Nàng đứng thẳng không động, Triệu Hữu Đường trái lại lại tự cởi áo, đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần nhìn qua hắn, mặt càng thêm đỏ.
Thấy nàng dáng vẻ ngượng ngùng, khóe miệng hắn nhíu nhíu, bước vào bồn tắm nói: “Hầu hạ Trẫm tắm.”
Trái tim Phùng Liên Dung đạp nước nhảy lên, qua một lát mới nói: “Thật, thật sự muốn thiếp thân đến?”
“Vua không nói đùa.” Hắn nhướng mày.
Phùng Liên Dung nhìn xuống, liền nhìn thấy cơ ngực hắn.
Hắn không phải dạng văn nhược thư sinh, do thích săn bắn nên từ nhỏ đã kéo cung tên, tập cưỡi ngựa, cho nên cơ thể hắn rất rắn chắc, nhưng cũng không phải quá cứng. Phùng Liên Dung nghĩ đến cảm giác khi ôm hắn, e lệ trong lòng lập tức biến mất không còn, cười đi qua.
Cơ thể Triệu Hữu Đường rất nhanh đã ướt, cũng không biết vì sao, tuy nàng cầm khăn tay nhưng hắn lại giống như có thể cảm giác được ngón tay nàng chạy khắp cơ thể mình.
Loại cảm giác này không phải rất dễ chịu, làm cả người hắn đều nóng lên.
Lúc này lại nghe nàng nói: “Hoàng thượng nhất định là rất mệt, để thiếp thân xoa bóp cho ngài nhé?”
Triệu Hữu Đường tò mò hỏi: “Nàng biết?”
“Cùng Chung ma ma học chút ít.” Phùng Liên Dung nghĩ học lâu rồi mà vẫn chưa phát huy tác dụng, lần này vừa vặn thử xem, nàng vén tay áo lên, đặt tay lên bả vai hắn.
Lực đạo của nàng hơi yếu, Triệu Hữu Đường nhắm mắt hưởng thụ, nhưng nơi ấn rất chuẩn, rất thoải mái, hắn cười rộ lên: “Thật đúng là biết.”
“Hoàng thượng cảm thấy thoải mái?” Nàng thật cao hứng.
“Cũng không tệ, chỉ là sức nàng hơi yếu chút.”
Phùng Liên Dung vừa nghe, vội dùng thêm sức.
Triệu Hữu Đường ngược lại rất thoải mái, một hồi lâu cũng chưa nói chuyện.
Qua một lát hắn mới mở to mắt, thấy Phùng Liên Dung vẫn đang ra sức ấn, hỏi: “Không mệt à?”
“Không mệt.” Nàng im lặng thở ra một hơi.
Triệu Hữu Đường nhìn lại, khóe miệng co rút.
Như vậy còn nói là không mệt?
Xem cả đầu đầy mồ hôi kìa!
“Thật sự là ngu ngốc!” Triệu Hữu Đường trách mắng, “Trẫm không nói dừng thì nàng không dừng luôn hả? Trẫm cũng không muốn tay nàng bị gãy.”
Phùng Liên Dung lúng túng nói: “Thấy Hoàng thượng thoải mái ngủ luôn.” Khi nói chuyện, một giọt mồ hôi từ trên trán nàng rơi xuống, tách một tiếng dừng trên bả vai Triệu Hữu Đường.
Hắn ôm nàng ném, Phùng Liên Dung bùm một tiếng ngã vào trong thùng tắm, ướt sũng như gà.
Triệu Hữu Đường cười haha.
Phùng Liên Dung cả kinh kêu lên: “Ta, ta vẫn mặc quần áo mà.”
“Vậy cởi là được.” Hắn nhìn nàng.
Phùng Liên Dung ngay cả lỗ tai cũng nóng lên.
Sao lại vậy chứ, ban ngày ban mặt lại muốn xem nàng cởi áo.
Phùng Liên Dung ngượng ngùng, cả người co thành một cục, ngồi xổm xuống, tính cởi áo trong nước, kết quả ngay sau đó nàng giật bắn dậy giống như ngồi phải con nhím.
Triệu Hữu Đường cười, cười đến càn rỡ, ánh mắt nhìn chằm chằm thân thể nàng, “Ừ, đứng cởi cũng được.”
Phùng Liên Dung triệt để không nói gì.
Kết quả tự nhiên là ngoan ngoãn cởi.
Triệu Hữu Đường nhìn, ánh mắt càng lúc càng sáng ngời, nụ cười cũng càng lúc càng tà ác, cuối cùng vẫn là Phùng Liên Dung gặp nạn. Khi cung nhân đi vào dọn dẹp, chỉ thấy nền đầy nước, nước trong thùng bắn ra một nửa.
Lúc này Phùng Liên Dung bị tắm sạch sẽ khóa lại trong áo bào của Triệu Hữu Đường, đợi ở phòng trong.
“Đi Diên Kỳ cung lấy quần áo của Quý phi đến đây.” Triệu Hữu Đường phân phó Nghiêm Chính, hắn vừa rồi dùng sức quá độ, cũng mệt mỏi, lười biếng nằm nghiêng trên sạp. Phùng Liên Dung ngồi bên cạnh hắn, cúi đầu.
Đợi Nghiêm Chính đi rồi, hắn nâng mặt nàng lên nhìn, nói: “Qua hai ngày là hết.”
Phùng Liên Dung tức giận nói: “Hai ngày mới hết không được đâu, sáng mai là xanh xanh tím tím rồi!”
Vừa rồi Triệu Hữu Đường ở trong thùng chơi chưa hết hứng, còn ra ngoài thùng, không cẩn thận bập miệng nàng vào cạnh thùng, môi lập tức sưng lên.
Triệu Hữu Đường khụ một tiếng nói: “Hay là gọi Chu thái y đến xem chút?”
Phùng Liên dung khẽ hừ, bị như này, ít nhất bảy tám ngày mới tiêu sưng. Thật ra nàng cũng không phải vì chuyện này mà tức giận, mà là giận hắn hung tàn. Vốn nàng chỉ đến xem hắn rồi về, kết quả biến thành như vậy, truyền đến bên ngoài không biết sẽ thành cái dạng gì.
Hơn nữa từ nay trở đi còn phải đi thỉnh an Phương Yên.
Thấy nàng không vui, Triệu Hữu Đường biết lần này là mình hơi quá đáng, dỗ nàng nói: “Sợ cái gì, dù là cả mặt nàng bị sưng lên, Trẫm cũng không ghét bỏ.”
Phùng Liên Dung liếc xéo hắn: “Gạt người.”
Nếu thật bị sưng, hắn không ghét bỏ mình mới lạ.
Triệu Hữu Đường nói: “Nếu không nàng thử làm mặt bị sưng lên xem? Xem là biết Trẫm có gạt nàng hay không.”
Phùng Liên Dung sợ lập tức nói: “Không cần.”
“Vậy nàng tin Trẫm chưa?”
Phùng Liên Dung vội nói: “Tin.”
Không tin cũng không được.
Nàng phát hiện hắn càng ngày càng thích bắt nạt nàng.
Cũng không biết sao lại có tật xấu này? Phùng Liên Dung nhìn nhìn hắn, rõ ràng trước khi làm Hoàng đế, thoạt nhìn lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng bây giờ chẳng giống chút nào.
Có điều, hình như ở bên ngoài vẫn rất dọa người?
Lúc này Nghiêm Chính mang quần áo đến, Phùng Liên Dung mặc vào rồi trở về.
Triệu Hữu Đường gọi Chu thái y cho nàng.
Chu thái y đi qua xem, thầm nghĩ, chỉ chút vết thương ấy mà cũng nói là nghiêm trọng? Rõ ràng chỉ cần bôi thuốc mỡ thôi! Chu thái y không nói gì, để lại một lọ thuốc rồi đi.
Nghe nói thuốc này dùng cho người bị gãy chân cũng có công hiệu, hoàn toàn là đại tài tiểu dụng.
Phùng Liên Dung lập tức bôi ngay.
Chung ma ma nhìn nàng, Hoàng thượng cũng quá nóng vội đi, sao có thể làm người khác bị phá tướng đây! Có điều bà cũng không hỏi, sợ Phùng Liên Dung thẹn thùng.
Triệu Hữu Đường ngủ một lát, khi dậy tinh thần sảng khoái đi Thọ Khang cung dùng cơm.
Phương Yên lén nhìn hắn mấy lần, trong lòng tức giận đến ngứa ngáy.
Phùng Liên Dung không hiểu quy củ đi xem hắn là hắn có thể thuận thế giữ nàng lại, ban ngày ban mặt tuyên dâm hả? Có điều nàng tức về tức, cuối cùng vẫn không nói gì.
Dù sao hắn mới thân chinh trở về, có lẽ về phương diện đó có chút đói khát, vừa vặn Phùng Liên Dung đụng phải, suy ra, cũng là Phùng Liên Dung không đúng.
Phương Yên cố nghẹn không nói.
Ngược lại Thái hoàng thái hậu có chuyện muốn nói với Triệu Hữu Đường, đặc biệt giữ hắn lại.
“Lệ Phương và ba đứa nhỏ ai gia đã gặp rồi, ai gia muốn hỏi Hoàng thượng, rốt cục muốn an trí bọn họ thế nào? Thục Nhi là nữ nhi, ngược lại không có gì, Thiệu Đình, Thiệu Nhan tuổi cũng không nhỏ, dù sao cũng phải đi học đúng không? Chẳng lẽ cứ ở mãi trong viện đó?”
Như thế tương đương với giam cấm.
Tuy Hoài vương tạo phản là tội lớn, nhưng cốt nhục của y, Thái hoàng thái hậu vẫn không đành lòng đối bọn họ như thế, hơn nữa nàng dâu đó bà cũng thích.
Triệu Hữu Đường im lặng một lát: “Vậy theo ý Hoàng tổ mẫu thì?”
“Luân Nhi táng ở Hoa Tân, không bằng để bọn họ trở về đi.” Thái hoàng thái hậu nói, “Thiệu Đình là con trai trưởng, vốn phong thành Quận vương cũng là phải, có điều ai gia biết ngươi khó xử, không sao.”
Triệu Hữu Đường vì chuyện Hoài vương nên đối Thái hoàng thái hậu có chút áy náy, lập tức liền nói: “Vậy thì nghe tổ mẫu, tuy không phong Quận vương, bổng lộc, vẫn như thường cho hắn.”
Thái hoàng thái hậu khá vui mừng, gật gật đầu, bà chậm rãi nằm xuống, nói với Triệu Hữu Đường: “Ai gia đã nhiều ngày mơ thấy Hoàng tổ phụ ngươi, ngẫm lại ai gia tuổi này cũng không sai biệt lắm.”
Mắt Triệu Hữu Đường đỏ lên: “Tổ mẫu ngài ngàn vạn đừng nói như vậy, ngài thân thể nhất định sẽ cực khỏe mạnh.”
Thái hoàng thái hậu khoát tay: “Ai gia hiện cũng không còn gì để lo lắng, dù là đi gặp Hoàng tổ phụ ngươi, ai gia cũng không sợ.” Bà cười cười với hắn, “Hữu Đường, tuy rằng ngươi cũng làm ai gia bị tổn thương, nhưng ngươi tương lai nhất định sẽ là Hoàng đế tốt, ai gia cũng không sợ Cảnh quốc sẽ bị làm sao.”
Triệu Hữu Đường không biết nên nói gì mới phải, nhẹ nhàng nắm lấy tay Thái hoàng thái hậu.
Qua một hồi lâu hắn mới rời đi.
Thái hoàng thái hậu lại nhắm mắt nghỉ tạm.
Cảnh Hoa nói: “Trần quý nhân cầu kiến.”
Thái hoàng thái hậu giật mình, sau một lát thở dài nói: “Còn có gì để nói, ngươi cầm hộp trân châu trên bàn đưa cho nàng đi.”
Cảnh Hoa lấy, cầm đưa cho Trần Tố Hoa.
Trần Tố Hoa biến sắc: “Thái hoàng thái hậu không muốn gặp thiếp thân?”
“Đã ngủ, Thái hoàng thái hậu nương nương thân thể không tốt lắm.”
Trần Tố Hoa nhận trân châu, thầm cười lạnh mấy tiếng, cũng không nhiều lời một câu xoay người liền đi.
Nàng trở lại trong phòng, mở hộp ra xem, thấy trân châu bên trong đều là hàng tốt, màu sắc khác nhau, nhưng là cho rồi có tác dụng gì?
Trần Tố Hoa hung hăng đập hộp xuống đất.
Hai cung nhân vội chạy lại đỡ trân châu mới không bị rơi xuống.
“Chủ tử cần gì phải như thế, trân châu này cũng coi như đáng giá, có thể thấy được Thái hoàng thái hậu nương nương vẫn coi trọng chủ tử.”
Trần Tố Hoa buồn cười, coi trọng đâu sao lại không thấy?
Lại nói, nàng cũng thật không hay ho, vốn cho là vào cung, dựa vào Thái hoàng thái hậu, không nói làm Quý phi, tương lai làm phi tử nhất định cũng là chắc, dù thế nào cũng tốt hơn gả cho vô lại họ Lâm. Sau này tỷ tỷ bị bệnh nặng nàng mới có cơ hội này, ai ngờ vào trong cung lại không thuận lợi như thế!
Thái hoàng thái hậu từ sau khi Hoài vương qua đời, vậy mà không có tâm tư quản lý, căn bản cũng mặc kệ nàng luôn.
Đừng nói phi tử, hiện tại muốn được sủng cũng khó!
Trần Tố Hoa ở đây đợi đã hơn một năm, cuối cùng hiểu rõ, cái gì cũng phải dựa vào chính mình, nếu không dựa được, nàng hãy chờ giống phi tần của Tiên đế, chết già trong cung đi.
Nàng lại thoáng tính lại, từ trong hòm chọn ra chút trân châu tốt, nói với cung nhân Kim Mai: “Đưa đến cho Tô quý nhân.”
Kim Mai kinh ngạc, nàng vốn rất khó hiểu: “Vì sao chủ tử phải đối Tô quý nhân tốt như vậy?”
Trần Tố Hoa cười cười: “Cùng một phận lận đận, giúp đỡ lẫn nhau có gì là không tốt? Ngươi mau đi đi.”
Kim Mai chỉ ứng một tiếng, cầm trân châu đi.
Trần Tố Hoa nhìn ra ngoài cửa, khóe miệng hơi mím.
Ngày đó ở hoa viên, nàng và Tô Cầm đi theo Phương Yên đi bái kiến Triệu Hữu Đường, nàng thấy rất rõ ràng, hắn đối Tô cầm còn có chút hứng thú, về phần người khác, theo nàng quan sát, bao gồm cả bản thân, ở trong mắt Triệu Hữu Đường, đều giống như cỏ ven đường.
Như thế, không dùng Tô Cầm thì có thể dùng ai?
Vì hiện nay, chỉ có thể đánh vỡ cục diện Phùng Liên Dung độc sủng, nàng mới có khả năng trong tương lai chiếm được chút nhỏ nhoi! Bằng không, cái gì cũng không.
Trần Tố Hoa nghĩ đến đây liền cười lên.
Nàng thậm chí có chút nóng lòng muốn thử, trò hay sắp lên sàn rồi!