Chân Bảo Lộ vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy nam tử tuấn tú vô song đó đang nhìn mình, cũng không hiểu được là chuyện gì xảy ra, luôn cảm thấy ánh mắt của nam từ này nhìn mình có chút kỳ quái.
Chân Bảo Lộ là tiểu thư dung mạo xuất chúng, tuy rằng được nuông chiều từ bé, nhưng đời trước cũng có không ít nam tử ái mộ nàng, có một số việc nàng có thể hiểu. Nếu nàng là tiểu cô nương tuổi thanh xuân chính trực, một nam tử nhìn nàng như vậy, thật ra có thể thông cảm được, nhưng trước mắt nàng vẫn còn bộ dáng con nít nha.
Chân Bảo Lộ nhíu mày lại, có chút không thoải mái. Chỗ này lại không phải bốn bề vắng lặng, Chân Bảo Lộ cũng không có sợ hãi chút nào, còn thoáng hất cằm lên, mở lớn đôi mắt to đen lúng liếng, nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tiểu cô nương chính là tính tình trẻ con như vậy, trừng người ta thì có lực uy hiếp gì? Ngày thường nàng còn khéo léo đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà, mặc y phục hồng nhạt, da thịt tuyết trắng mềm mại, giống như một nắm bột đáng yêu vậy.
Chân Bảo Quỳnh nhìn vị Đại Biểu Ca lợi hại này, mới nghĩ tới muội muội, lôi kéo Chân Bảo Lộ nói: "Tiểu Lộ, đây là Đại Biểu Ca." Hôm nay muội muội nguyện ý đi gặp ngoại tổ mẫu, Chân Bảo Quỳnh liền biết muội muội nguyện ý tiếp nhận người nhà cữu cữu của mình, Đại Biểu Ca này, tất nhiên cũng nên giới thiệu để nàng quen biết một chút.
Dù là Chân Bảo Lộ không muốn, cũng phải cho tỷ tỷ nhà mình mặt mũi, giọng nói mềm mại kêu: "Đại Biểu Ca."
Ánh mắt Tiết Nhượng thản nhiên nhìn Tiểu Biểu Muội ra vẻ nhu thuận trước mặt mình, trả lời: "Lộ biểu muội."
Chân Bảo Quỳnh không nghĩ nhiều như thế, nhìn muội muội và biểu ca ở chung hòa hợp, tất nhiên là vui vẻ.
Trận đấu phóng tên vào bình rượu đã chấm dứt, Chân Bảo Quỳnh đưa muội muội nhà mình và Tiết Nghi Phương rời đi.
Mà Từ Tú Tâm bởi vì ca ca thua trận nên rất ủ rũ, mới vừa rồi nhìn thấy bộ dáng ra vẻ của Tiết Nghi Phương, càng khiến cho lòng nàng buồn chán cực kỳ.
Một mặt Từ Cẩm Tâm an ủi muội muội, một mặt nhìn ca ca nhà mình. Vị ca ca này của nàng, xưa nay nổi tiếng, nương nàng từ trước đến giờ đều lấy hắn làm kiêu ngạo, hôm nay bại bởi công tử phủ An Quốc Công... Lại thấy ý cười trên mặt ca ca thản nhiên, thì biết tâm tình hắn không tốt, vì thế nhỏ giọng hỏi: "Đại ca, ca và Lộ biểu muội như thế nào rồi hả?"
Từ Cẩm Tâm thận trọng, có thể thấy ca ca và Tiểu Biểu Muội đã thay đổi, tuy nói Tiểu Biểu Muội yếu ớt, nhưng là một tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu, mà ca ca của nàng cũng rất yêu thương vị Tiểu Biểu Muội này.
Từ Thừa Lãng chống lại ánh mắt ân cần thông minh của muội muội, khẽ mỉm cười nói: "Không có việc gì, có lẽ là nhiều ngày ta không sang đây xem nàng, nên nàng tức giận." Nghĩ đến bộ dáng biểu tình thật lòng của Tiểu Biểu Muội, Từ Thừa Lãng cũng có chút nhìn không thấu. Nàng thật sự... không để ý đến hắn nữa sao?
Từ Cẩm Tâm cũng cảm thấy như thế. Vị đại ca này dễ tính, trừ bỏ việc này, làm sao còn có thể là điều khác?
Từ Tú Tâm thấy bất mãn nói: "Dựa vào cái gì ca phải nhân nhượng nàng? Chẳng lẽ sau này Chân Bảo Lộ sẽ làm nương tử cho đại ca, bắt đại ca cả đời dỗ dành nàng sao?"
Bất quá Từ Tú Tâm mới tám tuổi, ngày thường được nuông chiều, tự nhiên có lúc nói không biết lựa lời.
Nhưng Từ Cẩm Tâm tuổi tác lớn hơn, đối với chuyện nam nữ cũng có chút hiểu biết, hiện nay nghe muội muội nói như vậy, vội mắng: "Tú nhi chớ nói nhảm!"
Từ Thừa Lãng nghe xong thấy nao nao.
Thiếu niên mười ba tuổi, đã không phải tiểu hài tử nữa rồi. Ở Đại Chu, công tử gia đình giàu có mười ba mười bốn tuổi đã biết nhân sự* rồi. Mẫu thân Trang thị của Từ Thừa Lãng, cũng cố ý thay Trường Tử chọn lựa vài nha hoàn dung mạo đoan chính, tính tình dịu ngoan hầu hạ bên cạnh, nhưng Từ Thừa Lãng một lòng chỉ lo đọc sách thánh hiền, thật ra chưa bao giờ nghĩ tới sự tình như thế.
* sống chết, được mất, vui buồn, hợp tan
Dù là tuổi Từ Tú Tâm còn nhỏ, cũng biết lời nói này có hơi quá đáng, lập tức mím cái miệng nhỏ nhắn lại như không nói, nhỏ giọng thầm thì: "Ta sẽ nghe lời không nói nữa."
Tiểu cô nương cảm thấy ủy khuất, giương mắt quan sát xem xét, thì thấy hai vị nam tử vừa mới đi qua ---- đó là Đại công tử và Nhị công tử phủ An Quốc Công mới vừa rồi cùng tỷ thí với đại ca.
Từ Tú Tâm thấy vị Tiết Đại công tử đột nhiên dừng bước chân nhìn nàng một cái, cũng không nhịn được nhìn lại hắn, thấy tuổi tác của vị công tử này cùng ca ca mình không sai biệt lắm, lúc này cặp mắt như nhỏ mực, giữa hai lông mày giống như nhuộm băng sương, vô cùng dọa người.
Từ Tú Tâm có chút sợ hãi, theo bản năng xê dịch bước chân tới gần Từ Cẩm Tâm hơn.
Đợi hai người đi rồi, Từ Tú Tâm mới giương mắt nhìn theo bóng dáng hai người, đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng lại lẩm bẩm: Nàng nói Chân Bảo Lộ thôi, hắn tức giận cái gì?
.
Ba vị tiểu cô nương đi trên đường mòn, Chân Bảo Lộ nhăn mặt sững sờ, Tiết Nghi Phương cũng khó nhịn hưng phấn, nói: "Trong ngày thường đại ca luôn làm việc khiêm tốn, ngược lại ta thật ra cũng không chú ý đến huynh ấy, hôm nay ta thấy đại ca đứng giữa những Quý công tử, giống như hạc trong bầy gà vậy, tương đối trưởng thành..." Nói xong hai mắt tỏa ánh sáng tự hào nhìn Chân Bảo Quỳnh, "Quỳnh biểu tỷ thấy có đúng vậy không?"
Chân Bảo Quỳnh cười cười đồng ý.
Lại nói tiếp, Chân Bảo Quỳnh cùng vị Đại Biểu Ca này cũng chưa từng nói chuyện nhiều qua, hơn nữa tính tình Đại Biểu Ca trầm mặc, tính tình nàng thì nội liễm, tự nhiên quan hệ không bằng nàng và Nhị biểu ca Tiết Đàm. Nhưng cả hai thuở nhỏ đều mất mẹ, Chân Bảo Quỳnh thấy Đại Biểu Ca liền có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên. Mà thật ra nàng rất may mắn, kế mẫu xem nàng coi như con đẻ, còn kế mẫu Vương Thị của Đại Biểu Ca khôn khéo có khả năng nhưng lòng dạ hẹp hòi, làm sao dung nạp Đại Biểu Ca được?
Cũng may, tính tình Tiết Đàm và Tiết Nghi Phương không giống Vương Thị.
Chân Bảo Quỳnh lại nhìn muội muội bên cạnh không nói lời nào, xem bộ dáng của nàng, phảng phất có chút không cao hứng.
Chân Bảo Quỳnh hiểu được quan hệ tốt giữa muội muội và Từ Thừa Lãng, mà Đại Biểu Ca thì chỉ mới gặp mặt, hôm nay Đại Biểu Ca thắng Từ Thừa Lãng, muội muội không vui cũng là bình thường. Đợi sau khi Tiết Nghi Phương rời đi, Chân Bảo Quỳnh mới an ủi muội muội nói: "Từ biểu ca rất lợi hại, dù sao Đại Biểu Ca lớn hơn Từ biểu ca một tuổi."
Lúc này Chân Bảo Lộ mới phản ứng lại, thì ra tỷ tỷ nghĩ mình không vui.
Bất quá...
Làm sao nàng nhỏ mọn như vậy?
Trong lòng Chân Bảo Lộ yên lặng suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới chuyện đời trước, nhận thấy tính tình của mình xác thực rất khó chung đụng, cũng có chút hẹp hòi. Chân Bảo Lộ nhìn tỷ tỷ, lắc đầu nói: "Tỷ tỷ không cần an ủi ta, chuyện này muội không để ở trong lòng. Loại chuyện này, có thua có thắng không phải thực bình thường sao? Hơn nữa, Đại Biểu Ca đích xác rất lợi hại, muội xem cũng thấy bội phục."
Chân Bảo Lộ nói đều xuất phát từ chân tâm.
Hơn nữa nàng cũng hiểu được, tuy rằng Từ Thừa Lãng lợi hại, cho dù có lớn hơn một tuổi, cũng chưa chắc là đối thủ của Tiết Nhượng.
Nói đến Tiết Nhượng, trong lòng Chân Bảo Lộ càng thấy tò mò, thật cẩn thận hỏi tỷ tỷ nhà mình: "Tỷ tỷ, sao ta cứ cảm thấy tính tình Đại Biểu Ca... có chút kỳ quái?"
Muội muội không có nghĩ nhiều, Chân Bảo Quỳnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này nghe muội muội hỏi như vậy, cười dịu dàng nói: "Bất quá Đại Biểu Ca chỉ là không thích nói nhiều, làm sao lại kỳ quái rồi hả?"
Chân Bảo Lộ tỉ mỉ nhớ lại người nam tử kia.
Giống như... đúng là như thế. Nhưng nàng luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.