Mà bên này, Chân Bảo Lộ nhìn chằm chằm xâu đường hồ lô trong tay, nhưng không có khẩu vị. Chỉ có cầm trong tay thưởng thức, nghĩ tới đem cho Vinh nhi, nhất định Vinh nhi sẽ rất thích. Nhớ đến hai đệ đệ béo lùn chắc nịch trong nhà, Chân Bảo Lộ liền không nhịn được lộ ra nụ cười.
Nhưng nụ cười này rơi vào trong mắt Chân Bảo Quỳnh bên cạnh, không khỏi khiến nàng ta nghĩ nhiều.
Chân Bảo Quỳnh nhớ tới Từ Thừa Lãng ôn nhuận nho nhã lúc nãy, nàng cũng thừa nhận Từ Thừa Lãng ưu tú, làm cho nhiều tiểu cô nương yêu thích, nhưng Từ Thừa Lãng và Phúc An huyện chủ Thẩm Trầm Ngư đã được công nhận là một đôi. Hơn nữa đại cữu mẫu của nàng cũng rất vừa ý Thẩm Trầm Ngư, chỉ không biết tại sao, hai người đó còn chưa đính thân. Nhưng cho dù lúc này chưa đính thân, đó cũng là chuyện sớm hay muộn.
Chân Bảo Quỳnh suy nghĩ một lúc, lo lắng muội muội tuổi còn nhỏ dễ dàng động tâm, vẫn quyết định nhắc nhở, vì thế hỏi: Muội muội, muội thật thích Từ biểu ca sao?
Chân Bảo Lộ biến sắc, có chút hoảng sợ. Thường ngày tỷ tỷ luôn yên lặng, vậy mà lúc này đột nhiên hỏi ra loại câu hỏi này.
Chân Bảo Lộ vội vàng nhìn nàng ta: Tỷ tỷ nói cái gì đó. Nàng đâu có biểu hiện ra là thích Từ Thừa Lãng đâu?
Chân Bảo Lộ càng cuống cuồng, Chân Bảo Quỳnh càng lo lắng, nàng ta giơ tay nắm bàn tay của muội muội nói: Tiểu Lộ, nghe tỷ tỷ nghiêm chỉnh nói này. Theo lý Từ biểu ca và muội là thanh mai trúc mã đích xác không sai, nhưng muội cũng biết hắn và Phúc An huyện chủ...
Với tính tình của tỷ tỷ, có thể trực tiếp như vậy, thật là không dễ dàng. Chân Bảo Lộ hiểu ý của nàng ta, sau khi nghe không nhịn được cong môi cười, nói: Muội hiểu ý của tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi, muội đối với Từ biểu ca không có cái loại tâm tư này... . Nàng giơ mứt quả trong tay lên, nói, Chỉ là một xâu mứt quả thôi, nếu Từ biểu ca cho muội, dù sao thì muội cũng không tiện từ chối. Bất quá Từ biểu ca vẫn cứ xem muội là một đứa bé, muội đã không thích ăn mứt quả nữa rồi, xâu này là dùng cho Vinh nhi.
Muội muội nói được thẳng thắn vô tư, Chân Bảo Quỳnh nhìn vào cặp mắt trong suốt của muội muội nhà mình, cũng không có ý né tránh.
Đó chính là lời nói thật.
Chân Bảo Quỳnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: Vậy là tốt rồi... Vừa cười cười, Là tỷ suy nghĩ nhiều, tỷ cho rằng...
Không đợi Chân Bảo Quỳnh nói hết, Chân Bảo Lộ lập tức nói: Đích thật là tỷ tỷ nghĩ nhiều rồi. Tỷ tỷ còn nửa năm sẽ tốt nghiệp, sau đó thì xuất giá, nhiều việc như vậy, cũng đừng quan tâm cho muội. Muội thích người nào, trong lòng muội đã có tính toán, cho dù Từ biểu ca có tốt, muội cũng không trong mong cướp đoạt với Thẩm Trầm Ngư.
Loại chuyện mất mặt này, nàng đã làm một lần cũng đủ rồi.
Đời này, nàng không muốn hạ giá như vậy.
Chân Bảo Lộ mấp máy môi, giọng điệu thấp hơn, chân thành nói: Mặc dù ngày sau muội đến tuổi xuất giá, muội cũng sẽ tự mình quyết định. Mỗi người đều có lòng hư vinh, nàng cũng thế. Nam nhân quyền cao chức trọng ai không thích, nhưng loại phong quang này, không phải ai cũng có thể thừa nhận. Có quyền thế thì phần lớn đều phong lưu, đời này nàng nhất định phải gả cho người trung thực, có thể bắt chẹt lại chu đáo.
Chân Bảo Quỳnh như trút được gánh nặng, nhưng bởi vì lời nói này của muội muội mà kinh hãi, tuổi còn nhỏ đã biết như thế nào tuyển chọn hôn phu, nhắc tới việc hôn sự nàng đã cảm thấy thẹn thùng, muội muội thì không hề đỏ mặt.
Sau khi về phủ, một đứa bé béo mập trắng nõn thơm ngào ngạt đang ngồi xổm bên tường xây bình phong ở cổng chờ nàng.
Vừa nhìn thấy nàng và tỷ tỷ trở về, đứa bé béo mập liền đứng dậy, chân ngắn lạch bạch chạy tới. Ma ma chiếu cố bên người đi theo phía sau, sợ tiểu gia hỏa ngã xuống.
Vinh nhi nhu thuận hô lên, mắt to nhìn mứt quả trong tay Chân Bảo Lộ, ánh mắt sáng rực, nhảy nhảy lên nói: Vinh nhi muốn.
Chân Bảo Lộ đem mứt quả và hạt dẻ rang đường đưa hết cho Vinh nhi, như thế vẫn chưa đủ, nói: Đây là Tống Chấp ca ca mua cho Vinh nhi đó. Đến mứt quả, cũng không nói Từ Thừa Lãng mua, tất cả công lao đưa hết lên người Tống Chấp, để cho Vinh nhi nhớ kỹ Tống Chấp thì tốt hơn.
Rồi sau đó lại duỗi ngón tay ngọc ra nhẹ nhàng chọc vào cái mặt béo tròn của Vinh nhi, gương mặt vừa mềm vừa béo, đâm một cái liền lún xuống, nghĩ tới tựa như bánh bao trắng mịn nóng hổi.
Chân Bảo Lộ dặn dò: Nhớ chia cho Thượng nhi.
Vinh nhi cầm mứt quả trong tay, dùng y phục làm thành túi bao lại hai bịch hạt dẻ rang đường, nghiễm nhiên là bộ dáng muốn chiếm một mình. Nghe thấy lời của tỷ tỷ, gương mặt mũm mĩm của tiểu tử kia lộ vẻ không vui, miệng nhỏ hồng nhuận do dự cúi đầu nhìn thoáng qua hạt dẻ rang đường thơm ngào ngạt trong lòng, nghe mùi thơm khiến hắn lập tức muốn ăn.
Mặc dù có chút không muốn, nhưng Vinh nhi rất nghe lời Nhị tỷ, gật đầu nói: Dạ... Vinh nhi biết rồi.
Chân Bảo Lộ lúc này mới hài lòng: Thật ngoan.
Chân Bảo Lộ nắm tay đệ đệ béo mập bên cạnh cùng Chân Bảo Quỳnh trở về, đến lúc đi qua cửa thuỳ hoa*, nhìn thấy người lẳng lặng đứng dưới tàng cây giống như đã đợi rất lâu, mới theo thói quen thu lại ý cười, gọi: ... Nương.
* cửa thuỳ hoa: Một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu