Ánh mắt tối đen cùng hơi thở nóng rực của nam nhân, còn có mùi rượu nồng nặc đầy người kia, đến bây giờ nàng vẫn còn có thể cảm giác được. Hắn thích nàng, nàng biết. Thật ra nàng đã nói rõ với hắn.
Hắn rõ ràng cũng đã đáp ứng.
Mặc dù Chân Bảo Lộ sống lại một kiếp, nhưng đối với chuyện nam nữ thật ra biết rất ít. Nếu là tiểu cô nương bình thường, đụng vào loại chuyện này, nhất định sẽ bối rối không thôi, sau đó sẽ nói với nương. Nhưng người khác là người khác, còn nàng sao. Nàng hiểu rõ tính của nương, nếu nương biết nàng đã cùng Tiết Nhượng có tiếp xúc da thịt thân thiết, quan hệ giữa hai nhà lại là thân thích, nhất định bà sẽ hứa gả nàng cho Tiết Nhượng.
Gả cho Tiết Nhượng...
Đây là chuyện nàng chưa từng nghĩ tới.
Nàng lẳng lặng suy nghĩ thật lâu, đến mức khuôn mặt đỏ bừng. Đến khi cảm thấy ngột ngạt, mới xốc chăn lên, thò đầu ra, thở hổn hển, tiếp tục suy nghĩ.
Có lẽ, hôm nay hắn chỉ vì uống say.
Chân Bảo Lộ không biết nên làm gì bây giờ. Chỉ cảm thấy bản thân mình hiểu quá ít về vị biểu ca này.
Nàng vẫn cho hắn là người thành thật đáng tin cậy, nhưng lúc này hết lần này tới lần khác hắn nói mà không giữ lời gì hết. Đường đường là một đại nam nhân, lại có thể khi dễ biểu muội nhà mình!
Chân Bảo Lộ khẽ hừ một tiếng, cố gắng khống chế bản thân mình, không suy nghĩ đến hắn nữa.
.
Bên phủ An Vương, lá xanh sum suê, dưới tàng cây thuỷ lạp, Tiết Nhượng lẳng lặng đứng đó. Dáng người hắn cao thẳng như trúc, chỉ có vạt áo hơi đong đưa theo gió, đến khi thấy xe ngựa phủ Tề Quốc Công đi xa, mới quay về Tứ Hòa Cư của mình.
Tiết Nhượng nhớ lại mùi vị mới vừa rồi, thân thể mềm mại mảnh khảnh linh lung của thiếu nữ, còn có gương mặt nõn nà hồng hào của nàng, thậm chí còn có vị bồ đào thơm ngọt, trên môi tựa hồ vẫn còn giữ. Lỗ tai Tiết Nhượng có chút nóng, nhưng trong lòng vô cùng khoan khoái, chỉ là sau khi vui mừng, trong lòng lại không nhịn được sự lo lắng.
Về Tứ Hòa Cư phải đi qua hồ sen, mà ở đường nhỏ bên hồ sen, Chu Sính Đình bị ủy khuất đang lấy cớ đi ra giải sầu. Chu Sính Đình tự cảm thấy dung mạo tài hoa không thua những khuê nữ tại Hoàng Thành, nhưng lại bị thua thiệt về gia thế. Nghĩ tới những lời nói hôm nay của Thẩm Yên, tức giận đến trong lòng đều đau.
Hiện giờ, hai mắt Chu Sính Đình đẫm lệ mịt mờ ngẩng đầu, nhìn thấy một nam tử cao lớn đang đi tới, mặt mày cau chặt lập tức giãn ra, thoáng nhếch môi giống như nghênh đón, giọng nói ngọt ngào: Nhượng biểu ca.
Mặc dù ở dưới một mái hiên, nhưng Chu Sính Đình có rất ít cơ hội gặp được vị biểu ca này. Có đôi khi cả tháng không gặp mặt một lần. Tiếp xúc thì càng không cần nói, hai người bọn họ một câu nói chính thức cũng chưa từng nói qua.
Chỉ là nàng biết vị biểu ca này của mình tính tình lạnh nhạt, đối với người nào cũng giống như nhau.
Chu Sính Đình chuyển buồn thành vui, cặp mắt mỉm cười, mềm mại giống như cành hoa ngọc lan mới nở, thanh nhã thơm ngát.
Mà vị biểu ca này, mày kiếm mắt sáng, tuấn nhã bất phàm, vẻ mặt không lạnh nhạt như ngày thường, mà nhu hòa, cực kì dịu dàng.
Chu Sính Đình vốn đang cảm khái tướng mạo của hắn thật được, nàng ở phủ An Quốc Công đợi ba năm, vẫn là lần đầu thấy hắn lộ ra vẻ mặt ôn hòa như vậy. Nhất thời khiến tim Chu Sính Đình đập mãnh liệt, đang chờ Tiết Nhượng đáp lại, thì thấy hắn ung dung bước đi, trực tiếp đi qua bên người nàng, coi như không có.
Chu Sính Đình vốn đang mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời cứng lại, thân phận của nàng tuy thấp hơn, nhưng đối với dung mạo của mình rất có tự tin. Tuy rằng nàng không bằng Thẩm Trầm Ngư, nhưng mềm mại uyển chuyển hàm xúc, đúng là kiểu nam nhân thích nhất. Tại trường nữ học, có đôi khi tan học, nàng cũng đã gặp qua không ít nam tử vụng trộm ái mộ nàng. Chỉ là những người đó nàng đều không vừa mắt.
Vậy mà hắn...
Cả người Chu Sính Đình run rẩy quay đầu lại, thấy bóng dáng cao lớn đã đi xa, chịu không nổi đả kích như vậy, tức giận đến toàn thân phát run.
.
Ngày kế cả người Chân Bảo Lộ thư thái rất nhiều, sắc mặt cũng hồng hào hơn. Trước đó vài ngày nàng không có khẩu vị, sáng hôm nay lại ăn hết cả chén chè hạt sen. Sáng sớm Chân Bảo Quỳnh cũng đến xem muội muội, thấy khí sắc của muội muội tốt hơn nhiều, cũng yên tâm đi đến trường.
Mà Chân Bảo Lộ đã xin nghỉ.
Hôm nay không cần tới trường nữ học, liền ở trong phòng đọc sách làm một chút việc thêu thùa, như vậy, cũng nhàn nhã. Chỉ là nàng không nghĩ tới, Giang gia tiểu cô nương Giang Mi sẽ đến thăm nàng.
Lúc đó Chân Bảo Lộ đang thêu thùa, thì nghe thanh âm của đệ đệ bên ngoài. Ngay sau đó, thấy trong tay đệ đệ béo Vinh nhi của nàng đang dắt một bé gái trắng trẻo mũm mĩm đi tới chỗ nàng: Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đệ và Mi Mi tới thăm tỷ nè.
Chân Bảo Lộ giương mắt nhìn lên.
Vinh nhi cùng Giang Mi tay trong tay đi ở phía trước, y như kim đồng ngọc nữ, Thượng nhi thì khoanh tay một mình đi ở phía sau.
Chân Bảo Lộ nhìn đệ đệ béo lùn nhà mình và Giang Mi trắng mịn hoạt bát, cảm thấy rất đáng yêu, vội vàng buông ra việc thêu thùa trong tay, ôm hai đứa bé vào lòng.
Sau chuyện lần trước, Vinh nhi và Giang Mi rất thân cận, hai đứa bé cực kì thân thiết. Mà lúc trước Vinh nhi vốn luôn nói muốn có muội muội, gặp Giang Mi đáng yêu, tự nhiên chỉ mong sao mỗi ngày có thể ở cùng nàng. May mà Giang Mi dễ tính, hợp ý với Vinh nhi, hai đứa bé chơi đùa cực kì vui vẻ.
Giang Mi ngẩng đầu lên nhìn nàng, mắt to như nước trong veo và khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng tràn đầy lo lắng, quan tâm nói: Lộ tỷ tỷ ngã bệnh, còn không thoải mái sao? Mi Mi kêu lão gia gia râu bạc tốt bụng kia xem bệnh cho Lộ tỷ tỷ, uống thuốc lập tức liền khỏe ngay.
Mặc dù Giang Mi tuổi nhỏ, lại vô cùng hiểu chuyện, Chân Bảo Lộ thấy, Giang Mi có thể cùng nhau chơi đùa với đệ đệ béo, nàng yên tâm nhất. Với lại, nếu hai đứa có thể cùng lớn lên, ngày sau coi như là thanh mai trúc mã rồi.
Chân Bảo Lộ mỉm cười nói: Tốt, Lộ tỷ tỷ liền nghe Mi Mi. Nàng nói, rồi nhìn thoáng qua Thượng nhi đứng ở chỗ hơi xa.
Thượng nhi mặc tiểu bào màu xanh ngọc, khoanh tay đứng ở đó, tuổi còn nhỏ, ngược lại rất có dáng điệu.
Chân Bảo Lộ hơi rầu rĩ.
Tính của Giang Mi rất tốt nhưng thích chơi cùng Vinh nhi nhiệt tình hoạt bát, tuy rằng Thượng nhi cũng là trẻ con, nhưng nghiêm mặt cả ngày, rõ ràng mới sáu tuổi, so với tỷ tỷ mười ba tuổi là nàng còn trưởng thành hơn. Bởi vậy, sự thận thiết của Giang Mi giữa hai đệ đệ liền hết sức rõ ràng ---- Chân Bảo Lộ hi vọng Giang Mi cùng nhau chơi đùa với cả hai đệ đệ.
Chân Bảo Lộ cầm cái dĩa nhỏ đựng bánh xốp giòn hoa sen, đưa tới trước mặt Giang Mi và Vinh nhi, nói: Nè, cái này ăn ngon lắm.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Vinh nhi tán đồng gật gật đầu, nói với Giang Mi bên cạnh: Đúng vậy, ăn rất ngon đó. Thường ngày tiểu tử kia thích ăn nhất, lần nào kêu hắn chia cho Thượng nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn sẽ rũ xuống, cực kì không tình nguyện. Lúc này lại lấy một khối cho Giang Mi trước, sau đó tự mình lấy thêm một khối.
Bánh xốp hoa sen tên như nghĩa giống như hoa sen, màu sắc tươi đẹp, tơi xốp thơm ngọt, tựa như một đóa hoa sen nở ra, cực kì tinh xảo. Bên trong là nhân bánh có đậu xanh, hạt sen, đậu nành. Chân Bảo Lộ thích ăn bánh đậu.
Giang Mi vươn bàn tay múp míp ra nhận lấy, nhu thuận nói: Cảm ơn Lộ tỷ tỷ, cám ơn Vinh ca ca. Giọng nói trước sau như một, chậm rãi, mềm mại.
Cái miệng nhỏ nói xong liền cắn ăn.
Chỉ là bánh xốp hoa sen quá xốp, cắn xuống dễ rớt nhiều vụn bánh, miệng nhỏ của bé gái dính vụn bánh, trên cổ áo cũng dính một chút. Tuy là Giang Mi chỉ có bốn tuổi, nhưng rất thích sạch sẽ, thường ngày Vinh nhi hay chơi đùa bẩn thỉu dơ dáy nên không quan tâm, nhưng từ lúc chơi cùng Giang Mi, thì dần dần học theo thói quen thích sạch sẽ của Giang Mi.
Bé gái khẽ A một tiếng, mắt to ngập nước nhìn Vinh nhi, ủy khuất nói: Vinh ca ca, bị dơ rồi...
Vinh nhi thích chăm sóc cho tiểu muội muội này nhất, hắn lấy tay sờ vào túi áo, phát hiện không có khăn tay, liền nói: Mi Mi chờ một chút. , rồi sau đó chân mập mạp bước đi Bộp bộp bộp , đi ra ngoài tìm khăn tay.
Chân Bảo Lộ thấy đệ đệ nhà mình nôn nóng nhiệt tình, cũng buồn cười, thường ngày hắn chiếu cố mình cũng không cẩn thận như vậy. Nhìn ánh mắt tội nghiệp của Giang Mi, Chân Bảo Lộ đang muốn lấy khăn lau miệng cho nàng, thì đệ đệ Thượng nhi vẫn luôn không nói một lời đã chậm rãi đi tới, trong tay cầm một cái khăn tay màu xanh ngọc, giơ tay ra lau miệng và cổ áo cho Giang Mi.
Chân Bảo Lộ giật mình.
Giang Mi lại giống như luyện thành một loại thói quen, nói với Thượng nhi: Cảm ơn Thượng ca ca.
Thượng nhi đáp: Không cần cảm tạ.
Giang Mi nhìn nàng cười cười, sau đó tiếp tục ăn bánh xốp hoa sen trong tay. Mà Thượng nhi đứng ở một bên, cặp mắt lớn không chớp lấy một cái, nhìn miệng Giang Mi dính bánh, hay trên quần áo bị dính, đều thay nàng trước tiên lau sạch sẽ.
Bởi vậy, khi Vinh nhi cầm khăn thở hồng hộc chạy vào, Giang Mi chẳng những đã ăn xong, ngay cả miệng và xiêm y đều được lau sạch sẽ.
Vinh nhi tròn mắt nhìn Thượng nhi đứng bên cạnh Giang Mi, lại thấy trong tay hắn cầm khăn tay, tự nhiên hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Hắn chu chu miệng, trong lòng có chút không vui. Thật ra hắn không muốn để Giang Mi nhìn thấy bộ dáng hắn không vui, nên chu môi, tiến lên nắm tay Giang Mi, nói: Mi Mi, chúng ta đi chơi đi.
Giang Mi nhìn Vinh nhi gật gật đầu, rồi sau đó nói với Chân Bảo Lộ: Lộ tỷ tỷ, đợi lát nữa Mi Mi trở lại thăm tỷ.
Thật ngoan.
Chân Bảo Lộ thầm nghĩ, trách không được ngay cả đệ đệ không thích cùng người khác tiếp xúc cũng thích.
Nhìn thoáng qua thấy Thượng nhi hơi hơi nhíu mi, Chân Bảo Lộ đột nhiên nghĩ tới điều gì, đưa tay ra nắm lấy một bàn tay múp míp khác của Giang Mi, nói với nàng: Mi Mi cũng dẫn Thượng ca ca cùng nhau đi chơi, có được hay không?
Giang Mi cực kỳ thích Vinh nhi, với Thượng nhi lại xa cách. Thượng nhi ít nói còn không thích cười, theo bản năng nàng không thích thân cận. Nhưng hôm nay nàng đến thăm Lộ tỷ, hiện nay nghe Lộ tỷ nói như vậy, bé gái ngoan ngoãn hiển nhiên không tiện cự tuyệt, do dự một lúc, liền tùy Chân Bảo Lộ đặt tay nàng vào lòng bàn tay Thượng nhi.
Giang Mi gật đầu, trái lại cảm thấy Thượng ca ca không thích nói chuyện cũng không tệ, cũng hướng về phía hắn cười ngọt ngào: Thượng ca ca, cùng đi đi.
Thượng nhi nhìn bé gái cười rạng rỡ trước mặt, khuôn mặt nhỏ tròn mủm mỉm thường ngày không lộ vẻ gì cũng lộ ra mỉm cười, trước khi đi vẫn cực lễ phép nói với Chân Bảo Lộ: Nhị tỷ, đệ đi ra ngoài đây.
Nhìn thái độ của Thượng nhi đối với nàng, một mặt Chân Bảo Lộ thấy rất vui, một mặt lại cảm thấy lòng chua xót. Nàng muốn đệ đệ này thân cận với nàng nhiều hơn, còn phải xem ở tiểu Giang Mi. Chuyện này coi là gì đây a!
Nào biết sau khi tiểu Giang Mi đến thăm nàng, Hương Hàn bỗng nhiên tiến vào, nói với nàng: Tiểu thư, Tiết biểu cô nương tới thăm người.
Tiết biểu cô nương này hiển nhiên là nói Tiết Nghi Phương rồi.
Hôm qua là sinh thần của Tiết Nghi Phương, nàng không khoẻ, hôm nay nàng ta tới thăm, vốn là không có gì. Nhưng Chân Bảo Lộ cảm thấy chột dạ, sợ Tiết Nhượng mặt dày đi theo tới.
Nàng do dự một lúc, mới nói với Hương Hàn: Ngươi bảo Chúc ma ma tiếp đón trước, ta đi đổi xiêm y.
Hương Hàn biết tiểu thư nhà mình thích đẹp, gặp khách thay quần áo hiển nhiên không có gì, liền nói: Dạ.
Chân Bảo Lộ tự mình mở tủ quần áo chạm khắc hoa văn mạ vàng sơn son ra, chọn áo màu hồng nhạt thêu hoa lan và váy dài màu trắng ngà thêu hoa tím nhỏ. Xiêm y rất đẹp,, tiểu cô nương vốn đã xinh đẹp càng làm nổi bật vẻ yểu điệu thướt tha.
Trước khi ra ngoài, lại đến bên bàn trang điểm sửa sang lại búi tóc, nhìn bộ dáng sắc mặt hồng nhuận của mình trong gương, mới thoáng buông lỏng, lúc này mới ra ngoài gặp Tiết Nghi Phương.
Xưa nay tính của Tiết Nghi Phương nhanh nhẩu, thường ngày nàng ta đến xem Chân Bảo Lộ, vừa tiến đến là có thể thấy người ngay, lúc này ngồi uống nửa ly trà, mới gặp tiểu cô nương thản nhiên đi ra, nhất thời oán giận nói: Tiểu Lộ, như thế nào chậm như vậy, ta chờ muội hơn nữa ngày rồi.
Chân Bảo Lộ thấy Tiết Nghi Phương nhào tới như vậy, thì vô ý thức nhìn coi phía sau nàng ta.
Không có người khác, chỉ có một mình nàng ta.
Chân Bảo Lộ chợt nhíu mi.
Tiểu cô nương là như thế, mới vừa rồi ở trong phòng còn do dự hồi lâu, không muốn gặp mặt Tiết Nhượng. Nhưng này Tiết Nhượng thật sự không có tới, trong lòng nàng càng tức giận. Tối hôm qua hắn đối nàng như vậy, thậm chí ngay cả một lời giải thích đều không có. Còn nói thích nàng gì chứ!
Chân Bảo Lộ càng nghĩ càng giận, nhất thời không nghe rõ Tiết Nghi Phương đang nói cái gì.
Tiết Nghi Phương là người thông tuệ cỡ nào, sao nhìn không ra Chân Bảo Lộ nhìn sau lưng nàng ta là vì cái gì. Nàng ta mím môi cười cười, trong lòng vui mừng không thôi, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có lôi kéo tay nàng đánh giá một lúc, nói: Tiểu Lộ mặc như vậy thật là đẹp mắt, hôm qua nếu muội là như vậy, Thẩm Trầm Ngư còn dám kiêu ngạo hay sao?
Khi còn bé Tiết Nghi Phương và Thẩm Trầm Ngư quan hệ không tệ, nhưng càng lớn lên, càng cảm thấy Thẩm Trầm Ngư tính tình không tốt, ngược lại quen biết Chân Bảo Lộ trễ chút nhưng thân thiết hơn.
Lỗ tai Chân Bảo Lộ nóng nóng.
Lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra ---- nàng gặp Nghi Phương, ăn mặc xinh đẹp như vậy làm cái gì!
Tiết Nghi Phương nhìn hai má Chân Bảo Lộ hồng hào, bộ dáng linh động không khác với ngày thường, biết nàng tốt lắm rồi, nên cũng yên lòng đi học.
Tiết Nghi Phương đi ra phủ Tề Quốc Công, lúc lên xe ngựa, rèm xe ngựa được vén lên, lập tức lộ ra một gương mặt tuấn mỹ vô song.
Trong lòng Tiết Nghi Phương cực kì nghi hoặc, hôm nay đại ca rõ ràng cùng nàng đi đến, vì sao không tiến vào gặp Tiểu Lộ? Chỉ là nàng nghĩ tính tình của đại ca, tuyệt đối sẽ không nói cho nàng biết, liền nói: Đại ca yên tâm, muội nhìn xem, sắc mặt của Tiểu Lộ so với hôm qua tốt hơn nhiều, hồng hào, nhìn không giống như người sinh bệnh, chắc là gần như khỏi hẳn rồi.
Tiết Nhượng nhếch lên môi mỏng, vẫn không hỏi lại, chỉ là nắm tay phải, liên tục ho vài cái.
Tiết Nghi Phương thấy sắc mặt đại ca nhà mình có chút không được tốt, cũng thật lo lắng. Theo lời gã sai vặt ở Tứ Hòa Cư nói, sáng sớm hôm nay đại ca đã như vậy.
Tiết Nghi Phương cực kì lo lắng, hỏi: Đại ca, đang tốt lành sao bị phong hàn vậy chứ? Muội mới hết lo lắng cho Tiểu Lộ, lại phải lo lắng cho ca ca.
Hai người này sinh bệnh, giống như hẹn nhau vậy, người này đến người kia.
Tiết Nghi Phương buồn bực chống cầm, thật là khó hiểu.
.
Sau khi đưa Tiết Nghi Phương đi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận của Chân Bảo Lộ lập tức xụ xuống tựa như bánh nhân đậu.
Chân Bảo Lộ phiền não ngồi trên ghế, nghĩ tới ánh mắt hôm qua Tiết Nhượng nhìn nàng, nàng có thể cảm giác được hắn thật sự thích nàng, chỉ là ngay cả mặt mũi hắn cũng không dám lộ, là sợ nàng tìm hắn tính sổ sao?
Lúc này lại nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, cái loại cảm giác mặt hồng tim đập này cũng đã biến mất hơn phân nửa.
Lại qua mấy ngày, Chân Bảo Lộ đem chuyện như vậy hoàn hoàn toàn toàn quẳng ra sau đầu.
Mà gần đến cuối năm, Chân Bảo Quỳnh sắp tốt nghiệp ở trường nữ học, Chân Bảo Lộ vì tỷ tỷ chúc mừng, cố ý xuất môn mua lễ tốt nghiệp cho tỷ tỷ.
Trên đường lại thuận tiện đi một chuyến đến tiệm sách.
Chân Bảo Lộ chọn một vài cuốn du ký có hứng thú, khi đi ngang qua chỗ thoại bản, dừng một chút, lại chọn một vài thoại bản lưu hành một thời nhất, gương mặt hơi hơi ửng hồng, đem mấy cuốn này nhét vào giữa, rồi chuẩn bị mang sách xuống lầu.
Chân Bảo Lộ mới đi ra, liền thấy nam tử cao lớn vững chãi tuấn mỹ đứng bên ngoài, con ngươi đen trầm trầm, lẳng lặng nhìn nàng, cũng không biết đã nhìn bao lâu.
Chân Bảo Lộ sững sờ, rồi sau đó mới bỗng nhiên nhận ra, ngay cả một tiếng biểu ca như thường ngày cũng không kêu, mặt lạnh trực tiếp xuống lầu.
Tiết Nhượng là người luyện võ, phản ứng nhanh, lập tức chắn trước mặt nàng, tiếng nói trầm thấp gọi nàng: Tiểu Lộ.
Tiếng nói Nam tử êm tai thanh nhuận, đầu của Chân Bảo Lộ có chút ông ông rung động. Thường ngày hắn chỉ gọi nàng Lộ biểu muội , lúc này mặt dày gọi tiểu danh của nàng. Nàng có chút tức giận, không nghĩ để ý đến hắn, thấy hắn sững sờ đứng đó, tức không nhịn nổi, liền nhấc chân hung hăng đạp vài cái lên giày của hắn.
Nhìn trên mặt giày gấm của hắn có in vài dấu chân, Chân Bảo Lộ mới thoải mái một chút, đôi mắt trợn tròn, hung dữ nói: Huynh tránh ra!
Nếu đổi lại thường ngày, nàng nói một câu đông, hắn tuyệt đối sẽ không đi tây.
Nhưng hôm nay nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực của nàng, bộ dáng tức giận như vậy, hắn lại cảm thấy cực đáng yêu. Cũng không biết lấy dũng khí đâu ra, hắn khẽ mĩm cười nói: ... Không tránh.
Chân Bảo Lộ cảm giác giống như mình nghe lầm, không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn khẽ mỉm cười nhìn mình, đầu lông mày tràn ngập nhu tình.
Bên má nàng nóng nóng, trầm thấp mắng một câu: Không biết xấu hổ.
Liền chuẩn bị hướng đường vòng bên kia đi.
Nào biết Chân Bảo Lộ mới vừa đi hai bước, Tiết Nhượng xoải bước đi đến cạnh nàng, rồi sau đó vươn ra cánh tay rắn chắc hữu lực, một tay ôm nàng lên, trực tiếp vác nàng ở trên vai.