Thời điểm dùng bữa tối, khuôn mặt tuấn tú của Chân Như Tùng lộ ra tươi cười, tự hào nói: "Nhìn Tiểu Lộ của chúng ta xem, có bao nhiêu tiến bộ, hôm nay ta gặp Tạ phu tử ở trong sân, cũng khen Tiểu Lộ với ta." Phải biết rằng ngày thường, Chân Như Tùng toàn nghe được đều là lời khen ngợi tới trưởng nữ.
Lại nghiêng đầu nhìn con gái nhu thuận hiểu chuyện, nhíu mày nói, "Lúc này thi khảo nghiệm đã chấm dứt, Tiểu Lộ nên nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng cả ngày cứ đọc sách, xem kìa, mặt mũi gầy hốc hác đi rồi."
Con gái cuối cùng có thể thực sự học tập là chuyện tốt, nhưng theo Chân Như Tùng mà nói, nuôi nữ nhi bảo bối này béo trắng mới là quan trọng.
Chân Bảo Lộ đang nhai miếng cá kho tàu mềm mại, gò má nhỏ nhắn phồng to, nghe Chân Như Tùng nói, mắt to xoay tròn mới cười nói: "Phụ thân cứ nói Tiểu Lộ gầy...nhiều ngày nay Tiểu Lộ rất thích ăn điểm tâm do Cát ma ma làm, nên phải mập lên chứ."
Cát ma ma là ma ma bên người Chân Bảo Quỳnh, Chân Như Tùng từng nghe nói qua, biết quan hệ của hai tỷ muội càng ngày càn thân thiết, cảm thấy rất là vui mừng, liền nói ngay: "Tay nghề cua Cát ma ma quả thật không tệ, có điều không nên ăn quá nhiều đồ ngọt, sẽ không tốt cho cơ thể."
Chân Bảo Lộ mỉm cười, liếc mắt nhìn Chân Bảo Quỳnh bên cạnh: " Tỷ tỷ đã dặn con rồi, phụ thân yên tâm đi."
Từ Thị mới ra tháng không lâu, thân mình chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng vẫn nhìn hồng nhuận đẫy đà, thật xinh đẹp.
Bà nói: "Lúc này con có thể tiến bộ nhiều như vậy, cũng là nhờ vào tỷ tỷ, nhớ không được kiêu ngạo."
Trong lòng Chân Bảo Lộ tự nhiên là hiểu, nhưng giương mắt ngó nhìn nương, không biết vì sao, trong lòng ít nhiều vẫn có chút vướng mắc. Lòng tràn đầy vui mừng giống như lập tức mạnh mẽ bị chặt đứt mất nửa. Nàng biết mình không nên nghĩ như vậy, cũng biết tỷ tỷ đối xử tốt với mình, nàng cũng thực thích tỷ tỷ, nhưng vì sao nương không khen nàng?
Chân Bảo Lộ "Dạ", sau mỉm cười nói: "Tỷ tỷ luôn chỉ dạy thêm cho Tiểu Lộ, còn sổ ghi bài cũng đưa cho Tiểu Lộ xem..."
Chân Bảo Quỳnh thận trọng, quay sang nói với Từ Thị: "Nương, kỳ thật Tiểu Lộ rất thông minh, căn bản con không cần làm gì..."
Bỗng nhiên Từ Thị hiểu ra, lại nhìn sang phu quân nhà mình, mới biết bệnh cũ lại tái phát, liền tự tay gắp một miếng cá cho con gái: "Tiểu Lộ ăn nhiều chút đi, bồi bổ thân mình."
Rốt cuộc thì Chân Bảo Lộ đã sống lại một đời người, sẽ không tính toán chi li giống đời trước, trước mắt hiểu được nương đang từ từ thay đổi, cũng không hy vọng xa vời, chỉ cười đem miếng cá cho vào miệng ăn.
Sau bữa tối, Chân Bảo Lộ cũng giống như thường ngày, vây quanh nôi xem hai đệ đệ.
Hai tên tiểu tử kia vừa ra đời đã có bộ dạng trắng trẻo non nớt, lúc này càng đáng yêu hơn, chỉ là bọn đệ đệ thích ngủ, thời điểm nàng sang đây xem, hầu như lúc nào cũng thấy chúng ngủ giống mấy con heo con vậy đó.
Đột nhiên nghe được có tiếng bước chân bên cạnh.
Chân Bảo Lộ nghiêng đầu, thấy là Chân Bảo Quỳnh, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ." Sợ đánh thức hai đệ đệ.
Chân Bảo Quỳnh gật đầu, đi qua cùng nàng đứng ở bên nôi, nói: "Hôm nay lời nương nói, muội đừng để trong lòng, cũng đừng nghĩ nhiều."
Chân Bảo Lộ giật mình, thầm nghĩ không ngờ tỷ tỷ nàng thận trọng để tâm như vậy. Chân Bảo Lộ không nhìn nàng, chỉ nắm bàn tay của Vinh Nhi, lẩm bẩm nói: "Muội không nghĩ nhiều."
Chân Bảo Quỳnh nhìn gò má phấn nộn của muội muội, nàng biết tiểu cô nương mới tám tuổi, không nên mẫn cảm như thế. Nhưng cho dù là nói vậy, vẫn là vì nàng. Chân Bảo Quỳnh cụp mí mắt xuống, thấp giọng nói: "Chỉ vì từ nhỏ ta đã mất đi mẫu thân, nên nương mới tốt với ta hơn thôi. Nhưng Tiểu Lộ, muội là con gái ruột của nương, trong lòng bà khẳng định để ý đến muội hơn tỷ tỷ rất nhiều."
Thật vậy chăng?
Chân Bảo Lộ dừng một chút, kỳ thật đến bây giờ cũng không dám khẳng định, nương thật sự vì tỷ tỷ từ nhỏ đã mất đi mẫu thân, cho nên phá lệ đối với nàng chiếu cố nhiều hơn, hay là bởi vì tỷ tỷ khiến bà mở mày mở mặt, mà nàng thì là đứa không có tiền đồ. Chân Bảo Lộ mím môi nói: "Nhưng tỷ tỷ, nếu ta là nương, khẳng định cũng thích tỷ tỷ nhiều hơn." Nàng có cái gì tốt? Làm sao so sánh được với tỷ tỷ?
Chân Bảo Quỳnh hiểu được, muội muội nhất định là để ý, hiện nay có thể nói ra, dù sao cũng tốt hơn kìm nén trong lòng. Nàng nói: "Nói bậy, ta rất thích Tiểu Lộ." Cô nương luôn dịu ngoan nhu thuận, khi nói ra lời này, trong mắt tản ra ánh sáng, cực kỳ sinh động, "Tiểu Lộ lớn lên rất đẹp, còn rất thông minh, đối xử tốt với bọn đệ đệ, không ai sẽ không thích."
Chân Bảo Lộ cười ra tiếng, nhìn tỷ tỷ nói nhỏ: "Ta nào có tốt như vậy?"
Nhưng nhìn ánh mắt sáng trong suốt của tỷ tỷ, đôi mắt này, sẽ không nói khoác. Trong lòng Chân Bảo Lộ thấy ấm áp, nhịn không được đắc ý.
Nàng, thật sự có tốt như vậy sao?
Tỷ tỷ đã nói thế, thì là thế đi. Chân Bảo Lộ cười hì hì nghĩ.
Chân Như Tùng và Từ Thị đứng bên ngoài, nhìn hai đứa con gái cười khanh khách, cũng thở phào nhẹ nhõm. Từ Thị nhìn phu quân, bộ dáng dịu ngoan, ngầm tự trách nói: "Lúc nãy thiếp sai rồi, xin gia trách phạt."
Đối với hai đứa con gái không thể nặng bên này mà nhẹ bên kia, nhưng rốt cuộc vẫn là thói quen, nhịn không được vẫn khen trưởng nữ nhiều hơn.
Chân Như Tùng không nói chuyện, chỉ dẫn thê tử nhẹ nhàng im lặng đi ra ngoài, để hai tỷ muội ở trong phòng trò chuyện. Đến khi ra đến bên ngoài, Chân Như Tùng mới thuận thế cầm tay của thê tử.
Đến cùng là ở trong sân, hai má Từ Thị đỏ hồng, giọng nói khẽ run: "Gia."
Chân Như Tùng nói: "Mấy năm qua nàng đối với Quỳnh nhi rất tốt, ta cũng thấy rất tõ. Tuy nói vậy là có chút không công bằng với Tiểu Lộ, nhưng hiện nay Quỳnh nhi đối với Tiểu Lộ như vậy, coi như là nàng đã gieo xuống thiện quả. Chỉ là..." Chân Như Tùng nắm chặt tay của thê tử, dừng lại bước chân nhìn thê tử nói: "Tuy rằng Tiểu Lộ tuổi còn nhỏ, nhưng ta thấy suy nghĩ của con cũng có hơi mẫn cảm. Nói ra thì thấy thật kỳ quái, đứa nhỏ này, sao lại lập tức liền trưởng thành như vậy?"
Từ Thị vô cùng hổ thẹn, đỏ mắt nói: "Đúng là thiếp đã không quan tâm nhiều tới Tiểu Lộ."
Chân Như Tùng lập tức mềm lòng, lại cố cứng rắn nói chuyện: "Thực là vậy, chính xác thì nàng quan tâm quá ít đến Tiểu Lộ. Thí dụ như chuyện đã xảy ra ở ngày thi khảo nghiệm, nàng thân là nương, sao không an ủi con một chút? Tuy nói cuối cùng cũng vô sự, nhưng nếu Tiểu Lộ không thông minh, sao có thể tự biện luận cho trong sạch của mình? Suy cho cùng trong lòng nha đầu đó vẫn thấy ủy khuất."
Nghe đến đó, Từ Thị càng không nói nên lời.
Chân Như Tùng than nhẹ, nói: "Ta biết mấy ngày này nàng bận bịu chăm sóc cho Thượng Nhi và Vinh Nhi, nhưng Tiểu Lộ cũng mới có tám tuổi, Yểu Yểu, mấy năm nay nàng đã cố gắng làm một người dâu hiền, thê tử tốt, ở trong mắt của ta, nàng đích thực đã làm được. Nhưng với Tiểu Lộ mà nói, nàng không phải là một người nương tốt, có biết không?"
Từ Thị giương mắt nhìn nam tử chín chắn ổn trọng này, năm đó bà là tiểu thư con vợ cả phủ Trường Trữ Hầu, rồi đi làm kế thất cho người ta, trong lòng bà cũng ủy khuất, nhưng sau khi gả cho hắn, bà một lòng đặt hết trên người hắn, nghĩ đến con gái mà lúc trước Tiết Thị để lại cho hắn, cũng coi như con đẻ.
Đôi mắt Từ Thị ửng hồng, rõ ràng đã là nương của bốn đứa nhỏ, nhưng bây giờ lại giống đứa nhỏ làm chuyện bậy. Bà hơi cúi đầu, nói: "Thiếp thân thật sự biết sai rồi."
Đã đến mức này, Chân Như Tùng còn có thể nói cái gì, một tay kéo lấy thê tử vào lòng, cúi đầu cười: "Nhìn nàng xem, làm chuyện bậy thì bày ra bộ dáng vô cùng đáng thương, đúng là giống Tiểu Lộ như đúc."
.
Ngày kế là ngày lão thái thái đi Linh Phong tự lễ Phật.
Con dâu trưởng Từ Thị mới ra tháng, không tiện ra cửa, con dâu thứ hai Trình Thị vẫn bị cấm túc, cho nên chỉ dẫn theo con dâu thứ ba Tiết Thị. Mà cháu gái đi theo, đó là ba vị trí đầu của kỳ thi khảo nghiệm, Chân Bảo Quỳnh, Chân Bảo Chương và Chân Bảo Lộ.
Trong ngày thường đi theo Tạ phu tử học bài, ăn mặc luôn vô cùng đơn giản, hôm nay đi ra ngoài chơi, Chân Bảo Lộ liền tỉ mỉ ăn mặc một phen. Với tuổi này, cho dù có ăn mặc như thế nào nhan sắc cũng sẽ không sai được tuổi, y phục bối tử màu hồng đào, trang dung đơn giản khiến cho cả người đặc biệt hân hoan, bởi vì tiết thu mát mẻ, bên ngoài khoác thêm áo choàng lụa đỏ thẫm, nhưng thật ra có vẻ đoan trang hào phóng hơn.
Chân Bảo Lộ cúi đầu nhìn chân mang giày thêu gấm nhũ yên màu xanh nhạt có gắn hạt châu, khuôn mặt nhỏ nhắn sững sờ, đột nhiên nhớ tới hình ảnh Đại Biểu Ca thay nàng xỏ giày ngày ấy...
Cũng không biết thương thế của Đại Biểu Ca thế nào rồi. Dù sao Đại Biểu Ca vì tỷ phu mới bị thương.
Trong khi Chân Bảo Lộ nhíu mi thầm nghĩ, bên ngoài Chân Bảo Quỳnh đã qua tới gọi nàng. Chân Bảo Lộ với khuôn mặt tươi cười, kích động chạy ra ngoài, nhìn thấy tỷ tỷ duyên dáng yêu kiều, mới điềm nhiên gọi: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ."
Chân Bảo Quỳnh sủng nịch cười nói: "Xem muội kìa, vừa được nghỉ thì đã như con khỉ con rồi."
Cái miệng nhỏ của Chân Bảo Lộ lầu bầu, thật vất vả mới được nghỉ, tất nhiên nàng phải vui vẻ chứ.
Chân Bảo Quỳnh sờ búi tóc nụ hoa của muội muội, nhìn khuôn mặt muội muội nhỏ nhắn tinh xảo, nói: "Mặc như vậy thật là đẹp mắt."
Chân Bảo Lộ cười cười, hiện nay bất quá nàng chỉ là một tiểu nha đầu, có xinh đẹp hơn cũng chỉ là một đứa bé, có thể đẹp thế nào?
Hai tỷ muội vừa cười vừa nói đi đến Thọ Ân Đường của lão thái thái, Chân Bảo Chương tới sớm hơn so với các nàng, đã đứng ở bên cạnh lão thái thái rồi. Chân Bảo Chương nhìn cặp tỷ muội xinh đẹp phía trước, sắc mặt trầm xuống, nhưng ngay sau đó, một lần nữa trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
Ba vị tiểu cô nương cùng lão thái thái xuất môn, xe ngựa đã chờ sẵn ở bên ngoài.
Ba vị tiểu cô nương ngồi một chiếc xe ngựa, con dâu thứ ba Tiết Thị muốn ngồi cùng hầu hạ cho lão thái thái, nhưng lão thái thái kêu bà đi chiếu cố ba đứa cháu gái, Tiết Thị chỉ đành gật đầu, rồi cùng ba vị cháu gái nhỏ ngồi trong một chiếc xe ngựa.
Khi Chân Bảo Quỳnh vừa tính đỡ muội muội lên xe ngựa, thì Lý ma ma bên cạnh lão thái thái đã đi tới, nói: "Lục tiểu thư, lão thái thái bảo ngài đi qua."
Đừng nói Chân Bảo Lộ kinh ngạc, ngay cả Chân Bảo Chương cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lão tổ tông có ý gì? Vì sao kêu Lục muội muội qua đó? Chân Bảo Chương lại nghĩ đến lúc thi khảo nghiệm, Chân Bảo Lộ thể hiện xuất sắc, nhưng nàng ta cũng không phải ưu tú nhất.
Chân Bảo Lộ nhìn tỷ tỷ: "Tỷ tỷ?"
Chân Bảo Quỳnh có chút bận tâm, nhưng cảm thấy vui vẻ cho muội muội, nên nắm tay muội nói: "Nếu lão tổ tông muốn muội ngồi cùng bà, vậy mau đi qua đi. Mà nhớ rõ, không được nghịch ngợm."
Chân Bảo Lộ gật đầu nói dạ.
Chân Bảo Quỳnh lại nói với Lý ma ma: "Vậy làm phiền Lý ma ma rồi." Sau nhìn theo muội muội đi theo Lý ma ma tiến về phía xe ngựa đằng trước.
.
Chân Bảo Lộ nhấc váy bước lên xe ngựa, thấy lão thái thái ngồi bên trong, liền nhu thuận nói: "Lão tổ tông."
Lão thái thái nhìn thoáng qua tiểu tôn nữ, thấy gương mặt trắng nõn mềm mại của nàng, hơi ửng hồng, giống như có chút khẩn trương. Lão thái thái nói: "Lại đây ngồi đi."
Chân Bảo Lộ ngồi xuống bên cạnh lão thái thái. Nhìn thoáng qua lão thái thái, vị trí này, đời trước chính là Chân Bảo Chương ngồi, cũng đã thấy tỷ tỷ ngồi qua. Chân Bảo Chương và tỷ tỷ là cháu gái mà lão tổ tông cảm thấy kiêu ngạo nhất, khi đó nàng chẳng những không phục, trong lòng thật ra còn rất hâm mộ. Hiện nay..., nàng cũng có thể rồi. Trong lòng Chân Bảo Lộ không có khẩn trương, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ, ngay cả khóe miệng cũng không nhịn được cong lên.
Nàng đã làm được, không phải sao?
Lão thái thái nói: "Có gì mà vui vẻ như vậy?"
Chân Bảo Lộ nghiêng đầu nhỏ, nhìn lão thái thái, mắt to trong suốt như nai con trong rừng, nói: "Có thể ngồi cùng lão tổ tông, tất nhiên Tiểu Lộ phải thấy vui vẻ."
Dáng vẻ của tiểu cô nương chẳng những đẹp mắt, giọng nói cũng mềm nhẹ êm dịu dễ nghe.
Lão thái thái cũng khó lộ ra tươi cười, sau mới nói: "Chuyện tình ngày ấy, tổ mẫu không có cho ngươi một cái công đạo, trong lòng ngươi có ủy khuất không?"
Chuyện tình ngày ấy?
Chân Bảo Lộ nghĩ nghĩ, hiểu được lão thái thái nói đến là sự tình nào! Chân Bảo Lộ nói: "Lão tổ tông muốn Tiểu Lộ nói thật không?"
Lão thái thái nói: "Ngươi nói xem?"
Chân Bảo Lộ mỉm cười, hai tay quy củ đặt trên đầu gối, lúc này mới bớt cười, nhỏ giọng nói: "Trong lòng Tiểu Lộ xác thực có chút không thoải mái. Chỉ là sau đó Tiểu Lộ thấy Tam thẩm dẫn Ngũ tỷ tỷ đến, xin lỗi Tiểu Lộ, nhìn tay của Ngũ tỷ tỷ, trong lòng Tiểu Lộ liền không còn tức giận nữa."
Vốn là nàng không giận Chân Bảo Nguyệt, chẳng qua cảm thấy với tính tình này của nàng ta, ngày sau không chừng sẽ bị người khác lợi dụng. Nàng giận là giận người đã bày mưu cho Chân Bảo Nguyệt.
Lão thái thái cầm tay tiểu tôn nữ vỗ nhè nhẹ vài cái, nói: "Ngươi thật hiểu chuyện." Lại tiếp tục nói, "Đều là đường tỷ muội, tổ mẫu chỉ hy vọng các ngươi ở chung hòa hợp, mỗi một người đều khỏe mạnh."
Chân Bảo Lộ nhu thuận gật đầu: "Tiểu Lộ hiểu."
Lão thái thái nở nụ cười, ánh mắt vẫn nhìn tiểu tôn nữ, hai tròng mắt của tiểu cô nương này lộ ra linh khí, đúng như lời Tạ phu tử đã nói, ước chừng là một khối ngọc thô chưa mài dũa, lúc trước bà thật đã nhìn nhầm rồi. Lão thái thái cởi ra chuỗi Phật châu trên tay mình, đeo vào cổ tay cho Chân Bảo Lộ, chỉ là cổ tay của tiểu cô nương quá nhỏ, mang vào hơi lớn.
Chân Bảo Lộ mở to hai mắt kinh ngạc: "Lão tổ tông..." Nàng biết chuỗi Phật châu này, là vật bên người lão thái thái, trong ngày thường rất là yêu quý.
Lão thái thái nói: "Phật châu có thể phù hộ ngươi bình an, mang không được thì để ở đầu giường. Coi như tổ mẫu bồi thường cho ngươi."
Chân Bảo Lộ cúi đầu nhìn chuỗi Phật châu này, muốn nói cự tuyệt, nhưng nàng biết tính của lão thái thái, nên không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên cười: "Cảm ơn lão tổ tông."
Trong lòng Chân Bảo Lộ hiểu, đây không chỉ đơn thuần là một chuỗi Phật châu.
Sợ là ngày sau nàng càng phải chăm chỉ hơn rồi.
.
Đợi đến Linh Phong tự, sau khi xuống xe ngựa, Chân Bảo Quỳnh không yên tâm nên đi theo Tiết Thị cùng qua nghênh đón lão thái thái xuống xe, nàng thấy muội muội đi theo bên cạnh lão thái thái, hai bà cháu đều tươi cười nhẹ nhàng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Tựa như nàng đã nói, có người nào mà không thích muội muội chứ?
Tiết Thị đỡ lão thái thái lên núi. Ba tiểu cô nương đi ở phía sau, Chân Bảo Lộ và Chân Bảo Quỳnh đi gần nhau hơn, so ra thì Chân Bảo Chương có chút cô đơn một mình.
Chân Bảo Lộ biết tỷ tỷ lo lắng, nên kể một ít chuyện ở trên xe, khi Chân Bảo Quỳnh nghe nói lão thái thái đem bảo bối Phật châu đã đeo nhiều năm đưa cho muội muội, lập tức mừng rỡ không thôi.
Mà xưa nay Chân Bảo Chương lạnh nhạt, vừa nghe điều này, trong lòng cũng không nhịn được có chút chua chát, bước chân nhanh hơn, tiến đến bên người lão thái thái, vô cùng thân thiết kéo cánh tay lão thái thái.
Chân Bảo Lộ ngẩng đầu liếc nhìn, chỉ cười cười, sau đó tiếp tục nói chuyện cùng tỷ tỷ.
Leo nửa canh giờ bậc thang, hai chân Chân Bảo Lộ mỏi đến nhũn ra, nhíu mày, không còn sức để nói chuyện với tỷ tỷ nữa.
Chân Bảo Lộ mím môi: "Tỷ tỷ, muội thấy khát..."
Chân Bảo Quỳnh nói: "Sắp tới rồi, cố nhịn chút nữa thôi." Hôm nay vừa vặn lại quên mang theo nước.
Chân Bảo Lộ nhíu mày, cũng không tiện nói gì. Chỉ là giống như nghe được có người đang gọi nàng, sắc mặt Chân Bảo Lộ nhàn nhạt xoay người.
Nhìn thiếu niên phía sau, thấy hắn cao lớn tuấn tú, bất quá nửa tháng không gặp, sao có vẻ cao lớn hơn vậy. Lại thấy trong tay hắn cầm túi nước, Chân Bảo Lộ nở nụ cười tươi, khó được nhiệt tình chào hỏi: "Đại Biểu Ca, ngươi cũng tới bái Bồ Tát sao?"