Tử Hạm đứng ở bên cạnh phịch một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu: Vương phi ngài đừng trách bọn nô tỳ, nô tỳ còn trẻ, nô tỳ không muốn chết. Bọn nô tỳ khuyên ngài, ngài lại chỉ muốn nghe Chu mụ mụ nói nhất định làm chuyện này. Ngài là chủ tử, nếu sự tình bại lộ, cũng an ổn không việc gì, còn bọn nô tỳ kết cục chính là chết.
Bọn nô tỳ? Tấn Vương phi lẩm bẩm tự nói, lúc cười lạnh ánh mắt như quả chùy bắn về phía đám ngưới Tử Mộng, Tử Điệp.
Thanh Mặc lắc đầu liên tục, giải thích rằng bản thân không làm thế. Tử Mộng cùng Tử Điệp cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Nha đầu bên cạnh Tấn Vương phi có bốn người, giờ phản bội ba rồi, chỉ còn một mình Thanh Mặc.
Thật đáng buồn mà!
Chu mụ mụ từ bên trong chạy ra miệng mắng to: Mấy người các ngươi thật bỉ ổi , thế nhưng dám bán chủ cầu vinh, lão bà tử nói rồi ngày thường vương phi muốn làm cái gì, các ngươi lúc nào cũng khuyên ngăn, còn vắt óc tìm mưu kế đem lão bà tử ta đuổi ra bên ngoài, rất sợ lão bà tử ta thân cận vương phi ... Ta đánh chết loại người không biết xấu hổ như các ngươi, đồ bỉ ổi, các ngươi cả một nhà đều ở quốc công phủ, ăn tim gấu mật hổ mà...
Chu mụ mụ vừa mắng, vừa nhào tới, vung tay đổ ập xuống đánh đấm liên tục, tựa như cáo xông vào chuồng gà. Đám người Tử Mộng không dám đỡ tay, cũng chỉ có thể chật vật trốn tránh, trong phòng loạn.
Thanh Mặc muốn ngăn, cũng không biết ngăn ai, kéo ai, cả đám bọn họ là hảo tỷ muội rất nhiều năm. Các nàng là nha đầu hồi môn của vương phi, ở cạnh vương phi hầu hạ, vài chục năm tình cảm , tuyệt đối không nghĩ tới Tử Hạm các nàng lại bán đứng vương phi.
Tử Mộng xưa nay là người đanh đá, Chu mụ mụ hai tay túm tóc nàng lão sủa như chó ( nguyên văn của Giả Diện Đích Thịnh Yến không phải Soái chế ) , cũng phiền muộn đẩy bà ra, cãi lại: Nếu không phải ngươi ở cạnh vương phi xúi giục, vương phi sẽ làm ra chuyện này sao? Trước để ngươi ra ngoài, là chủ ý của vương phi, không phải của chúng ta! Cả nhà chúng ta đều ở quốc công phủ, cho nên mới không dám mạo hiểm. Điện hạ là hoàng tử, đứa nhỏ trong bụng Tô trắc phi là long tôn, nếu tra ra chúng ta có liên quan chính là tội chết, là tru di cửu tộc, đến thời điểm đó quốc công phủ sao có thể ngăn được...
Tử Điệp vừa khóc vừa đạo: Chúng ta đã hàu hạ vương phi thật lâu rồi. Như ta vừa đến mười tuổi đã hầu vương phi, đến nay đã mười ba năm . Ta năm nay gần hai mươi bốn, ngươi có thấy ai hai mươi bốn rồi còn chưa lập gia đình đâu? Vương phi mỗi lần đều luôn nói giúp chúng ta tìm gia đình tốt chút gả ra, dù là treo ở trên miệng nói cho vui, nhưng trong lòng ngài ấy căn bản không ý tưởng này, ta không muốn làm cả đời gái lỡ thì, ngươi thích mắng thì mắng, ta không cãi, nhưng là ngươi đừng động thủ, nếu động thủ lần nữa, chúng ta ra tay thật đấy !
Chu mụ mụ xưa nay tự xưng là người đức cao vọng trọng, vài nha đầu ngày thường cũng cung kính, còn chưa bị ai đối đãi như thế. Đặc biệt là lời vừa nói như trét muối vào tim, buốt, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Tấn Vương phi như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch vẫn nhìn vài nha đầu tưởng quen thuộc mà như xa lạ,( có khi thật vô tâm, ta làm tổn thương người bên cạnh, hoặc cũng có thể người đó không nói nên ta đã quên, thật ra Soái cũng không biết nói gì, con người ta ai cũng có lúc đúng lúc sai, không nên hại người là những điều Soái được dạy, nhưng Soái cũng không biết nên nói gì cả, con người trong thời đại đó sự uy hiếp về địa vị rất rõ ràng, cô gái này thấy mình bị uy hiếp nên tìm cách phản kháng, có vẻ nó thật tiêu cực và không cần thiết nhưng cô ấy không nắm tương lai trong tay, lại bị xúi giục từ người cũ và nha đầu thân cận, 13 năm bên cạnh một người nói ra cũng thật rất dài,huống chi là nhũ mẫu từ nhỏ đến lớn, cô ấy thấm nhuần trong sự bị động, của cha của xã hội, của gia đấu , giờ đây khi cô ấy gặp thất bại, bởi quá tự tin hoặc bởi quá tin tưởng vào người khác, hoặc đơn giản vì Ngọc Nương may mắn, hoặc vì từ lúc đầu cô ấy đã sai đường từ lúc bắt đầu, Soái lại lan man rồi, cũng chẳng biết mình đã ghi những gì nữa, hôm nay là sinh nhật một người bạn cũng bên cạnh Soái 13 năm 7/5/18, chúng tớ thật may vì có thể gặp nhau, bên cạnh nhau lâu vậy, đi cũng Soái những năm tuổi trẻ, dù tuổi thơ thì không có sự góp mặt của người ấy, vì tương lai là không biết trước được nên Soái hy vọng mỗi ngày người đó luôn vui vẻ, chúng tớ sẽ không có biến cố gì lớn để thử thách cả hai để mãi an nhiên đến lâu nhất có thể, không phản bội nhau..... chúng tớ bên cạnh nhau rất yên bình, chỉ cần tôn trọng nhau, đi bên nhau, sai thì nhận lỗi và sửa chữa, thật lòng cảm ơn bạn, chúc mừng sinh nhật . Đừng cho mình có cơ hội bi ai tới mức tổn thương bởi người bên cạnh mình) thanh âm Tấn Vương phi nghẹn lại: Các ngươi đều nghĩ thế ?
Đừng xem bọn họ đối với Chu mụ mụ mạnh miệng, nhưng đối với Tấn Vương phi không ai dám, đại khái là áy náy, là đánh chó ngó mặt chủ, mà Tấn Vương phi còn là chủ. Ánh mắt rơi trên người Thanh Mặc, nàng vội nói: Nương nương, ta chưa từng có ý nghĩ lập gia đình.
Tấn Vương phi cười khổ: Ta vẫn luôn cho là ta đối với các ngươi đủ tốt, không nghĩ tới lại làm các ngươi chán ghét mà vứt bỏ ta, như lúc này, ta đã nghĩ lập gia đình thì có gì tốt? Thân là nữ nhi vốn khổ, khổ nhất chính là từ lúc lập gia đình .
Lời nàng nói rất nhỏ như tiếng muỗi vo ve, người nhìn vào chỉ thấy môi nàng động lại không biết nàng đang nói cái gì.
Nàng chợt cười. Nàng cười cực đẹp.
Nàng nhìn về phía Tấn Vương, ánh mắt u ám, không một tia sáng: Ta không có gì muốn nói , muốn chém giết, muốn róc da xẻ thịt, muốn làm gì cũng được.
Lý Đức Toàn thở dài một hơi.
Hắn không nghĩ tới là thay mặt Thánh thượng đến Tấn Vương phủ đưa thưởng, lại xem diễn. Tấn Vương lưu hắn lại, trong lòng hắn mơ hồ không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện gì, chứ đừng nói nghĩ tới chuyện này.
Tấn Vương không để ý đến Tấn Vương phi, nói với Lý Đức Toàn: Thật làm trò cười cho Lý công công .
Lý Đức Toàn mỉm cười: Điện hạ, lão nô cần hồi cung phục mệnh.
Bản vương đưa ngươi đi.
Hai người cùng nhau rời đi, giống như lúc đến, chỉ lưu lại cả phòng đầy vết thương.
*
Trà trộn trong cung đình nhiều năm , Lý Đức Toàn tất nhiên minh bạch ý Tấn Vương. Sau khi hồi cung , hắn báo cao cho Hoằng Cảnh Đế nói mẫu tử đều bình an, nhị công tử Tấn Vương phủ rất khoẻ mạnh. Hắn dừng một chút, đem chuyện ở Tấn Vương phủ chứng kiến kể cho Hoằng Cảnh Đế .
Hoằng Cảnh Đế sau khi nghe xong rất trầm mặc, thả bút son trong tay, hỏi: Theo người Tấn Vương là có ý gì?
Nô tài nghĩ - - Lý Đức Toàn cong cong thắt lưng xuống, Tấn Vương điện hạ đại khái muốn phế Tấn Vương phi.
Nếu không cần gì phí công phu, dẫn hắn đi xem diễn.
Hôm nay Hoằng Cảnh Đế phê sổ con cả ngày, đều là từ vài ngày trước tích góp , thắt lưng đau dữ dội. Hắn từ long tọa đứng lên, qua lại đi vài vòng, hoạt động hạ gân cốt, mới nói: Năm đó để lão Ngũ tuyển người tức phụ này là chọn sai .
Lý Đức Toàn không nói gì.
Kỳ thật là thấy Tấn Vương phi thân thế không kém, dung mạo hơn người, bản thân cũng là tài nữ. Lúc trước Tấn Vương còn chưa xuất cung , Hoằng Cảnh Đế biết hai vợ chồng lão Ngũ quan hệ rất kém cỏi, hắn chỉ nghĩ lão Ngũ tính tình quái gở, thời gian dài sẽ tốt hơn.
Có ai nghĩ được Tấn Vương phủ mãi không có con trai trưởng nào được sinh ra, bên ngoài lại có lời đồn đãi sôi sục, Hoằng Cảnh Đế không cho là lão ngũ có vấn đề , thưởng thêm mấy lần nữ nhân xuống, lão Ngũ đều kháng cự , vẫn là cuối cùng Hoằng Cảnh Đế không nói gì đưa người qua, hắn mới nhận. Lần này vào kinh , đột nhiên có con trai, bên cạnh còn có ái thiếp. Hoằng Cảnh Đế từ trước đến nay đối với chuyện nữ nhân thường không để bụng, cảm thấy nam nhân nào mà không tam thê tứ thiếp, sủng liền sủng , cũng không là gì, chỉ cần không gây trở ngại liền được. Có ai nghĩ được một ngày nháo thành thế này , lão Ngũ lại muốn bỏ vợ, rõ ràng không phải là ngày một ngày hai oán giận, mà là tích lũy tháng tháng ngày ngày .
Từ thị đích xác không nhân nghĩa, nhưng cứ như vậy hưu , có phải là chuyện bé xé ra to ?
Lý Đức Toàn không dám trả lời chỉ là cười nói quanh co, kỳ thật cũng không nói gì.
Hoằng Cảnh Đế đột nhiên nói: Sáng mai tuyên hắn tiến cung đến, trẫm muốn hỏi một chút hắn nghĩ như thế nào .
Hôm sau, Tấn Vương đi đến Càn Thanh Cung.
Hoằng Cảnh Đế mới vừa cùng các lão nghị xong việc, cũng không làm trễ nãi liền đem hắn triệu vào. Hoằng Cảnh Đế đang xem tấu chương, vừa hỏi: Ngươi nghĩ kỹ chưa?
Tấn Vương biết Hoằng Cảnh Đế đang hỏi cái gì, Nhi thần nghĩ kỹ .
Bất quá là vì một người thiếp.
Tấn Vương cũng không phải không phản bác được, chỉ là lời hắn muốn nói không thích hợp nói với Hoằng Cảnh Đế , dứt khoát cái gì cũng không nói.
Hoằng Cảnh Đế cũng không là lần đầu tiên đối mặt với đứa con trai này, vừa thấy bộ dáng này, trong lòng hắn khẳng định đại nghịch bất đạo.
Hoằng Cảnh Đế cũng không có ý định vòng vèo, tựa như phiền muộn lại không phải phiền muộn phất phất tay: chuyện không cần nhắc lại, trẫm không đồng ý .
Vì sao?
Hoằng Cảnh Đế rất nghiêm túc Trẫm là vì tốt cho ngươi.
Giống như Hoằng Cảnh Đế hiểu Tấn Vương , Tấn Vương cũng hiểu Hoằng Cảnh Đế thấy Hoằng Cảnh Đế như vậy, trong đầu hắn chợt lóe một ý niệm, đột nhiên minh bạch phụ hoàng vì sao phải làm như vậy .
Không có gì hơn là vì Huệ vương và thế tử Triệu Tộ, cũng chính là hoàng thái tôn trước kia.
Kỳ thật Hoằng Cảnh Đế đã chọn cho Triệu Tộ một thái tôn phi, chính là đích ấu nữ Trần gia. Này Trần gia mặc dù không phải là trâm anh thế gia, nhưng cũng thanh quý . Trong nhà đậu Cử nhân tiến sĩ vô số, ở trong một đám quan văn là trụ cột vững vàng tồn tại, Triệu Tộ có thể lấy nữ nhi Trần gia, đối với chuyện sau này thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước sẽ như hổ thêm cánh.
Đáng tiếc mối nhân duyên này bị Tấn Vương sai người quấy nhiễu , Trần gia nữ nhi cùng biểu ca bỏ trốn, Trần gia không có biện pháp báo cáo kết quả, chỉ có thể báo bệnh chết rồi. Đương nhiên là đối ngoại nói vậy cho qua, chứ người Trần gia cùng với Tấn Vương đều rõ ràng Trần gia tiểu thư kỳ thật cũng chưa chết.
Chuyện lại lược qua nhanh không đề cập tới nữa, bởi vì tôn tử tới gần đại hôn, vị hôn thê đột nhiên mất, Hoằng Cảnh Đế cảm thấy xúi quẩy. Cũng đau lòng cho số kiếp của Triệu Tộ, lại muốn đền bù tổn thất, liền chỉ hôn cho hắn hôn sự khác.
Lần này đối tượng xuất thân so với người trước cao hơn, chính là cô nương nhà vương các lão, người đó là tổ phụ của một đám quan văn , là người đứng đầu , cô nương kia cũng là con vợ cả trong nhà, ngàn kiều trăm sủng lớn lên . Vốn định tháng mười năm nay đại hôn, lại có rủi ro, tiểu cô nương kia không muốn .
Vương các lão tự mình đến tìm Hoằng Cảnh Đế nói , nói tôn nữ này từ nhỏ được hắn nuông chiều tùy hứng làm bậy, lão bà tử nhà hắn lại sủng lợi hại. Không biết thế nào đột nhiên tôn nữ không chịu gả , nói muốn ở nhà bồi tổ mẫu hai năm. Tiểu cô nương khóc, lão bà tử cũng khóc, tổ tôn hai khóc mãi làm vương các lão không có biện pháp khác , chỉ có thể vào cung tìm Hoằng Cảnh Đế.
Vương các lão có thể ngồi trên vị trí các lão, tự nhiên không ngốc , làm sao có thể tìm đến Hoằng Cảnh Đế từ hôn, phải có sách lược . Hắn đem sự tình nói một lần, liền ngồi ở Càn Thanh Cung khóc lên, năn nỉ Hoằng Cảnh Đế thương hại hắn cả bó tuổi , đích xác chịu không nổi bị lăn qua lăn lại.
Người lăn qua lăn lại là lão bà tử nhà hắn, trong kinh không ai không biết vương các lão nhân phẩm tính tình đều nhất đẳng , duy chỉ có việc hắn sợ vợ. Cũng không có gì chuyện xấu, các triều đại qua có không ít danh thần, danh tướng sợ vợ , hơn nữa vương các lão cũng già , râu ria trắng như cước , cũng không có ai tìm thú vui trêu chọc hắn. Nhưng sợ đến mức cùng đương kim thánh thượng đối nghịch, thật đáng nể . Mấu chốt vương các lão cực kỳ hồn nhiên không để ý Hoằng Cảnh Đế tức sùi bọt mép, hắn chỉ lo khóc .Khóc đến khi Hoằng Cảnh Đế mềm lòng . Hoằng Cảnh Đế bất đắc dĩ đáp ứng cho qua hôn sự này, dù sao lúc trước cũng chưa hạ thánh chỉ. May nếu không sẽ khó xử. Hoằng Cảnh Đế biết ví sao vương các lão lại đến từ hôn, vở kịch đều là giả , đông cung thất thế bị phế mới là thật. Vương các lão là cựu thần, lúc trước nói về hôn sự , vương các lão không nguyện ý, hết lần này đến lần khác nói cháu gái của mình được nuông chiều đến hư, sợ không làm thái tôn phi được, lão bà tử trong nhà cũng không muốn tôn nữ gả vào hoàng thất.
Là Hoằng Cảnh Đế bảo đảm thái tôn nhất định không bạc đãi Vương gia cô nương, để vương các lão trở về thuyết phục phụ nhân trong nhà,hôn sự mới định. Hiện thời không thể không nói vương các lão thật sự là lão hồ ly ngàn năm, nói chuyện làm việc đều chuẩn bị cửa sau, chỉ một câu lão bà tử không hiểu chuyện không đáp ứng, liền có thể giải quyết tất cả vấn đề.
Là Hoằng Cảnh Đế không muốn cùng cựu thần mình nể trọng nháo.
Trong lúc lại phát sinh một sự kiện, đó chính là chân trước vương các lão từ hôn sự , sau đó không bao lâu Vĩnh Vương Phi cùng Vương gia cô nương lui tới thân mật, cố ý thay Vĩnh Vương hạ sính cho Vương gia cô nương làm trắc phi . Mấu chốt là Vĩnh Vương Phi có ý tứ như thế , Vương gia cô nương thế nhưng không tại chỗ cự tuyệt.
Tuy là chuyện phụ nhân , nhưng lại cùng triều đình cũng là có chỗ liên quan , các vương gia trở về kinh là chuyện ván đã đóng thuyền , không ngoài ý muốn những hoàng tử này đều là sẽ mạnh mẽ tranh giành vị trí thái tử, miễn trừ không được khiến người ta suy nghĩ.
Mà sau khi chuyện phát sinh, Lỗ vương chạy đến trước mặt Hoằng Cảnh Đế bày tỏ việc mình muốn kết hôn cùng Vương gia cô nương, thỉnh Hoằng Cảnh Đế hạ chỉ tứ hôn. Tuy là bị Hoằng Cảnh Đế khiển trách , nhưng hai chuyện này đã giải thích Bát vương tranh giành đã chính thức bắt đầu.
Hiện thời Tấn Vương muốn phế Tấn Vương phi, Hoằng Cảnh Đế đa nghi nghĩ cũng không phải vì người thiếp khia, đại khái là biểu hiện bản thân thành ý, không có vương phi có thể lôi kéo người Vương gia. Dù sao Bát vương đều đãà đại hôn , trắc phi nào có mê người bằng vương phi .
Tấn Vương coi như là có thất khiếu linh lung, trong nháy mắt đã có rất nhiều ý niệm chợt lóe qua đầu.
Hắn không đoán được, mình muốn phế vương phi, lại trùng hợp với sự kiện kia. Nếu biết hắn bất quá là muốn...
Tấn Vương ra cung, liền về Tấn Vương phủ
Đi đến phòng Ngọc Nương, vừa vào cửa đã nhìn thấy Ngọc Nương chính ôm nhị bảo cho bú sữa, bên cạnh Tiểu Bảo đang đứng.
Tác giả có lời muốn nói: Tấn Vương phi thiếu nữ thời kỳ trung nàng gia những thứ kia cực phẩm độc quá sâu, nàng cái kia cặn bã cha cùng Ngọc Lan phu nhân, còn có nàng mềm yếu nương, đối với nàng ảnh hưởng rất lớn.