Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 19 - Chương 19

Trước Sau

break
Bên trong Hầu phòng yên tĩnh đến mức dọa người, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Ngọc Nương sửng sốt, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, vội vàng xoay người sang chỗ khác.

Nàng có chút luống cuống tay chân ngồi xổm xuống trước lò, cứng nhắc cầm lấy chiếc quạt lá quạt vào miệng lò, muốn cho nước trong ấm đồng mau sôi một chút.

Sao Tấn vương lại xuất hiện ở tiểu lâu, còn mặc loại trang phục này?

Đầy trong đầu Ngọc Nương đều là ý nghĩ này, nhưng đồng thời trong lòng cũng ít nhiều hiểu ra, hèn gì, hôm qua Ngọc Yến dặn dò nàng buổi tối đừng loạn đi, hiện nay trời..... Ngọc Nương lờ mờ nhớ lại, hình như trước đó bên ngoài có vang lên một trận động tĩnh, chẳng qua lúc ấy nàng đang cho tiểu quận chúa bú sữa, vì vậy không chú ý lắm.

Tuy ở bên trong Tiểu Vượt Viện, nhưng Ngọc Nương vẫn tương đối linh thông tin tức.

Tội này phải quy cho vài bà tử lắm mồm trong Tiểu Vượt Viện, ban ngày không cần Ngọc Nương hầu hạ, tránh không khỏi nói vài lời khi đụng phải bọn họ, mà lúc ban ngày hôm nay, nàng nghe mấy bà tử kia nói bên Lưu Xuân Quán thật sự là những người khác không thể so được, từ lúc điện hạ hồi phủ, lần đầu tiên đến hậu viện chính là ngủ lại ở Lưu Xuân Quán.

Lời này, tất nhiên là nói tối qua, nhưng tối qua Tấn vương là tới tiểu lâu.

Bỗng nhiên nàng nhớ tới lầu hai ở tiểu lâu không cho người đi lên.....

Trong lúc suy tư, nước sôi, miệng ấm phát ra từng hồi tiếng ong ong, khói trắng bốc lên từ miệng ấm, nước bên trong tràn ra ngoài.

Do nàng đổ nước vào ấm quá đầy, vì thế khi nước sôi liền tràn ra.

Ngọc Nương luống cuống tay chân đứng lên, nàng muốn đi nhấc ấm nước, lại bị nóng nên rút tay về, chỉ có thể xoay người đi tìm khăn lau, trong lúc này, nàng đụng vào cạnh bàn làm cho tách trà cùng ấm trà lật nhào, phát ra tiếng thanh thúy mà hỗn loạn liên tiếp.

Trong lòng càng sợ hãi, nàng càng luống cuống tay chân, đợi đến khi rất vất vả nàng mới nhấc ấm nước từ lò xuống, trên mặt trên bàn đã là một mảnh hỗn độn.

Ngọc Nương chán nản thất vọng nhìn đống lộn xộn trên bàn, quả thực, hận không thể tìm một lỗ chui vào, lại không dám quay đầu lại, nàng không dám tưởng tượng hiện giờ Tấn vương có vẻ mặt gì, chỉ có thể tựa như đà điểu, vội vàng pha trà cho xong rồi rời đi.

Tấn vương nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm bóng lưng Ngọc Nương.

Hôm đó tay chân của nhũ mẫu này không có vụng về như thế, Tấn vương nhớ tới lời Mục ma ma tán dương nàng, trong mắt hiện lên vài phần sắc lạnh.

Nếu Mục ma ma đã không thể nào nói dối, dĩ nhiên là nhũ mẫu này cố ý như thế.

Tấn vương cho rằng Ngọc Nương là cố ý muốn gợi lên sự chú ý của hắn.

Tấn vương sinh trưởng ở cung đình, thân phận cao quý, đã gặp qua nhiều loại nữ nhân hao tổn tâm cơ muốn leo lên vị trí cao.

Trong hậu cung, những nữ nhân kia vì cầu sủng, dạng thủ đoạn gì chưa từng dùng tới, dạng kì kĩ dâm xảo gì mà không làm qua, cố hết sức bày ra dung mạo xuất chúng tư thái uyển chuyển của mình, cũng có khi thấy lộ tuyến kia không thông, lại muốn lợi dụng cách xấu mặt khác để dẫn tới sự chú ý.

Ánh mắt của hắn gần như cay nghiệt nhìn chằm chằm bóng lưng của nữ nhân kia, đầu chải búi tóc cứng nhắc bình thường, một thân xiêm y mà chỉ những lão bà tử mới có khả năng mặc, toàn thân bao bọc dày đặc chặt chẽ, ngoại trừ khuôn mặt cùng cái cổ trắng ngọc thon dài nửa cúi xuống, lại phá lệ trắng mịn dưới sự phụ trợ của xiêm y màu sắc tối tăm.

Giống như trứng gà bóc vỏ, dưới ánh đèn vàng, phảng phất như bôi một tầng mật, làm cho người ta có ảo giác thơm tho ngon miệng.

Lại nhìn tư thế đi đường của nàng, nhũ lắc lư mông đong đưa, dù đã có một lớp xiêm y che lấp, ánh mắt Tấn vương dù có lợi hại cũng không thể khinh thường.

Dựa vào cái gì? Một phụ nhân đã có chồng còn sinh hài tử như nàng!

Cảm giác chán ghét trong lòng Tấn vương càng sâu hơn, ấn đường nhíu chặt, đồng thời móc cái khăn từ trong tay áo ra, nửa che môi mỏng, ánh mắt nhìn Ngọc Nương cũng càng lúc càng lạnh.....

Ngọc Nương thập phần căng thẳng mất tự nhiên, đó là bị nhìn đến sợ nổi da gà, cũng bất chấp có phạm quy củ hay không, đặt tách trà xuống, vội vã nói một câu ‘phải đi xem tiểu quận chúa’, rồi bỏ chạy.

Trái lại, khiến Tấn vương sững sờ ở tại chỗ.

Tim đập thình thịch, Ngọc Nương chạy một mạch về gian phòng phía đông, đến trước cửa mới thả chậm bước chân.

Đẩy cửa đi vào, Ngọc Thúy đã tỉnh giấc, hỏi nàng đi chỗ nào, Ngọc Nương cũng không giấu diếm, kể chuyện đi hầu phòng uống nước gặp phải Tấn vương.

Ngọc Yến nhìn Ngọc Nương, do dự một chút, nói: Chuyện này Tô nhũ mẫu tự biết là được, ngàn vạn lần đừng truyền ra ngoài, các chủ tử làm cái gì cũng có ý tứ của các ngài ấy, nhớ, đừng có lỡ miệng nói ra.

Ngọc Nương thoáng sững sờ, vội vàng gật đầu.

*****

Tấn vương uống xong trà liền đi lên lầu hai.

Ngủ đến nửa đêm hắn khát nước, nhưng trong tiểu lâu lại không phương tiện giống Triều Huy Đường, Phúc Thành đã ngủ, hắn cũng không thích mọi việc đều phải có người hầu hạ, vì vậy mới tự mình đi đến hầu phòng châm trà.

Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới lại gặp phải nhũ mẫu kia.

Tấn vương lên lầu hai vẫn còn nghĩ về nhũ mẫu đó, ấn tượng về người này hắn mơ hồ không rõ, bởi vì đối phương lúc nào cũng thích cúi đầu, ấn tượng khắc sâu duy nhất chính là làn da trắng nõn của nàng, đôi mắt hồng hồng như mắt thỏ, còn nữa, chính là ngày ấy .....

Tấn vương không khỏi nhớ tới tình hình đã chứng kiến hôm đó, áo ngoài lụa mỏng màu xanh, bao bọc bên dưới màu đỏ thẫm kia là ….. Trắng nõn.

Cơ hồ là vô ý thức, đột nhiên, trong đầu Tấn vương xuất hiện hết thảy mọi chuyện phát sinh trước đó ở Lưu Xuân Quán.

Tấn vương xuất thân cung đình, đương nhiên biết rất rõ nhiều thủ đoạn cầu sủng không thể nói thành lời của nữ nhân, nhưng hắn không nghĩ tới, lại có một ngày có người sử dụng loại thủ đoạn kia ở trên người hắn.

Chỉ cần vừa nghĩ tới một mảnh trắng nõn kia, còn có cái loại chất lỏng màu trắng đó chảy xuống, Tấn vương đã cảm thấy từng đợt nôn mửa dâng lên, mà loại tâm lý biến hóa này cũng dẫn tới phản ứng sinh lý.

Tấn vương móc khăn từ trong tay áo ra, nửa đậy đôi môi mỏng, cố gắng đè xuống cảm giác buồn nôn không ngừng dâng lên, nhưng có như thế nào cũng đè ép không được.....

Phúc Thành nghe được động tĩnh, vội vã từ bên ngoài đi vào.

Điện hạ…..

Vừa nhìn Tấn vương thế này, Phúc Thành còn có cái gì không hiểu, nhìn thấy trên bàn bên cạnh đặt một tách trà, đi qua sờ thấy nóng, vội bưng tới cho Tấn vương, sau đó lại vội vã đi vắt một

break
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc