối đãi nàng rất nhiệt tình.
Không chỉ với Ngọc Nương, mà với Chu Thăng cũng nhiệt tình tới mức nổi da gà. Thậm chí còn bảo Diêu Thành ra ngoài mua chút ít đồ nhắm trở về, chiêu đãi Chu Thăng uống một chén, dù sao người tới là khách.
Diêu Thành nghe theo ra ngoài mua đồ nhắm , đúng lúc cơm tối Tuệ Nương cùng Ngọc Nương đã làm xong hết, mà dân chúng bình thường cũng không có phân bàn, mọi người ngồi chung trong một bàn rất náo nhiệt.
Trên bàn chỉ thiếu một người, là Yến tỷ nhi.
Ngọc Nương chẳng biết chuyện gần đây ở Diêu gia , bất quá nàng cũng không chú ý lắm , dù sao lúc trước nàng gặp chuyện cũng do tội lỗi của Yến tỷ nhi, nàng không trả thù đã may , làm sao rảnh đi quan tâm đối phương.
Trên bàn, Lý Thị liên tục hỏi thăm chuyện Chu Thăng .
Hỏi rất cặn kẽ, gia cảnh, người nhà , ở vương phủ làm gì đều hỏi hết. Ngọc Nương không hiểu, vợ chồng Diêu Thành cũng không hiểu. Hai vợ chồng không ngừng ngắt lời bà, Lý Thị không màng mất mặt, bất quá bà đã đem tình hình Chu Thăng nắm rõ .
Sau khi ăn xong, Diêu Thành giữ Chu Thăng ở lại một đêm, Chu Thăng cũng không có cự tuyệt. Dù sao giờ gấp rút lên đường ai cũng biết nó không an toàn.
Dàn xếp xong cho Chu Thăng , hai vợ chồng Tuệ Nương mới nói chuyện với Ngọc Nương.
Bàn tay bé nhỏ béo ụt ịt , cánh tay bắp chân tựa như ngó sen , thật là làm cho người ta chỉ muốn cắn một cái. Tiểu Bảo cũng không đại gia như tiểu Quận chúa, trong phòng đặt băng này nọ, gia đình bình dân chỉ có chậu nước giếng trong phòng . Cho nên Tiểu Bảo ăn mặc rất ít, cái yếm màu đỏ thẫm bao trọn thân thể, càng thấy trắng nõn đáng yêu.
Qua này mấy ngày điều trị, sữa Ngọc Nương dần dần nhiều hơn. Nàng tích góp một ngàyrồi chờ về cho nhi tử ăn. Cho nên Tiểu Bảo vùi mặt vào ngực nàng cọ cọ, nàng liền ôm nhi tử vào phòng cho bú sữa .
Tiểu Bảo tựa hồ nhận ra nương , cũng không ỉ ôi gì, ngậm hút liên tục rồi. Được nửa tuổi rồi nên sức ăn phát triển nên nhiệt tình hút khiến người mẹ thấy rất ngọt ngào .
Ngọc Nương nhìn hắn lại thấy hắn giống Tấn Vương.
Nàng tường tận xem xét , phát hiện Tiểu Bảo cùng Tấn Vương rất giống nhau, dù mắt Tiểu Bảo còn nhỏ, nhìn sơ không hiện rõ, nhìn kỹ có thể nhìn thấy.
Ngọc Nương không giống, nàng có mắt hạnh, tròn trịa , đuôi mắt khẽ cong, làm cho người ta thấy dịu dàng, mềm mại, đáng yêu .
Nói cách khác, Tiểu Bảo lớn lên giống cha ?
Nghĩ đến đây cái, Ngọc Nương vô thức thấy phản cảm.
Nàng không muốn nhớ lại đoạn ký ức cũ, nghiêm túc nói đến, Ngọc Nương cũng không thấy mặt tên cường bạo nàng.
Nàng đau lòng vuốt đầu nhi tử , nhìn mãi cũng thấy không đủ, rõ ràng Tiểu Bảo lớn lên ôm vào trong ngực cảm giác huyết mạch tương liên lao đầu tới .
Ngọc Ngọc. Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Tuệ Nương.
Ngọc Nương rón rén đặt Tiểu Bảo trên giường, đứng dậy đi ra mở cửa.
Thấy hai vợ chồng tỷ tỷ vội đem hai người đón vào.
Ngọc Nương trong lòng có chuyện, đồng dạng trong lòng Diêu Thành cũng có chuyện.
Hai người vừa mở miệng, đồng dạng đều hỏi việc Tấn Vương phủ phái người đến hỏi thăm chuyện của Ngọc Nương .
Một hồi lâu, Diêu Thành mới nói: Ngọc Nương ngươi cũng đừng sợ, ta xem chừng có vẻ họ định trọng dụng ngươi, mới phái người xuống điều tra. Dù sao tiểu Quận chúa quý nhân phú quý, nàng là ma ma đắc lực tự nhiên không thể khinh thường.
Nếu không có sự kiện kia cũng có thể nói như thế, nhưng Ngọc Nương cùng Tấn Vương có quan hệ khác, làm cho nàng cảm thấy sự tình không đơn giản thế.
Nàng biết thế cũng không nói lên được, chỉ có thể tạm thời đặt xuống.
Tỷ phu, ngươi nói chúng ta có giấu diếm được không? Vương phủ sẽ không phái người xuống hỏi thăm, ta có lập gia đình sinh con không?
Diêu Thành tràn đầy nghi ngờ nhìn nàng, hỏi: Vương phủ vì sao phải phái người xuống hỏi thăm chuyện nhỏ nhặt thế chứ? Đã tra thì nên tra thân thế , lai lịch có trong sạch không , nhạc phụ là tú tài, ngươi tỷ phu là bộ đầu, nếu điều kiện của muội còn không coi là gia thế trong sạch, tỷ phu cũng không biết loại gia đình gì mới xem trong sạch .
Không phải thế... Ngọc Nương muốn nói gì đó, nhưng lại ấp úng không nói hết. Chỉ sợ nói lỡ miệng, nàng làm cho tỷ tỷ tỷ phu biết nàng đến vương phủ làm bà vú, lại vụng trộm cùng cha hài tử ở một chỗ lúc đó làm sao có mặt mũi nhìn người, dù sao nàng xuất thân là nữ nhi trong sạch.
Kiếp trước khi tỷ tỷ tỷ phu biết cũng là lúc nàng có danh phận trên thân, ván đã đóng thuyền.
Huệ nương gặp lại muội muội nên rất nhiệt tình, trêu chọc cười đùa, Muội về rồi hãy chơi thư giãn thật nhàn nhã thôi ?
Ngọc Nương ánh mắt nghi hoặc nhìn Tuệ Nương : Tỷ cùng cha mẹ , đại ca - Chu thị nói rồi, nói muội gả cho người bán hàng rong, vì đối phương gia không có chỗ cố định, nên xuất giá rất vội vàng.
Nếu xuất giá, hàng xóm láng giềng không thể nào không biết .
Tuệ Nương cười đắc ý: Tỷ nói bọn họ muội xuất giá ở Diêu gia . Dù sao Tô đại tẩu động tâm tư trên người Ngọc Nương, hàng xóm đều hiểu. Lần đó Tuệ Nương về nhà đón muội muội đến Diêu gia sống, trong nhà cũng đại náo một hồi, mới đưa được Ngọc Nương đi .
Ngọc Nương ngốc lăng.
Tuệ nương lại nói: Còn tại Diêu gia với hàng xóm láng giềng, thời gian trước tỷ phát chút quà mừng, coi như là lấy cái không khí vui mừng cho muội, còn hôn lễ thì Tô gia xử lý , không cần tốn nhiều miệng lưỡi.
Cũng phải nói Tuệ Nương cơ trí, không có người rảnh hỏi Diêu gia , cũng không thể nào đến Tô gia hỏi chuyện hôn sự Ngọc Nương , dù sao hai nhà cách nhau rất xa , hơn phân nửa tòa huyện thành.
Xem dưới ánh đèn nhìn nét tiều tụy trên mặt tỷ tỷ, Ngọc Nương đỏ hoe mắt, kéo tay nàng: Tỷ - -
Thôi, đều đã làm nương , đừng làm giống thiếu nữ thế . Tuệ Nương vuốt thái dương muội muội , dù nói như thế , nàng cũng không nhịn được đỏ mắt.
Muội muội nàng mệnh khổ, nàng cũng chỉ làm được bấy nhiêu, sau này muội ấy trở về sau không cần mang Tiểu Bảo xa xứ, cũng có thể thoải mái xuất hiện trước mặt người khác.
Ngọc Nương khụt khịt tới ngăn tủ lấy bao đồ ôm ra.
Những thứ này đều là lúc muội trở lại, được các chủ tử thưởng , có vải vóc, có đồ trang sức đeo tay... Ngọc Nương lật lật, và nói: Xiêm y, đồ trang sức đeo tay tỷ tỷ dùng nhé, vải vóc thì giữ lại, cho Minh ca nhi + Hồng ca nhi + tỷ phu may xiêm y...
Chúng ta lấy những thứ này làm gì, muội giữ lại đi, nếu người ta thưởng cho muội , muội cứ giữ lại, sau này muội cùng Tiểu Bảo dùng, hoặc đổi tiền đi .
Tỷ tỷ, tỷ cùng tỷ phu nói thế, muội không có mặt mũi đối mặt với hai người . Muội cho hai người bao nhiêu nhiều phiền toái , Tiểu Bảo còn gửi nuôi vất vả cho hai người lắm rồi...
Thốt ra lời này lại là những lời cũ nói đi nhắc lại, chỉ làm cho người ta thương tâm thêm Tuệ Nương chỉ có thể cắt đứt lời nàng, đối với muội muội nàng Tuệ Nương chịu thua, liền nhìn những thứ Ngọc Nương mang về chọn vài món.