Cả người tiểu cô nương ở bên trong nước, chỉ còn lại một đôi cánh tay mảnh khảnh trắng thuần liều mạng vùng vẫy. Hiện giờ đang là đầu mùa đông, nước ao rét lạnh, tình huống vô cùng nguy cấp. Tuy Phất Đông biết tiểu thư nhà mình biết bơi, nhưng không chịu nổi khí trời lạnh như vậy, nàng ta thấy nam tử tuấn mỹ lạnh lùng bên cạnh thờ ơ, mới thật sự bối rối: Tiết công tử, Lục cô nương sắp không được rồi... Nàng ta run giọng, ánh mắt chăm chú nhìn mặt nước, khuôn mặt sợ tới mức trắng bệch.
Lúc này, nam tử mặc cẩm bào màu xanh biếc xoải bước chạy tới, nhìn cô nương rơi xuống nước, vội vàng hỏi Phất Đông: Ngươi mới vừa nói là ai rơi xuống nước!
Hiển nhiên Phất Đông nhận ra Từ Thừa Lãng trước mặt. Nàng ta không biết sao Đại công tử phủ Trường Trữ Hầu lại xuất hiện ở đây, nhưng đã không kịp nghĩ tới những thứ này. Tiết Đại công tử trước mặt, nàng ta không có cách nào khác sửa lại nói là Tam cô nương, cho dù lấy giao tình của Từ công tử cùng Lục cô nương, nhất định sẽ phấn đấu quên mình cứu người, lập tức liền nói: Là Lục cô nương, Lục cô nương rơi xuống nước rồi.
Suy cho cùng Từ Thừa Lãng cũng là người thông tuệ, nếu hôm nay là cô nương khác rơi xuống nước, nếu muốn hắn cứu người cũng sẽ do dự một lúc, dù sao hắn sẽ cùng cô nương người ta có da thịt thân thiết, đó là phải chịu trách nhiệm đấy. Nhưng nghe thấy là Tiểu Biểu Muội, làm sao còn có thể do dự, lập tức liều lĩnh nhảy xuống nước đi cứu người.
Tiểu Lộ!
Tiểu Lộ!
Kỹ năng bơi của Từ Thừa Lãng cũng không tốt, nhưng ít nhiều vẫn biết, hiện nay tình huống khẩn cấp, trái lại hắn phát huy vô cùng tốt. Từ Thừa Lãng kích động vô cùng. Nước ao rét lạnh, một nam tử như hắn còn chịu không nổi, vừa nghĩ tới Tiểu Biểu Muội mềm yếu kia rơi vào nước, trong lòng gấp đến độ không sao tả được, đợi đến lúc đem người nâng từ dưới nước lên, cuối cùng mới thấy rõ gương mặt của cô nương trong lòng.
Từ Thừa Lãng đột nhiên mở to hai mắt, nhận ra trong lòng không phải Chân Bảo Lộ, mà là Tam cô nương Chân Bảo Chương của nhị phòng. Lúc này đầu của Từ Thừa Lãng ông lên, sáng tỏ thông suốt, nghiêng đầu nhìn Tiết Nhượng trong đình nghỉ mát, thấy dáng vẻ của hắn như sắp đi.
Hiện giờ, Từ Thừa Lãng sao còn không rõ ràng chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể kiên trì cứu Chân Bảo Chương trong lòng lên.
.
Trong phòng Chân Bảo Lộ đang ngoan ngoãn khéo léo hầu bên người lão thái thái.
Ngày xưa lão thái thái thương yêu nhất là Chân Bảo Quỳnh và Chân Bảo Chương, nhưng từ chuyện ba năm trước đây, lão thái thái liền cách xa Chân Bảo Chương, mà đặc biệt yêu thương Chân Bảo Lộ hơn. Còn Chân Bảo Quỳnh sắp phải xuất giá, việc hôn sự đã định, lão thái thái cũng bớt để tâm đến, dù sao trong lòng của bà, cháu gái vậy đã là người của nhà khác, chỉ có Chân Bảo Lộ chưa đính thân, hai năm trước bà luôn luôn cất giấu, chỉ chăm chỉ học hành để nâng cao bản thân, hiện giờ đến tuổi làm mai, thì cũng đem cháu gái bảo bối này ra ngoài, cho mọi người nhìn thấy.
Hôm nay là ngày náo nhiệt, đương nhiên lão thái thái sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
Những phu nhân ở đây, trong nhà có con trai, nên có ý hay vô ý quan sát đến vị Chân Lục cô nương này. Ngày thường ở trường nữ học, bọn họ cũng từng nghe nói qua, biết vài vị tiểu thư của phủ Tề Quốc Công, tất cả đều có tri thức hiểu lễ nghĩa tài hoa xuất chúng, trong số mấy vị tiểu thư đó, chính là hai vị trưởng thành của đại phòng. Hôm nay nhìn thấy, Chân Lục cô nương đứng đằng kia, đích thật muốn người ta không chú ý cũng khó khăn ---- tiểu cô nương lớn lên thật xinh đẹp. Hôm nay lại là ngày vui, nhan sắc ăn mặc tươi đẹp chút, lại càng xinh đẹp vô song.
Tốt thì tốt, chỉ là bộ dáng quá xinh đẹp.
Mặc dù Chân Bảo Lộ tuổi còn nhỏ, nhưng tới cùng đã từng trải qua đời trước, tự nhiên hiểu được dụng ý của lão thái thái, cũng biết rõ những phu nhân này khi nhìn mình trong lòng đã có tính toán. Trên mặt nàng hàm chứa tươi cười, nhưng trong lòng không thoải mái. Nàng cũng không phải củ cải trắng, để cho bọn họ chọn chọn lựa lựa?
Chân Bảo Lộ tùy tiện viện cớ rời đi, rồi sau đó gọi Hương Đào: Có nhìn thấy Vinh nhi không?
Hương Đào lắc đầu, nói: Nô tỳ không biết.
Chân Bảo Lộ ngầm nhíu mi, chỉ cảm thấy béo đệ đệ làm việc quả nhiên là không bền chắc. Nàng ra sức bĩu môi, thì thấy Chúc ma ma sắc mặt ngưng trọng chạy tới. Chúc ma ma mặc một thân bối tử màu nâu, dáng người có hơi tròn, đời trước bà đi theo bên người Chân Bảo Lộ, ngày ngày sầu khổ lo lắng, gầy giống như cây trúc, đời này Chân Bảo Lộ nhớ kỹ Chúc ma ma đối với chính mình không rời không bỏ, liền đối với bà tốt hơn. Không còn nhiều lo lắng, tự nhiên cũng mập trắng khỏe mạnh.
Chân Bảo Lộ vội hỏi: Xảy ra chuyện gì vậy?
Chúc ma ma đến bên cạnh Chân Bảo Lộ, hạ giọng nói: Tiểu thư, là Tam tiểu thư xảy ra chuyện.
Chân Bảo Lộ thấy có chút kỳ quái, mới vừa rồi nàng còn thấy Chân Bảo Chương cười rạng rỡ, ăn mặc xinh đẹp, không biết được có bao nhiêu vui vẻ? Đang tốt lành, có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Chúc ma ma tiếp tục nói: Tam tiểu thư không cẩn thận rơi xuống nước, vừa lúc Đại công tử đi ngang qua, cứu Tam tiểu thư lên.
Chân Bảo Chương không phải loại người sơ ý, hơn nữa bên người còn có nha hoàn, làm sao có thể đột nhiên rơi xuống nước? Vả lại, sao Từ Thừa Lãng vừa lúc cứu được nàng ta? Chân Bảo Lộ không phải ngốc, tiết mục rơi xuống nước này, nàng cũng không chỉ nghe nói qua một lần. Rơi xuống nước cứu người, da thịt thân cận là cần thiết, toàn thân một cô nương ướt sũng, bị nam tử dán lên người cứu được, hiển nhiên phải ôm qua, ngoài việc nhặt về một cái mạng nhỏ, nhưng trong sạch cũng bị hủy.
Nàng hiểu tính tình của Từ Thừa Lãng, là người hiền lành, đối với người nào cũng tốt. Lúc này rõ ràng là hãm hại hắn, hắn vẫn đi cứu. Thật sự quá ngu đi!
Tuy nói đời này nàng rời xa Từ Thừa Lãng, không muốn tái hợp với hắn. Nhưng đời trước hắn đối với nàng vô cùng tốt. Hơn nữa thân là biểu muội, nàng cũng không hi vọng biểu ca của mình bị người thiết kế như vậy.
Nàng khẽ rũ mắt, hỏi: Từ biểu ca không có chuyện gì chứ?
Chúc ma ma biết tiểu thư quan tâm Từ Thừa Lãng, nói: Lúc này Từ công tử đang nghỉ ngơi ở phòng khách.
Trời lạnh như vậy, rơi xuống nước là chuyện rất kinh khủng.
Chân Bảo Lộ đang do dự không biết nên hay không nên đi qua đó, thì bắt gặp Chân Bảo Quỳnh tới đây. Nàng đi qua, nói với tỷ tỷ nhà mình: Tỷ tỷ, chuyện của Tam tỷ và Từ biểu ca, tỷ tỷ có nghe chưa?
Tuy Mai viên ít người, nhưng Chân Bảo Quỳnh cũng đã nghe nói, nàng ta đáp: Nương đã đến đó, chúng ta cũng cùng đi xem một chút đi.
Như thế rất hợp ý với Chân Bảo Lộ, gật đầu nói: Ừm, được.
Bên nhị phòng, Chân Bảo Chương rơi xuống nước bị lạnh, vừa tắm nước nóng, lúc này gương mặt trắng xanh nằm trên giường, đắp