Bởi vì ngày thứ hai trong nha môn có chuyện phải xử lý, cho nên cách một ngày, Diêu Thành mới mang Dao Nương đi nhà Vương thẩm.
Sợ chuyện này không thành, vì muốn cho Vương thẩm làm trung gian nói tốt cho Dao Nương, Diêu Thành cố ý chuẩn bị đầy đủ bốn dạng trái cây, dự định mang đến nhà họ Vương.
Bốn dạng trái cây này là hàng bán chạy của Đào Viên Trai, giá cả không hề rẻ, dù cho là với gia cảnh Diêu gia, vẫn là chưa từng mua loại trái cây quý như thế cho mình ăn. Vì để cho em vợ tìm được nơi làm tốt, Diêu Thành coi như là hao hết khổ tâm.
Sáng sớm, Diêu Thành đặc biệt vội vàng mượn xe la của người ta, chở Dao Nương đến nhà họ Vương.
Nhà họ Vương ở ngõ Cây Liễu, cách Diêu gia có một khoảng, Diêu Thành biết rõ Tiểu Bảo cần Dao Nương chăm, ban đêm ngủ không được bao nhiêu, nên kêu cho nàng chợp mắt trong chốc lát, đợi đến nơi sẽ gọi nàng.
Dao Nương nghe lời nói nhắm mắt lại, nhưng mà giờ khắc này nàng làm sao ngủ được, cả đầu đều là một ít chuyện phát sinh ở Tấn Vương phủ kiếp trước.
Nhà họ Vương cũng là mấy đời làm nô tài cho nhà quan lại. Vương lão cha trước kia làm bộ khoái bị thương, cho nên khi nhi tử Đại Ngưu trưởng thành, liền đem vị trí nhường lại cho nhi tử. Vương gia có một nhi tử làm bộ khoái, Vương thẩm lại là bà đỡ có tay nghề, cho nên cuộc sống gia đình rất khá giả.
Vừa vào nửa tòa nhà, một ngôi nhà ngói có lát gạch xanh ngói đen, trước cửa được dọn dẹp sạch sẽ, vừa nhìn liền biết nữ chủ nhân nhà này là người chịu khó .
Mới vừa bước vào cửa chính Vương gia đã nhìn thấy trong sân ngừng một chiếc xe ngựa nào đó.
Xe ngựa đối với dân chúng bình dân mà nói chính là đồ hiếm. Người bình thường liền tính trong nhà mua xe, tất cả đều là xe lừa xe la, ngựa gì đó rất quý, một con giá hơn mười lượng, còn phải dùng đồ tốt để nuôi, gia đình bình thường mua được cũng nuôi không nổi.
Chỉ nhìn chiếc xe ngựa này, liền có thể biết muội muội này của Vương thẩm ở vương phủ nhất định là rất có thể diện .
Nhưng mà Dao Nương lại biết rõ Lưu ma ma kỳ thật chỉ là một ma ma tầm thường bên trong Tấn Vương phủ.
Kiếp trước bởi vì đắm chìm trong buồn bã tự oán, Dao Nương căn bản nhớ không rõ lúc trước khi đến nhà họ Vương, vì sao lại bị Lưu ma ma vừa ý. Lần này đến bởi vì tâm tính bất đồng, nàng lại có tâm tư đi quan sát tình huống bốn phía.
Là tỷ phu Diêu Thành vào nhà trước, mà nàng thì lại đứng ở trong sân chờ .
Nàng không khỏi có cảm giác rằng có nhìn đang quan sát nàng.
Lưu ma ma kỳ thật cũng không có đem lời muội muội Vương thẩm nói để ở trong lòng.
Trong suy nghĩ của bà, thâm sơn cùng cốc Lâm Vân huyện này làm sao có được nhân tài xuất chúng gì. Nên biết bà muốn tìm nhũ nương, nhưng không phải nhũ nương bình thường. Chỉ là này lời nói không dễ nói với muội muội, lại thấy muội muội để bụng nói chuyện vì đối phương như vậy, bà nghĩ chỉ là xem một chút cũng được, sau lại tùy tiện mượn cớ lấy lệ cho qua thì được rồi.
Cho nên khi Diêu Thành vào cùng Vương thẩm tử nói chuyện, ánh mắt bà ngay cả nhìn cũng khôg thèm nhìn đối phương một cái.
Cho đến khi bà nhìn thấy vị cô nương đứng ở trong sân kia…
Gọi là cô nương nhưng cảm giác có chút không giống, nhưng là đối phươg lại mặc trang phục như một cô nương.
Lưu ma ma là người từng trải, tự nhiên biết rõ khuê nữ trong trắng cùng phụ nhân khác nhau thế nào. Một cô nương ( còn trong trắng) dù xinh đẹp cũng là đẹp một cách hàm súc, nội liễm. Vai thu lại, ngực chưa nở, eo nhỏ nhưng thon chắc, đôi chân khép lại không dạng ra bên ngoài.
Cho dù một phụ nhân đã có một con thì vẫn sẽ nhìn như ngọc măng mới nhú, như là nụ hoa vẫn chưa nở hoàn toàn, vừa thanh tú động lòng người vừa lại có chút e ấp.
Nhưng vị cô nương trước mắt này, lại tựa như một quả đào mọng nước. Rõ ràng trên khuôn mặt trắng muốt nhỏ nhắn còn mang một chút sắc thái non nớt cùng ngây thơ nhưng hết lần này tới lần khác lại lơ đãng tản mát ra một loại mị thái.
Cái loại cảm giác này hình dung như thế nào nhỉ? Giống như chỉ là nhẹ nhàng đâm một cái, có thể chảy ra được rất nhiều nước quả ngọt ngào.
Báu vật!
Lưu ma ma suy nghĩ hồi lâu, mới nghĩ ra một từ như thế để hình dung.
Bà không muốn nghe tỷ tỷ cùng người nói chuyện dong dài, nhớ lại những gì vừa nghe, vội hỏi: Muốn vào Vương phủ làm người hầu có phải là tiểu phụ nhân đang đứng trong sân phải không? Kêu người vào cho ta nhìn thử.
Sau khi Diêu Thành sửng sốt liền vội vàng ra ngoài.
Thấy cô nương kia chậm rãi đi về phía mình, Lưu ma ma lại tựa như nhặt được bảo vật, trên đuôi mắt đều mang một nét vui mừng rõ ràng.
Vương thẩm hơi nghi ngờ nhìn muội muội một cái, có chút khó hiểu tại sao muội muội lại cao hứng như vậy.
Chẳng lẽ nào thật sự vừa ý Dao Nương?
Nghĩ như vậy, trong lòng bà cũng là thật cao hứng, hài tử này là người mệnh khổ, bà cũng hy vọng có thể tìm được con đường sống cho nàng ấy, nếu không thì cũng không phí miệng lưỡi nhiều như vậy.
Dao Nương cảm thấy lưng như bị kim đâm, tại sao Lưu ma ma này nhìn nàng như nhìn thấy vàng vậy.
Nàng còn nhớ kiếp trước nàng cũng không có loại cảm giác này, bất quá chỉ trong giây lát nàng đã không có thời gian để suy nghĩ điều này, bởi vì Lưu ma ma đã kéo tay nàng dò hỏi.
Mới vừa sinh hài tử à? Tại sao lại muốn đi làm nhũ nương? Không luyến tiếc rời xa trượng phu mình à?
Những vấn đề này Dao Nương đã sớm cùng với tỷ tỷ và tỷ phu ở trong nhà biện ra lí do thoái thác, cho nên ngược lại không khó trả lời.
Mới vừa hoài thượng thì phu quân mất sớm, thật sự không thể tiếp tục sống nổi, mới tìm biện pháp để nuôi sống hài tử. Nàng hơi cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói.
Vừa nghe trượng phu nàng đã mất, con mắt Lưu ma ma lại bừng sáng, nhưng không có ai lại chú ý tới điều này.
“ Thật là hài tử mệnh khổ mà. Làm nô tài ở Vương phủ khác hẳn nơi khác, quy tắc bên trong phủ vô cùng nghiêm ngặt, không giống ở nhà.
Cái này Dao Nương hiểu, sẽ tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc bên trong phủ, sẽ không gây chuyện thị phi.
Lưu ma ma kéo tay nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng, tựa như trứng gà mới lột vỏ, thanh tú động lòng người, non nớt mềm mịn. Nếu nói về nữ tử xinh đẹp, Lưu ma ma cũng không phải là chưa thấy qua, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy cái tiểu phụ nhân này, bà liền biết đây chính là người Lý ma ma muốn tìm.
Không rõ tại sao nhưng chính là loại cảm giác này.
Bà càng nghĩ càng cảm thấy hài lòng, không khỏi lời nói nhiều hơn: Bất quá lương tháng trong phủ của ta ngược lại rất phong phú, nếu là có thể được chọn, không đề cập tới cái khác, một tháng lương sẽ được mười lượng. Đương nhiên, nếu các chủ tử cao hứng, tiện tay thưởng cho thì số bạc cũng có thể bằng con làm việc nửa năm hay thậm chí một năm đó.
Ngừng một lát, bà lại nói: Chỉ sợ con chưa biết, lần này bên trong vương phủ chúng ta tuyển nhũ nương, là tìm cho tiểu Quận chúa. Nếu sữa của con tốt, lại được tiểu Quận chúa thích, lưu lại làm lão ma ma cũng không phải là không thể. Khi đó con sẽ rất có thể diện, gọi là nửa chủ tử cũng không quá đáng, đợi đến ngày tiểu Quận chúa trưởng thành xuất giá, đi theo bồi gả, thuận lợi vui vẻ, đó chính là phúc khí mấy đời tu được đó.
Lúc này Lưu ma ma phá lệ ân cần, tựa hồ rất muốn Dao Nương đồng ý việc này. Mà mấy lới này kiếp trước Lưu ma ma cũng chưa từng nói qua với Dao Nương, Dao Nương có chút khó hiểu suy nghĩ cuả bà.
Chẳng lẽ là Vương phủ rất thiếu nhũ nương? Cho nên hiện giờ Lưu ma ma mới nhiệt tình như thế?
Nhưng mà nàng đồng thời cũng nhớ lại một chút chuyện trải qua ở kiếp trước, vô ý thức liền nói: Làm lão ma ma cũng là đầy tớ, đây là phúc khí gì chứ.
Chờ lời nói ra khỏi miệng, nàng mới phản ứng được mình nói cái gì, trong lòng căng thẳng, rất sợ chọc giận Lưu ma ma.
Nào biết Lưu ma ma lại một chút cũng không phiền muộn, ngược lại giống như nhìn nàng như đứa bé không hiểu chuyện, tiếp tục nói: Thật là nha đầu khờ! Bất quá cũng đúng, các ngươi xuất thân từ nơi nhà nhỏ cửa thấp thế này thì tất nhiên không hiểu quy tắc của nhà cao cửa lớn. Ta đã nói với con, đầy tớ này cùng đầy tớ trong đó cũng là bất đồng. Tục ngữ nói ‘ Giữ nhà tể tướng cũng là quan thất phẩm’, huống chi là ma ma của tiểu Quận chúa Vương phủ. Đây sao có thể giống với nhũ nương bình thường được, có thể xem như là nửa mẹ nuôi đó.
Thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, Lưu ma ma sinh ra sự tự hào như mình tài trí hơn người, cũng bởi vậy nói chuyện cực kỳ cẩn thận: Tiểu Quận chúa là nuôi lớn từ sữa của con, còn không phải là mọi chuyện đều nghe lời con sao, không chỉ vô cùng có mặt mũi trong đám nô tài, ở bên cạnh các chủ tử cũng có được một phần thể diện. Có thể nói nếu dựa được vào ngọn núi lớn Tấn Vương phủ này thì ở Tấn Châu muốn đi ngang cũng được. lấy ví dụ là lão ma ma ta đi, nếu là tại Lâm Vân huyện này đụng phải chuyện gì, đi lên huyện nha báo danh hiệu của Tấn Vương phủ, ngay cả huyện thái gia các ngươi cũng phải cho lão ma ma hai phần thể diện.
Dao Nương nghe được trong lòng liên tục cười khổ.
Nàng tự nhiên hiểu được cái đạo lý này, nhưng lại rõ ràng hơn là làm nô tài ở Vương phủ không phải là dễ làm như vậy.
Giống như nàng kiếp trước, rõ ràng là vào phủ làm nhũ nương, lại bởi vì bị người tính kế, thiếu chút nữa bị người đuổi ra ngoài. Vương phi nể tình nàng khó khăn, để nàng lại làm hạ nhân, ai nghĩ lại bị kia Hồ Trắc Phi liên tiếp làm khó dễ, nàng mới bị bức bất đắc dĩ phải bò lên giường.
Mà nàng kiếp trước vận rủi chính là bắt đầu từ khi nàng bò lên giường, Dao Nương mặc dù không biết mình kiếp trước vì sao lại chết, đến cùng là ai hại nàng, nhưng trong nội tâm nàng mơ mơ hồ hồ cũng có đối tượng. Nếu nói là toàn bộ Tấn Vương phủ bên trong ai hận nhất nàng, đại khái không thể nghi ngờ chính là Hồ Trắc Phi.
Nghĩ tới thủ đoạn của Hồ Trắc Phi, Dao Nương liền cảm thấy không rét mà run, đồng thời cũng có chút mất hứng thú.
Nhưng mà việc đã đến nước này, nàng cũng biết rõ chính mình không có đường khác để đi.
Đương nhiên, nàng cũng có thể mày dạn mặt dày, nhịn xuống Lý Thị thỉnh thoảng nhục mạ, tiếp tục ở lại Diêu gia. Nhưng Dao Nương hoàn toàn rõ ràng lưu lại Diêu gia không phải là kế lâu dài, tỷ phu nói không sai, Diêu gia có thể nuôi nàng cùng Tiểu Bảo một hai năm, lẽ nào lại có thể nuôi bọn họ cả đời? Tiểu Bảo sẽ có một ngày lớn lên, lẽ nào nàng lại để cho nhi tử mình sinh hoạt tại trong hoàn cảnh khuất nhục này.
Còn có tỷ tỷ, nàng không thể chỉ lo cho bản thân, hủy đi cuộc sống tốt đẹp của tỷ tỷ, cho nên nàng chỉ có một con đường như vậy có thể đi.
Lưu ma ma còn nói một vài lời, Dao Nương bởi vì tâm tư hỗn loạn, căn bản không có nghe vào trong tai.
Nói tóm lại, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Bởi vì Lưu ma ma gấp gáp nên ngày kia muốn đi, nói cách khác Dao Nương chỉ có thời gian một ngày, nhất định phải rời xa Tiểu Bảo đến Tấn thành.
Tấn thành cách Lâm Vân huyện cũng không xa, cũng chỉ là hơn một ngày lộ trình, nhưng tiến vào Vương phủ cũng không phải là có thể dễ dàng ra ngoài như vậy, nói cách khác nàng sẽ có một đoạn thời gian rất dài lại không thể gặp Tiểu Bảo.
Sau khi trở về, trên mặt Dao Nương một tia vui mừng cũng không có, cùng tỷ tỷ chào hỏi xong, liền bước vào bên trong gian phòng nhỏ xem Tiểu Bảo .
Huệ Nương sững sờ một cái, còn tưởng rằng chuyện này không thành, đang muốn đi vào khuyên muội muội không nên suy nghĩ nhiều, lại bị trượng phu kéo lại.
Thành rồi, ngày kia phải đi, Dao Nương chắc là không bỏ được Tiểu Bảo, nàng để cho muội ấy cùng hài tử ở chung trong chốc lát đi.
Ánh mắt Huệ Nương bi ai, nặng nề thở dài.
Tiểu Bảo mới vừa tỉnh, đang nằm ở trên giường, cái đầu nhỏ nhìn ngó chung quanh.
Vừa nhìn thấy nương xuất hiện ở trước mắt, ánh mắt bé thay đổi, tựa hồ cũng nhận biết đây chính là nương.
Dao Nương bi thương trong lòng, nhịn không được liền ôm Tiểu Bảo bật khóc.
Khóc trong chốc lát, nàng xoa xoa nước mắt, vén lên xiêm y cho Tiểu Bảo uống sữa.
Tiểu Bảo chưa uống sữa cả một buổi, bú đặc biệt nhiều, nhiệt tình mút lấy sữa. Dao Nương nhìn bé đầy thương yêu, khẽ vuốt cái đầu nhỏ mới vừa mọc một tầng tóc mềm mại từng cái từng cái.
Ngày hôm sau, Dao Nương chỉ ôm Tiểu Bảo không đi đâu cả, trước kia còn giúp đỡ trong nhà làm vài việc vặt, hiện thời cũng không làm.
Lý Thị hôm kia mới bị nhi tử khuyên bảo một lần, liên tục hai ngày nay rất an phận, Huệ Hương phải chiếu cố Minh ca nhi cùng Hồng ca nhi, tự nhiên không rảnh làm việc nhà, hiện thời Dao Nương cũng không làm, bà phải làm việc nhà hai ngày, bận rộn cả người đầy bụi đất, nhịn không được liền nổi đóa ở trong sân mắng ầm lên.
Diêu Thành không ở đây, hiện thời Huệ Nương cũng không muốn chịu đựng bà, mở rèm cửa ra đứng ở cửa lạnh lùng nhìn bà.
“ Nương khỏi mắng, ngày mai Dao Nương sẽ đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tấn Vương: Ân hừ - - bản vương chết hử ?
Dao Nương: QAQ, khi đó ta xác thực làm cho ngươi chết...
Tấn Vương: Vậy bây giờ?
Dao Nương: Ngươi là sống, vẫn là hảo việc một cái. (QAQ, giơ ngón tay, khóc chít chít, ai oán oanh động )