Đối diện với tiệm sách là một quán trà.
Lầu hai nhã gian, Chân Bảo Chương nghiêng đầu nhìn xe ngựa màu xanh đính dây châu tinh xảo ngừng bên ngoài tiệm sách, liếc mắt một cái liền nhận ra đó là xe ngựa của Chân Bảo Lộ.
Ánh mắt Chân Bảo Chương thâm trầm.
Mấy năm trước đại bá Chân Như Tùng của nàng chưa thành đương gia, tiểu thư con vợ cả trong phủ thân phận gần giống như, lão thái thái cũng sẽ không quá mức thiên vị. Nhưng từ lúc Chân Như Tùng thừa kế tước vị, thân phận của Chân Bảo Lộ liền bất đồng. Chi phí ăn mặc tiêu dùng nhiều hơn không nói, xe ngựa nàng ta dùng ra cửa đều tinh xảo vô song. Hàng năm muốn mua thêm xiêm y, trang sức lại càng không cần nói, quả nhiên đã trở nên dưỡng như công chúa.
Chân Như Tùng yêu thương khuê nữ, điệu bộ này, nghiễm nhiên là muốn đem tất cả thứ tốt nhất cho bảo bối khuê nữ.
Cách sủng khuê nữ cũng không phải sủng quá đáng rồi sao? Thường ngày lão thái thái khẳng định phải lên tiếng.
Nhưng vài năm này chưa chắc lão thái thái đã nói một câu, cứ như vậy Chân Như Tùng phóng túng khuê nữ. Thấy những thứ này, trong lòng Chân Bảo Chương tự nhiên cảm giác khó chịu, cứ như vị Lục muội muội này đột nhiên được thông linh, nuông chiều từ bé đến mức này rồi, cũng có bản lĩnh đem sự thông minh lanh lợi lừa được lão thái thái hài lòng vui vẻ.
Nhìn khuôn mặt Chân Bảo Lộ tươi cười bước lên xe ngựa, Chân Bảo Chương càng cảm thấy tức ngực. Nàng ta cầm lấy ly trà trước mặt uống một ngụm trà, khi nhìn lại, xe ngựa của Chân Bảo Lộ đã sớm đi khỏi, cũng nhìn thấy nam tử cao lớn đi ra từ tiệm sách, Chân Bảo Chương nhất thời ngây ngẩn cả người, vội vội vàng vàng gọi Trình thị: Nương!
Trình thị thấy bộ dáng cả kinh sợ hãi của khuê nữ nhà mình, hơi hơi nhíu mày, đến khi bà quay đầu nhìn, thì cười cười nói: Thật đúng lúc.
Sắc mặt của Chân Bảo Chương phi thường khó coi, biết nương hiểu lầm ý tứ của nàng, vội vàng gằn từng tiếng giải thích nói: Không phải, con mới nhìn thấy Lục muội muội cũng đi ra từ trong tiệm sách.
Trình thị lập tức hiểu ý khuê nữ.
Bà trầm thấp nở nụ cười: Đại bá mẫu của con quả nhiên dạy ra một đứa con gái tốt.
Tuổi nhỏ như thế, mà lại học được cùng nam tử gặp gỡ riêng tư.
Chân Bảo Chương cũng biết Chân Bảo Lộ như vậy là quá không biết xấu hổ rồi, quả thực là thứ thấp hèn vô sĩ.
Lúc này liền nói: Con phải nói cho lão tổ tông biết việc này! Lão thái thái thích nhất cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa, nếu để bà biết cháu gái bảo bối vậy mà làm ra loại chuyện này, nhất định sẽ trách phạt thật nặng. Nhưng Chân Bảo Chương cũng không phải kẻ ngốc, nghĩ nghĩ lại nói, Không được.
Nàng ta lẳng lặng nhíu mày, để bình ổn lại tâm tình của mình.
Suy cho cùng Chân Bảo Lộ là tiểu thư con vợ cả phủ Tề Quốc Công, thanh danh ở trường nữ học cũng tốt, nếu lúc này để lão thái thái biết nàng cùng Tiết Nhượng lui tới lén lút, mặc dù bà sẽ trách cứ, nhưng tất nhiên sẽ đem Chân Bảo Lộ hứa gả cho Tiết Nhượng, nói không chừng còn kêu hai người bọn họ sớm thành thân.
Trình thị cũng nghĩ đến, nói: Đúng vậy, việc này chúng ta không thể lộ ra.
Trong lòng Chân Bảo Chương chua xót không thôi. Nàng hiểu được Tiết Nhượng đối với Chân Bảo Lộ rất tốt nhưng không nghĩ hai người thật sự có tư tình. Hai mắt nàng ta nhất thời ửng hồng, lại càng cực kỳ cáu giận Chân Bảo Lộ ---- mọi thứ của nàng ta không thua gì Chân Bảo Lộ, vì sao trong mắt Tiết Đại công tử chỉ có một mình Chân Bảo Lộ như vậy?
Trình thị thấy nữ nhi, mắt hạnh má đào, nước mắt rưng rưng, lập tức nói: Thật là, dáng vẻ ấy của con là muốn cho ai xem?
Chân Bảo Chương cảm thấy ủy khuất: Không phải nương đã nói sẽ nghĩ cách cho nữ nhi hay sao?
Hiện nay Tiết Đại công tử rõ ràng coi trọng Chân Bảo Lộ, nếu hắn tới cửa xin cưới, dựa theo quan hệ của người hai nhà, đại bá nhất định sẽ đáp ứng.
Thật vất vả mới vừa ý một nam tử, nàng không muốn bỏ qua.
Trình thị cười khuê nữ không biết xấu hổ, nhưng không biết xấu hổ lại biết tranh thủ, dù sao cũng hơn cô nương yểu điệu không có chủ kiến tốt. Bà đưa tay vỗ vỗ lưng của nữ nhi, ý bảo nàng ta yên tâm.
.
Chân Bảo Lộ thuận đường đi đến Thúy Phương trai mua điểm tâm, sau khi về phủ, liền tự mình đi đưa cho Chân Bảo Quỳnh. Lúc nàng qua tới, Chân Bảo Quỳnh đang làm việc thêu thùa. Chân Bảo Quỳnh cầm lấy một khối bánh cắn ăn, hai mắt nhìn ngó muội muội ngồi trước mặt, cười hì hì nói: Sao hôm nay cao hứng như thế?
À?
Chân Bảo Lộ hơi hơi há miệng, rồi sau đó giơ tay sờ sờ mặt mình, khe khẽ nói: Có sao?
Nàng đâu có cao hứng?
Chân Bảo Quỳnh thật sự gật đầu, cũng khẽ mỉm cười: Từ lúc tiến vào đến giờ, khóe miệng của muội chưa hề hạ xuống.
Có khoa trương như vậy sao?
Chân Bảo Lộ mở to mắt, có chút hoảng sợ. Nàng tự xưng là có chút tiểu thông minh, lại không nghĩ rằng sẽ rõ ràng như vậy. Nàng vội vàng mím môi không cười, lúc sau lại không nhịn được cong lên, giọng nói mềm nhẹ giải thích: Điểm tâm ăn rất ngon mà.
Chân Bảo Quỳnh cũng không có suy nghĩ khác, dù sao mấy ngày nay tâm tình của muội muội không tốt, nàng luôn để trong mắt. Hôm nay rốt cục một lần nữa mỉm cười, tóm lại là chuyện tốt.
Chỉ là ra khỏi Lâm Linh Cư của tỷ tỷ, Chân Bảo Lộ nhịn không được đưa tay nhỏ lên nhéo nhéo mặt mình. Hôm nay chẳng qua nàng gặp Tiết Nhượng, cùng hắn một lúc, vậy mà vui như vậy.
Chân Bảo Lộ càng nghĩ càng thấy ngượng ngùng, hai tai cũng bắt đầu nóng lên.
Vừa vào phòng, Hương Hàn liền thuận miệng để Hương Đào đi ra ngoài, nhìn bộ dáng cười mị mị của tiểu thư nhà mình, vội vàng tiến lên nói: Tiểu thư.
Chân Bảo Lộ Ừ một tiếng, hỏi: Sao thế? Xưa nay Hương Hàn làm việc ổn trọng, ít khi tỏ ra bộ dáng khẩn trương.
Lại nghe nàng ta chậm rãi hỏi: Mới vừa rồi ở tiệm sách thật ra tiểu thư đã gặp người nào vậy?
Chân Bảo Lộ đang cầm bút trong tay, định luyện chữ một chút, khi nghe lời này của Hương Hàn, sợ tới mức tay run lẩy bẩy, liền nhanh chóng bốp một tiếng để bút xuống. Vẻ mặt nàng thảm thiết nhìn Hương Hàn, lại nghĩ tới tỷ tỷ thông hiểu lòng người mới vừa rồi, cảm thấy những người bên cạnh thật quá thông minh rồi.
Nàng không muốn thừa nhận, dù sao đây không phải là chuyện tốt đẹp gì, một lần nữa cầm bút lên, ra vẻ nhàn nhã nói: Không có.
Hương Hàn hầu hạ tiểu thư nhiều năm như vậy, sao không