Chân Bảo Lộ trầm mặc trong chốc lát, mới nói: Vậy được, chàng phải chăm sóc tốt bản thân mình.
Điều này cũng không có gì, chung quy nam nhân luôn có chuyện mình phải làm. Chân Bảo Lộ xem như hiểu được. Lần này chiến loạn bình định biên quan nàng cũng có là nghe qua, đều nói là Tuyên Hòa đế muốn Tĩnh Vương khảo nghiệm một lần, nếu thuận lợi, như vậy Tĩnh Vương cách vị trí Thái tử càng tiến thêm một bước. Đây là chuyện tốt, Tiết Nhượng có thể tham dự chuyện này, sau khi trở về cũng khó tránh khỏi được ngợi khen. Nàng nên ủng hộ hắn.
Trái lại Tiết Nhượng không ngờ nàng hiểu chuyện như vậy, lẳng lặng nói: Nàng yên tâm. Hắn nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng, ở khoảng cách gần, lông tơ mềm mại mờ mờ trên da nàng đều nhìn thấy rất rõ. Nàng dưỡng được tốt như vậy, hắn có năng lực, để nửa đời sau của nàng có thể tiếp tục trải qua cuộc sống an nhàn sung sướng, cẩm y ngọc thực như vậy. Không đúng, phải tốt hơn so với bây giờ.
Chân Bảo Lộ không thích ly biệt, hiện nay cũng không muốn nhắc lại việc này, chỉ đem tiền lì xì trong tay áo lấy ra, nhét vào tay Tiết Nhượng. Tiết Nhượng ngẩn ra, hỏi: Tiểu Lộ? Nàng làm gì vậy?
Chân Bảo Lộ trợn mắt nhìn hắn: Chàng còn nói. Nào có ai cho tiền lì xì như vậy? Nói xong thì một bụng tức giận, đưa tay chọc chọc ngực hắn nói, Chàng hãy thành thật khai báo, có phải đã làm chuyện xấu gì không? Hai ta đã đính thân, nếu chàng xảy ra chuyện, mặc dù ta chưa gả đi, cũng sẽ bị lỡ cả đời... Nàng càng nói càng tức, chỉ sợ hắn làm ra chuyện hồ đồ gì.
Lúc này Tiết Nhượng mới hiểu, vội nắm tay nhỏ bé của nàng nói: Tiểu Lộ, số bạc này đều được kiếm bằng cách chính đáng đấy. Hắn nhìn mắt to ướt át của nàng, biết nàng chỉ là lo lắng, liền giải thích nói, Lúc mẫu thân của ta đến phủ An Quốc Công, trong đồ hồi môn có vài cửa tiệm và điền trang. Tổ mẫu không giao cho Vương thị. Vài năm trước tổ mẫu còn tự mình xử lý, khi ta 16 tuổi, bà mới đưa tất cả cửa tiệm cho ta, vài năm nay chuyện buôn bán và thu hoạch đều không tệ.
Lúc này Chân Bảo Lộ mới yên tâm, hỏi: Thật sao?
Tiết Nhượng gật đầu, nói: Tất nhiên là thật. Bất quá phần lớn việc này ta không cần tự mình xử lý, đều do tổ mẫu chọn lựa an bài người làm, ta đều tin được. Nếu nàng vẫn chưa yên tâm, ta sẽ giao cho nàng quản, cho nàng tự mình xem qua, điều tra sổ sách, như thế nào?
Chân Bảo Lộ thật xấu hổ.
Đây là đang nói gì chứ? Hai người bọn họ còn chưa thành thân đâu, làm sao nàng quản cửa tiệm của hắn được? Bất quá lời này khiến nàng thoải mái rất nhiều, sợ là tiểu cô nương đều như vậy, thích lời ngon tiếng ngọt, có đôi khi cũng không phải thật sự muốn cái gì, chỉ là muốn xem thành tâm của đối phương thôi.
Nàng nói lầm bầm: Ta mới không cần. Tuy nói như thế, nhưng nhiều bạc như vậy, thật là nhiều lắm, nàng không tiện nhận, nói: Tự ngươi giữ ngân phiếu đi.
Tiết Nhượng không nhận, mà bỏ vào trong tay nàng một lần nữa, nói: Tiểu Lộ, sau này tất cả đều là của nàng, lúc này hà tất phải lấy tới lấu lui, nàng cứ giữ đi.
Chân Bảo Lộ cảm thấy, đại khái là tất cả tiền tích góp của Tiết Nhượng, nàng không nên cầm, nhưng thái độ hắn kiên định như vậy, cũng chỉ đành nhận lấy.
Nàng nắm một xấp thật dày, nói: Xưa nay ta tiêu tiền như nước, cẩn thận ta đều xài hết đấy.
Tiết Nhượng cười cười, rất vui nói: Chính là cho nàng xài mà.
Chân Bảo Lộ cười hắn ngốc, chưa thấy qua ai cho người ta tiền xài còn cao hứng như thế.
Nàng nhận lấy ngân phiếu, gương mặt phấn nộn nhuộm ý cười, nghĩ không biết hai người sẽ xa nhau bao lâu, trong lòng thật không muốn, cũng không thèm để ý đến lễ nghi, nghĩ muốn ngồi trong này cùng hắn lâu hơn một chút.
Cuối cùng vẫn là Tiết Nhượng lo lắng nàng bị cảm lạnh, mới kêu nàng đi trở về phòng.
.
Hai ngày sau, Tam cô nương Chân Bảo Chương phủ Tề Quốc Công mặc vào giá y, diễn tấu sáo và trống vô cùng náo nhiệt đưa tới Tĩnh Vương phủ.
Tuy nói là Trắc phi, nhưng cho đến nay Tĩnh Vương vẫn không có chính thê, đây là Trắc phi vào cửa đầu tiên, trên dưới cả nhà cũng thật coi trọng. Chỉ có điều dù náo nhiệt như thế nào, rốt cuộc vẫn đi vào từ cửa hông.
Sau khi Chân Bảo Chương xuất giá, phủ Tề Quốc Công liền chuẩn bị hôn sự cho Chân Bảo Quỳnh nhưng Chân Bảo Lộ bởi vì Tiết Nhượng rời đi mà thương cảm một hồi, đợi tết Nguyên Tiêu qua đi, một lần nữa quay lại trường nữ học, Chân Bảo Lộ đi cùng Tiết Nghi Phương, nếu như bình thường tươi cười lúm đồng tiền như hoa.
Còn có việc hôn sự của Chân Bảo Quỳnh ở cuối tháng này, Chân Bảo Lộ không nỡ làm lỡ tỷ tỷ, vẫn đúng lúc làm tan đi sự nhớ nhung của nàng với Tiết Nhượng.
Đến 28 tháng giêng, Chân Bảo Quỳnh đội mũ phượng trùm khăn đỏ, vui vẻ thuận lợi được Tống Chấp cưới về, không thể nghi ngờ Chân Bảo Lộ khóc đến thương tâm.
Vốn nên là Chân Bảo Quỳnh khóc vì gả đi, ngược lại cuối cùng là Chân Bảo Quỳnh làm tân nương tử tới dỗ dành muội muội.
Ngày hôm đó, Chân Bảo Lộ nhìn đường huynh cõng tỷ tỷ ra cửa chính, lên kiệu hoa phủ Trung Dũng Hầu. Tiểu cô nương mặc áo nhỏ sa tanh màu đỏ thêu chỉ vàng, búi tóc song kế cài trâm vàng hoa hồ điệp khảm hồng bảo thạch, đeo khuyên tai trân châu, cách ăn mặc thật là xinh đẹp vui tươi. Chỉ giương đôi mắt ướt át nhìn tỷ phu Tống Chấp mặc hỉ bào đỏ thẫm xuân phong đắc ý lên ngựa, cứ như vậy cưới đi tỷ tỷ nàng rồi.
Thượng nhi cùng Vinh nhi đứng ở bên cạnh.
Tuy rằng Vinh nhi cũng không nỡ xa đại tỷ. Nhưng không khóc như Chân Bảo Lộ, mắt to đen lúng liếng đen tuyền như trái nho, nghiêng đầu cẩn thận ngó ngó nhị tỷ, cũng không dám quấy rầy nàng. Xưa nay Thượng nhi tuy tuổi nhỏ nhưng chững chạc, lại không tỏ vẻ gì, một mình đứng thẳng tắp, lẳng lặng nhìn trưởng tỷ xuất giá.
Đến khi đội ngũ đón dâu đã đi xa, Thượng nhi mới quay đầu.
Hắn nhìn mắt nhị tỷ đứng bên cạnh vì khóc mà đỏ lên, cảm thấy nàng quá mức yếu ớt, rồi lấy khăn tay trong người ra, thay nàng lau. Đứa nhỏ xưa nay ít nói, lúc này hiếm khi ôn tồn vổ về nói: Đừng khóc.