Tấn Vương quay về bất thình lình, làm cho toàn bộ Tấn vương phủ đều chấn động trong đêm.
Ở Lưu Xuân Quán, Tư Ý Viện, Tê Hà Các, Thính Tuyết Cư cũng đồng thời nhộn nhịp sáng đèn, cho đến lúc Tấn vương trở về Triều Huy Đường, toàn bộ hậu viện mới lần nữa yên lặng trở lại.
Trong Lưu Xuân Quán, Hồ Trắc Phi tức tối rút trâm cài trên đầu mình xuống, quăng trên mặt đất, vốn nàng ta muốn giữ Tấn vương lại Lưu Xuân Quán, nào biết Tấn Vương căn bản là không để ý đến nàng ta, quay lưng rời đi.
Mặc dù tính tình của Tấn Vương cứng nhắc lạnh nhạt, nhưng rất ít khi không cho Hồ Trắc Phi mặt mũi như thế.
Không cần đoán, khẳng định là Tấn vương nổi giận.
Hồng Đào đi tới nhặt cây trâm lên, cũng đi đến bên cạnh Hồ trắc phi khuyên nhủ: Nương nương, điện hạ vừa từ bên ngoài trở về, phong trần mệt mỏi, khẳng định là cần nghỉ ngơi và hồi phục một chút.
Hồ trắc phi cực kỳ giận dữ nói: Đám gác cổng kia làm ăn cái kiểu gì vậy, điện hạ hồi phủ cũng không biết đến báo tin, hại bản phi phải vội vã đuổi qua, điện hạ coi trọng tiểu quận chúa, khẳng định sẽ cho rằng bản phi không làm tròn trách nhiệm mẫu thân.
Thật ra, Hồ trắc phi cũng cảm thấy mình rất oan uổng, ai không muốn nuôi hài nhi mình đã cực khổ sinh ra ở bên người, nhưng vương phi, tâm tư của tiện nhân kia cay độc, cứ ở giữa ngáng chân làm cho điện hạ hiểu lầm nàng ta, mới khiến tiểu quận chúa tách ra ở riêng một viện.
Nhìn như tiểu quận chúa hiện giờ vẫn còn ở Lưu Xuân Quán, kì thực, trong phủ đều biết rõ chuyện gì xảy ra, cái mà Hồ trắc phi gọi là thịnh sủng độc nhất vô nhị lúc này đã bị giảm giá, tất cả mọi người đều biết điện hạ vẫn anh minh thần võ, cũng không phải là bị nữ sắc làm mê đắm váng đầu.
Hồ trắc phi hận, hận không thể ăn tươi nuốt sống Tấn vương phi, như thế cũng không thể giải hết nỗi oán giận trong lòng nàng ta.
Tiểu quận chúa nháo đêm không phải là lần một lần hai, cũng không phải là Sở lương y không có tới xem qua, trên dưới trong phủ đều biết rõ, sao điện hạ có thể giận chó đánh mèo lên người trắc phi. Hồng đào khuyên nhủ.
Ngươi đừng có quên, tiện nhân đó am hiểu nhất là gây sóng gió, chọc đao sau lưng, nhũ mẫu kia là ả nhét vào, còn không biết ả sẽ khoe khoang công lao ở trước mặt điện hạ như thế nào, tiện thể lại ngáng chân ta, bản phi còn muốn đưa tiểu quận chúa trở về…..
Không được, không được! Hồ Trắc Phi đi qua đi lại vài bước, hạ quyết tâm: Nhũ mẫu kia tên là gì? Bản phi muốn thưởng cho nàng ta, còn phải trọng thưởng, mặt khác, cho người nhìn chòng chọc cái ả tên Thúy Trúc kia, tìm cơ hội đuổi ả ra ngoài, hiện giờ điện hạ đã hồi phủ, đừng có kì kèo mè nheo nữa, đỡ phải sinh sự thêm.
Dạ.
*****
Ngọc Nương vội vàng tắm rửa sạch sẽ, để một đầu tóc ướt hướng về phía tiểu lâu đi tới.
Gió ngừng, lại đổ mưa, mưa không lớn, từng giọt tí tách, cuối cùng trời cũng không còn nóng bức nữa.
Ngọc Nương đi dọc hành lang gấp khúc, đi một mạch đến tiểu lâu, tiểu quận chúa đã ngủ, Tiền nhũ mẫu và mấy người Mục ma ma vẫn còn canh giữ ở một bên.
Chiếc nôi làm bằng gỗ tử đàn khắc chữ phúc lộc thọ đặt ở trước giường, phía trên treo màn lụa mỏng, gian phòng ngủ được sửa sang theo phong cách nhất quán (trước sau như một) của vương phủ, xa hoa mà khiêm tốn lại không mất đi sự tôn quý vốn có.
Hình như tiểu quận chúa ngủ không yên giấc, sau khi hành lễ với Mục ma ma, Ngọc Nương nghe thấy động tĩnh của bé bên trong nôi, là loại thanh âm dùng khoang mũi phát ra, tiếng ưa ưa trong cổ họng, thanh âm rất nhỏ, nhưng bé lại không có tỉnh.
Ngọc Nương biết đây là biểu hiện của giấc ngủ không ngon, đại khái là vẫn có chút không thoải mái ở chỗ nào đó.
Nàng đi tới xem, thấy tiểu quận chúa lại bị người ta bọc thêm một tầng tã lót, không khỏi thở dài, giảm thấp thanh âm nói: Tiểu quận chúa ngủ mà bị bao bọc như thế, nhất định là không thoải mái.
Tã lót là do Tiền nhũ mẫu bao bọc, ở Đại Kiền, tất cả tiểu hài tử mới sinh đều là như thế, phải bao quấn từ nhỏ, như thế thì tay chân của hài tử mới thẳng được, sao nhũ mẫu họ Tô này lại cứ thích kén cá chọn canh.
Tiền nhũ mẫu cảm thấy Ngọc Nương không chỉ đang kén cá chọn canh, còn cảm thấy là nàng đang nhằm vào nàng ta, nàng ta cũng không quên, trước kia mình cùng Vương nhũ mẫu đã ép buộc đối phương như thế nào.
Nhưng đây vốn là sự bế tắc không thể lý giải, tiểu quận chúa chỉ có một, bên cạnh lại có bốn nhũ mẫu, chờ tiểu quận chúa dần dần lớn lên, nhũ mẫu bên người bé sẽ càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn một người lưu lại, để có thể trở thành nhũ mẫu chính thức, vì vậy, nếu chờ đối phương đứng vững gót chân rồi mới đối phó, không bằng sớm ra tay, chèn ép đối phương đến không còn chỗ đứng.
Tiểu hài tử nhà ai mà không phải như thế lớn lên, như thế nào ở trong miệng Tô nhũ mẫu lại giống như chúng ta cố ý dày vò tiểu quận chúa? Tiền nhũ mẫu nói ra suy nghĩ thực sự trong lòng mình, cảm thấy ủy khuất vô cùng, nhìn về phía Mục ma ma: Ma ma, cũng không phải là ngày đầu tiên nô tỳ hầu hạ tiểu quận chúa, trước kia tiểu quận chúa đều rất tốt, ngay cả vương phi và trắc phi cũng khen nô tỳ và Vương tỷ tỷ chăm sóc tiểu Quận chúa rất tốt, mũm mĩm lại chắc nịch, về phần chứng khóc đêm, gần như tiểu hài tử mới sinh nào cũng có một thời gian như thế, xác thực Tô nhũ mẫu rất có bản lĩnh, khi nãy cũng đã làm cho tiểu quận chúa giảm bớt khóc nỉ non, nhưng chuyện đó cũng không chứng tỏ được gì, không thể vì chuyện này mà bác bỏ tất cả vất vả của nô tỳ và Vương tỷ tỷ.
Những lời này, nghe như rất ngay thẳng, thật ra là có hai ý, một là muốn nói Ngọc Nương chính là mèo mù bắt được một con chuột mắc dịch bệnh, mới có thể đánh bậy trúng bạ, mặt khác, cũng là kể lể ủy khuất với Mục ma ma, thuận tiện lấy lui làm tiến ám chỉ Ngọc Nương có ý tứ khác.
Nếu là kiếp trước, Ngọc Nương đã bị hoảng sợ đến mức không biết nên làm như thế nào cho tốt, chỉ muốn lên tiếng giải thích mình không có loại tâm tư kia, nhưng đã sống nhiều hơn người khác một đời, cái khác