Triệu Hữu Đường nghe thấy, quay lại nhìn, Tô Cầm đang nằm cách chân hắn nửa trượng, mặt nàng tái nhợt giống như đám mây trên trời.
Hắn bỗng nghĩ đến Trung thu lần trước, nàng cũng loạng choạng ngã về phía trước.
Còn có lần đó, nàng lạnh đến ca người đều run.
Sao mỗi lần ở trước mặt hắn nàng đều luôn chật vật như vậy?
Mày của hắn nhíu lại chặt hơn, phất tay áo rời đi.
Nghiêm Chính nghĩ, Tô quý nhân sợ là xong rồi, có điều quý nhân xong rồi làm sao chỉ có mình nàng? Hắn cũng không nói quá nhiều, Hoàng thượng thích ai, không thích ai không liên quan gì đến hắn, chủ tử của hắn vĩnh viễn chỉ có một, đó chính là Hoàng thượng.
Hắn cũng đi theo.
Đến Diên Kỳ cung, Triệu Hữu Đường từ xa đã nghe thấy tiếng cười, bên trong còn mang theo chút giọng trầm thấp của nam nhân, thanh âm này không phải của hai đứa con trai hắn.
Triệu Hữu Đường sắc mặt trầm xuống.
Kết quả bước vào thì thấy đúng là không phải con hắn, mà là Triệu Hữu Ngô.
Mấy người đi lên hành lễ, Triệu Hữu Đường nói: “Vừa đang làm gì vậy?”
Phùng Liên Dung cười nói: “Đang chơi thăng quan đồ, Tứ điện hạ mang đến, nói lúc rảnh có thể chơi, trẻ con cũng có thể biết chút chuyện về quan viên.”
Đây là một loại trò chơi kiểu bàn cờ, khi chơi lấy một con quay bốn phía có khắc chữ quay, quay đến chữ nào, cứ đi theo thứ tự của chữ đó, cuối cùng quan của ai đến chỗ cao nhất thì thắng.
Triệu Hữu Đường nhìn về phía Triệu Hữu Ngô: “Đây là Trẫm dạy đệ và Hữu Trinh.”
Triệu Hữu Ngô cười gật đầu: “Vâng, Tiểu Dương học rất nhanh, đã biết chơi rồi.”
Triệu Hữu Đường nhíu mày, cũng có chút hưng trí, bảo bọn hắn ngồi xuống.
Phùng Liên Dung cười đặt con quay vào trong tay hắn: “Hoàng thượng quay trước.”
Bốn người bắt đầu chơi, Triệu Thừa Mô ngồi trên ghế dựa xem. Hắn không giống đứa nhỏ khác nhìn thấy động sẽ nhịn không được bắt lấy, hắn chưa bao giờ làm vậy, cho nên so với Triệu Thừa Diễn khi đó, hắn còn dễ nuôi hơn.
Nghiêm Chính là Đề đốc thái giám đương nhiệm, không thể so trước kia từ sáng đến tối lúc nào cũng đợi bên cạnh Triệu Hữu Đường, chỉ một lát sau đã có người đến cầu kiến.
Việc của 12 giám 4 cục, có một số chuyện đều cần hắn làm chủ.
Hắn đi ra ngoài sân, phân phó người nọ.
Thấy hắn hiện giờ phong cảnh, Hoàng Ích Tam vẫn có chút không phục, dù sao khi đó hắn và Nghiêm Chính đều ở bên cạnh Hoàng thượng, tín nhiệm cũng ngang nhau, ai ngờ vận khí hắn không tốt, bị đưa đến chỗ Phùng Quý phi, hiện giờ vẫn chỉ là một tiểu hoàng môn.
Hắn tuy hiểu rõ ý của Hoàng thượng, nhưng bồi tiền đồ của chính mình vào, có ai có thể thấy tiếc thay hắn?
Hoàng Ích Tam thăm dò nhìn vào trong, hiện tại kỳ vọng duy nhất cũng chỉ có hai vị Hoàng tử này, dù sao Phùng quý phi người chủ nhân này, hắn không ôm hi vọng gì.
Nhớ năm đó mấy người thái giám hầu hạ bên cạnh Hồ quý phi người nào mà không quản việc trong 12 lĩnh. Tuy có Thái hoàng thái hậu nhìn, không làm được thái giám, giám thừa, thiếu thừa thì vẫn có. Nhưng Phùng Quý phi cần gì phải đi thổi gió bên gối?
Hoàng Ích Tam thở dài, đi theo một chủ tử như vậy, an tâm thì an tâm, nhưng tương lai thì liếc mắt một cái đã nhìn thấy đầu.
Đang nghĩ đến đó, bên ngoài lại có người đến, Hoàng Ích Tam đi qua thì thấy chính là Trần Quý nhân.
Trần Tố Hoa vẻ mặt lo lắng: “Mong được thông báo, thiếp thân có việc gấp cầu kiến Quý phi nương nương?”
Hoàng Ích Tam nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Chuyện lớn cầu nương nương cứu mạng!”
Hoàng Ích Tam khó hiểu: “Cứu mạng không đi tìm thái y tìm nương nương của chúng ta làm gì?” Tâm trạng hắn đang không tốt, khoát tay chặn lại nói: “Đi đi, nương nương đang bận.”
Có câu là trước cửa Tể tướng thất phẩm quan*, hắn cũng chỉ là một tên hoàng môn lại có thể vô lễ với nàng như thế, Trần Tố tức giận muốn điên nhưng vẫn nhịn được, nàng cầu nói: “Tô quý nhân bị ngã đụng đầu, không chừng sẽ không còn mạng, nương nương tấm lòng nhân hậu, thiếp thân mới đến đây cầu.”
(*) Trước cửa tể tướng thất phẩm quan: Ý nói người trong cửa nhà tể tướng có địa vị ngang với quan thất phẩm.
“Tô quý nhân?” Lông mày Hoàng Ích Tam dựng ngược lên, là Tô Cầm kia sao? Hắn thầm cười lạnh, chết rồi mới tốt, hắn giả bộ không biết, “Tô quý nhân, Ngô quý nhân cái gì, hiện Hoàng thượng đang ở đây, không thể quấy rầy, ngươi mau về đi.”
Trần Tố Hoa nóng nảy, hét lớn: “Nương nương, cầu ngài cứu mạng Tô quý nhân!”
Tiếng nói rất lớn, Hoàng Ích Tam trong lòng lộp bộp, bắt đầu do dự, chỉ vì hắn không rõ ý của Hoàng thượng, vạn nhất Hoàng thượng thật sự có chút gì đó với Tô Cầm, nàng ta chết thật thì phải làm sao bây giờ? Giả sử bị Hoàng thượng biết Trần quý nhân từng đến cầu cứu, hắn lại không báo cho biết.
Hoàng Ích Tam trán đổ mồ hôi vì vừa rồi sơ ý, quả nhiên làm việc không thể dựa vào vui buồn của bản thân, hắn dậm chân: “Ngươi chờ!”
Hắn bước nhanh đi vào nói cho Kim Quế.
Kim Quế cũng lộ ra vẻ mặt chán ghét, nhưng cũng không thể không nói, đành phải bẩm báo: “Nương nương, Trần quý nhân cầu kiến, nói Tô Quý nhân ngã rất nặng.”
Phùng Liên Dung tay dừng lại, con quay trong tay nàng rơi xuống mặt bàn, phát ra tiếng thịch thịch.
Nàng ngẩng đầu nhìn Triệu Hữu Đường.
Triệu Hữu Đường mặt trầm xuống nói: “Kêu nàng về đi.”
Phùng Liên Dung nghe thế mắt bỗng trừng to, nàng hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy.
Không phải là Tô Cầm bị thương sao?
Theo lẽ thường, hắn….
Làm sao có thể?
Nàng có chút hỗn loạn.
Thấy trong mắt nàng tràn đầy nghi hoặc, Triệu Hữu Đường càng thêm xác định, xem ra nàng thật sự cho rằng hắn thích Tô Cầm. Bằng không vì sao lại có vẻ mặt như vậy? Vì sao lần trước lần lượt đau lòng?
So với coi trọng hắn dành cho nàng, chút hảo cảm đó có được tính là gì?
Triệu Hữu Đường cau mày nói: “Ngẩn người cái gì, chuyển lời đi.”
Phùng Liên Dung nhìn hắn, khẽ nói: “Hoàng thượng, thật sự mặc kệ ạ?”
“Quản cái gì, cũng không phải không có đại phụ.” Triệu Hữu Đường thản nhiên nói, “Hơn nữa, thật sự không còn cách nào khác, trong cung này cũng không phải chỉ có một mình nàng có thể cầu.”
Phùng Liên Dung thấy hắn như thế tâm trạng lập tức có chút phức tạp, cũng không nói được là cao hứng, đồng tình hay là áy náy, có lẽ nó hòa trộn vào nhau, phân không ra.
Nàng động tay, con quay liền bắt đầu xoay.
Trước khi nó chưa ngừng xoay, ai cũng không biết bản thân sắp phải đối mặt với chữ nào.
Hoàng Ích Tam chuyển ý tứ của Triệu Hữu Đường cho Trần Tố Hoa nghe.
Trần Tố Hoa chấn động, nàng ta không lại tiếp tục cầu xin mà là xoay người rời đi.
Như vậy xem ra Tô Cầm đối Hoàng thượng đã không còn sức hấp dẫn, khóe miệng nàng ta hơi nhếch, lộ ra một đường cong khinh miệt. Nàng thanh cao kiêu ngạo như vậy, hóa ra cũng không lọt được vào mắt hắn.
Trần Tố Hoa đi một đoạn, bước chân hơi dừng lại, nhưng xem trên tình tỷ muội một hồi, nàng ta vẫn nên lại giúp nàng một lần.
Nàng ta đi Khôn Ninh cung.
Nghe nói Tô Cầm bị thương, Phương Yên ngược lại hào phóng, lập tức sai người đi mời thái y qua xem.
Trần Tố Hoa lau khóe mắt nói: “Nương nương trạch tâm nhân hậu, thiếp thân vốn nghĩ nương nương cả ngày bận rộn, không tiện quấy rầy nên mới đi cầu Quý phi nương nương. Ai ngờ nàng lại là người ý chí sắt đá, ngay cả mặt thiếp thân cũng không gặp, quả nhiên là giống rắn rết coi thường mạng người khác! Vẫn là nương nương có khí độ, quan tâm mọi người, đúng là mẫu nghi thiên hạ, đâu giống Quý phi nương nương vậy.”
Lời này nói Phương Yên nghe hưởng thụ, cười cười nói: “Ngươi cũng đừng lại buồn, thái y đã qua xem, chắc hẳn có thể cứu Tố quý nhân.”
Trần Tố Hoa gật đầu, lại khen Phương Yên mấy câu rồi mới rời khỏi Khôn Ninh cung.
Tô Cầm bị thương rất nặng, dưỡng một tháng mới có chuyển biến tốt Trần Tố Hoa đi qua thăm nàng nói: “Nếu không phải nương nương cứu ngươi thì ngươi đã bị Phùng Quý phi hại chét rồi. Lần trước nàng chỉ giả vờ tốt bụng thôi, nào có phải thật lòng, chuyện lần này liên quan đến mạng ngươi, nàng ta còn chẳng có phản ứng gì chứ đừng nói là cứu người.”
Tô Cầm không nói chuyện.
Nàng rất gầy, trong lòng cũng hiểu rõ tâm tư Hoàng thượng, ví dụ như hắn có ý đó, lúc nàng bị ngã hắn đã không thờ ơ.
Đáng tiếc cả thân thể và trái tim mình lại đều bị thương.
Vốn nàng đã biết đế vương vô tình, khi vào cung chưa từng nghĩ đến sẽ thích hắn, có lẽ là ngày dài cô tịch, có lẽ là vì ánh mắt hắn, có lẽ một chút ấm áp kia, có lẽ là vì lời của Trần Tố Hoa khiến nàng dần có chút chờ đợi.
Nhưng mà, hiện tại tất cả đều không còn.
Trần Tố Hoa vẫn còn nói, Tô Cầm đột nhiên mở miệng: “Sau này ngươi đừng tiếp tục đến đây nữa.”
Trần Tố Hoa sửng sốt.
Tô Cầm nói: “Ngươi đi đi.”
Giọng điệu quyết tuyệt.
Trần Tố Hoa nhíu nhíu mày, thầm nghĩ ngươi bây giờ cũng chỉ là đồ bỏ lại còn dám đuổi nàng ta đi? Cũng được, nàng ta cũng lười lại phí tâm tư, Tô Cầm ngươi dù có thế nào cũng không có khả năng giữ lấy chút nhỏ nhoi!
Nàng ta xùy một tiếng, quay đầu đi ra ngoài.
Tô Cầm dựa vào đầu giường, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, bỗng che mặt khóc lên, nếu vẫn là nàng của lúc trước, nàng tình nguyện cứ như vậy cô độc suốt đời.
Nhưng mà, nàng đã không phải là nàng khi đó nữa rồi.
Nhưng mà, nàng cũng không có hi vọng gì nữa.
Ngày, sẽ vĩnh viễn trôi qua như vậy.
Hai cung nhân tùy thân thấy đều thở dài.
Đến tháng sáu, Triệu Hữu Đường chỉ hôn Trưởng công chúa Vĩnh Phúc cho Nhị công tử Vương gia. Nhị công tử Vương gia gia thế không coi là hiển hách, nhưng thân gia trong sạch, là Lễ bộ Viên ngoại lang đương nhiệm, tính cách giản dị, làm người hiền lành.
Hoàng thái hậu nghe nói cũng không có dị nghị gì, tính cách như của Trưởng công chúa Vĩnh Phúc, gả người thành thật không còn gì tốt hơn. Cho nên Trưởng công chúa Vĩnh Phúc cứ vậy thuận lợi gả ra ngoài, về phần bản thân nàng có nguyện ý hay không, thật ra không ai biết, dù sao khi hỏi thì nàng gật đầu.
Khi xuất giá, đồ cưới cũng rất phong phú, không hề kém Trưởng công chúa An Khánh.
Chỉ là nàng người này thật sự quá an tĩnh, thiếu hay không thiếu nàng, trong cung không hề có thay đổi gì.
Ngày hôm đó, Triệu Hữu Đường thu được nhiều tấu chương, tâm trạng không quá thoải mái, đều là tấu chương buộc tội Hà Dịch. Lại nói, hiện hắn giao quyền to cho Hà Dịch để hắn đi chấp hành mấy quyết nghị đó, nhận đến lực cản là chuyện bình thường. Cứ nhìn mấy quan viên buộc tội này thì biết, trừ huân quý ra, cũng không thiếu quan viên bình thường.
Có thể thấy được vẫn có nhiều người không ủng hộ biến hóa trên phương diện tiền bạc, hoặc là, có lẽ Hà Dịch làm sai chỗ nào đó, hắn không lập tức sửa lại mà để lại sửa sau.
Đến gần năm mới, Triệu Hữu Trinh rốt cuộc từ Tuy Dương trở lại, Triệu Hữu Đường tiếp kiến hắn, cười nói: “Vốn còn muốn để đệ ở đó thêm mấy năm, có điều mẫu hậu lại nhớ kỹ chung thân đại sự của đệ.”
Triệu Hữu Trinh mặt khẽ biến hồng, ngược lại không biết nói như thế nào.
Triệu Hữu Đường nhìn hắn một cái, thiếu niên năm đó đã trưởng thành, anh tuấn khôi ngô, giữa trán rút đi ngây ngô, hắn nhìn hắn, lại nghĩ đến Tiên đế.
Chính hắn không giống, nhưng hai đệ đệ thì có mấy phần tương tự.
Hắn giơ tay vỗ vai Triệu Hữu Trinh, “Đi qua thăm mẫu hậu đi.”
Hai người đi hướng Cảnh Nhân cung, Triệu Hữu Ngô nghe nói ca ca trở về cũng nhanh chóng chạy đến hai huynh đệ gặp mặt, ôm lấy nhau, Hoàng thái hậu cười nói: “Quả đúng là tình cảm tốt.”
Triệu Hữu Ngô mặt đỏ lên, nới ca ca ra.
Triệu Hữu Đường nhắc đến chuyện nếu đã muốn thành thân thì không thể lại ở trong cung.
Hoàng thái hậu nói: “Đó là đương nhiên.” Bà nói xong lại nhìn Triệu Hữu Đường một cái, thật ra vẫn không hiểu rõ lắm ý hắn. Phiên vương không phải phiên, ở lại Kinh thành, đến cùng không biết aà tốt hay xấu?
Bản triều không có loại lệ thường này, có điều tiền triều ngược lại có.
Nói đi nói lại, vẫn là Hoàng đế tự mình quyết định.
Hoàng thái hậu nói: “Không bằng ngụ ở phố Phúc Lương đi.”
Trên đường Phúc Lương có một phủ đệ trống, ban đầu là Minh vương tiền triều ở, sau này lập nước mới, khai quốc Hoàng đế ban cho Hoa quốc công, sau đó Hoa quốc công liên quan đến chuyện mưu phản bị tịch gia, phủ đệ này vẫn luôn để trống, cũng được mấy chục năm rồi.
“Vậy để ta phái người sửa lại.” Triệu Hữu Đường suy nghĩ một chút, “Hữu Trinh đệ tạm thời ở lại trong cung đi.”
Triệu Hữu Trinh lại nói: “Sau này thần đệ còn muốn về Tuy Dương, phủ đệ này đâu có dùng?”
Hoàng thái hậu nở nụ cười: “Sau này ngươi thành thân rồi, còn mang theo thê nhi đi bôn ba chung quanh hả? Lại nói, ngươi đi Tuy Dương trị thủy, chẳng lẽ không có lúc muốn nghỉ ngơi à?”
Triệu Hữu Trinh nghĩ lại thấy cũng đúng, gật đầu tạ ơn.
Hắn thập phần thuận theo, không hề có tí tí ý niệm nào khác.
Triệu Hữu Đường nhìn hắn, cười cười nói: “Trẫm và mẫu hậu sẽ chọn cho đệ một hiền thê, đệ yên tâm đi.”
Triệu Hữu Trinh mặt lại đỏ bừng.
Chỉ chớp mắt đã đến lúc Phùng Liên Dung sắp sinh, chỉ là thời điểm không quá khéo, trước tết mấy ngày. Chung ma ma sáng sớm đã kêu cung nhân đốt than lửa, mặc kệ là noãn các hay là phòng khác đều ấm áp dễ chịu.
Phùng Liên Dung đây là lần thứ ba, nếu nói áp lực thì thật ra cũng không lớn, dù sao khi sinh Triệu Thừa Mô rất thông thuận, giống như gà sinh trứng vừa nghĩ sinh đã ra, ngay cả bà đỡ cũng nói nhanh.
Lần này nàng cũng hi vọng được giống vậy.
Triệu Hữu Đường biết được nàng sắp sinh, sớm cũng đến xem nàng, nói: “Đây chính là nữ nhi đấy, tiểu công chúa của Trẫm toàn bộ trông cậy vào nàng, nàng không thể để Trẫm thất vọng được.”
Phùng Liên Dung nghe xong liền cảm thấy áp lực, vẻ mặt đau khổ nói: “Hoàng thượng, ngài đừng dọa ta.”
Triệu Hữu Đường vội sửa miệng: “Vậy nàng tùy tiện đi, muốn sinh thế nào thì sinh…..”
Lần này không chỉ Phùng Liên Dung, ngay cả Chung ma ma cũng nhịn không được phì một tiếng bật cười. Lời này nói, sinh đứa nhỏ còn có thể tùy tiện, hay không tùy tiện.
Nhưng Triệu Hữu Đường rất lạnh nhạt, nắm tay Phùng Liên Dung nói: “Lát nữa Trẫm đợi ở đây, nàng đừng căng thẳng.”
Lúc này Phùng Liên Dung rất an tâm, có hắn lo cho mình, tốt hơn bất cứ cái gì.”
Nàng dùng một chút thời gian cuối cùng, rúc đầu vào trong lòng hắn: “Đau bụng quá, đợi tí nữa là sinh rồi, Hoàng thượng ôm thiếp thân đi.”
Triệu Hữu Đường cười rộ lên, lúc này rồi mà vẫn muốn làm nũng, hắn nói: “Trẫm ôm nàng, nàng cũng phải đồng ý với Trẫm, nhất định phải tốt.”
Phùng Liên Dung ừ một tiếng, híp mắt, giống một con mèo nhỏ.
Hắn giơ tay ra ôm lấy nàng, thấy nàng sắp sinh tóc cũng chưa chải, lại vuốt tóc cho nàng.