Nghiêm Chính mắt thấy đã qua một tháng, hôm đó liền chạy đến Diên Kỳ cung bảo Phùng Liên Dung viết thư.
Nghe nói là Triệu Hữu Đường phân phó, Phùng Liên Dung đương nhiên không chút kéo dài bảo Châu Lan mài mực cho mình.
Có điều viết cái gì bây giờ nhỉ?
Nàng nghiêng đầu, gõ gõ cán bút xuống bàn, một lát sau liền cầm bút lên bắt đầu viết thư. Nghiêm Chính ở bên cạnh xem, chưa bao lâu sau nàng đã viết được năm từ giấy.
Qua một lát nữa, lại thêm năm tờ, thế này mới giao cho Nghiêm Chính.
Nghiêm Chính nghĩ, toàn là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, không biết Hoàng thượng có kiên nhẫn để đọc hết không nữa! Nhưng vừa nghĩ lại, có lẽ viết ít Hoàng thượng sẽ không vui, bằng không cũng sẽ không chỉ tên bắt nàng viết.
Hắn cất đi, cười nói: “Nô tài sai người đưa đến Hoa Tân đây.”
Phùng Liên Dung gọi hắn lại: “Vẫn chưa đoạt lại được thành trì à?”
“Bây giờ vẫn chưa, có điều nghe nói Ngõa Lặc đã có dấu hiệu rút lui.” Nghiêm Chính nói xong thở dài, “Chỉ là đã chết rất nhiều người, Ngõa Lặc này đúng là dã man.”
Ngõa Lặc chiếm thành trì, lại còn hung tàn, vậy dân chúng trong thành….
Phùng Liên Dung không dám nghĩ tiếp, cũng thở dài.
Nghiêm Chính cáo từ đi về.
Triệu Thừa Diễn đi qua túm lấy góc áo nàng hỏi: “Sao phụ thân vẫn chưa về ạ? Phụ thân đi làm gì vậy?”
“Phụ thân đi đánh giặc.” Phùng Liên Dung xoa xoa đầu hắn.
“Đánh giặc là cái gì?” Triệu Thừa Diễn hỏi.
Hắn là một đứa nhỏ thích đặt câu hỏi, điểm này theo từng ngày hắn lớn lên càng thêm rõ ràng.
“Đánh giặc hả.” Phùng Liên Dung cúi đầu nhìn xúc cúc trong tay hắn. “Tiểu Dương rất thích cái này đúng không? Nếu như có người muốn lấy đi không bao giờ trả lại cho con, Tiểu Dương có đồng ý không?”
Triệu Thừa Diễn chớp mắt: “Ai muốn lấy ạ?”
“Ví dụ như mẫu phi.”
Triệu Thừa Diễn vừa nghe, lập tức đưa xúc cúc cho nàng: “Cho mẫu phi này.”
Phùng Liên Dung cười rộ lên, đứa nhỏ này không uổng công nuôi, hiếu thuận biết bao.
Nàng đổi sang một người khác: “Vậy nếu Chung ma ma muốn thì sao?”
“Vậy thì đưa cho ma ma.”
“Vậy Đại Hoàng thì sao?”
“Cũng cho ạ.”
Phùng Liên Dung không biết nên nói gì, đứa nhỏ này cũng quá nhiệt tình hào phóng, ai muốn hắn cũng cho, nàng đau đầu. Đành phải nói: “Vậy có người muốn cướp mẫu phi đi thì sao? Mẫu phi bị cướp đi rồi, sẽ không lại gặp được Tiểu Dương nữa.”
“A!” Triệu Thừa Diễn giật mình, “Vậy không được.”
“Vậy có phải Tiểu Dương sẽ không cho đúng không?” Phùng Liên Dung nói, “Có người muốn cướp, Tiểu Dương không cho, Tiểu Dương sẽ đánh nhau với hắn, vậy thì đó chính là đánh giặc.”
Trong đó giữa quốc gia này với quốc gia khác nàng cũng không biết giải thích thế nào, đành nói như vậy trước đã.
Triệu Thừa Diễn nghe cái hỏi cái không, nhưng cũng không hỏi thêm.
Có điều Phùng Liên Dung có chút để ý đến chuyện hắn quá mức hào phóng, hỏi: “Xúc cúc này là mẫu phi tặng cho con, sao con có thể tùy tiện tặng cho người khác vậy?”
Triệu Thừa Diễn cười nói: “Bọn họ đều đối xử với Tiểu Dương rất tốt.
Hóa ra là như vậy.”
“Vậy Tiểu Dương không muốn cho, Tiểu Dương có cho không?”
Triệu Thừa Diễn lắc đầu.
Phùng Liên Dung nhẹ nhàng thở ra, nàng cũng không muốn Triệu Thừa Diễn làm kẻ phá của, tuy rằng hắn là Hoàng tử, tương lai tự nhiên là phú quý vô cùng, nhưng cũng không thể tiêu tiền bậy bạ.
Có điều đứa nhỏ này đúng là tốt bụng, nhỏ như vậy đã biết Chung ma ma, Đại Hoàng đối tốt với hắn, hắn cũng muốn đối tốt với bọn họ.
Chung ma ma nghe chuyện đương nhiên vui vẻ, ai cũng hi vọng chủ tử của mình tốt bụng.
Như vậy người dưới cũng sẽ thoải mái hơn chút.
Lại nói Kim thái y cải tử hồi sinh, vết thương trên đùi Tô Cầm đã bớt sưng, Trần Tố Hoa nghe chuyện, chiều hôm đó liền kéo nàng đến Diên Kỳ cung cầu kiến.
Phùng Liên Dung vừa mới ngủ lại dậy, Chung ma ma đi qua nói: “Nói là đến để cám ơn nương nương, nô tì đã nói là nương nương đang ngủ các nàng ấy cũng không chịu đi.”
Phùng Liên Dung nghĩ nghĩ nói: “Vậy cho các nàng đi vào đi.”
Tô Cầm cũng khẽ nói: “Thiếp thân cũng cám ơn ân tình của nương nương, may mà có nương nương chân thiếp mới có thể khỏi hẳn.”
Hai người nói xong mới đứng lên.
Phùng Liên Dung cười nói: “Không có gì đâu, chủ yếu là Kim thái y y thuật cao minh, ta cũng chỉ nhấc tay chi lao mà thôi.” Một bên sai người bưng nước trà tới, “Ngồi đi, đừng câu thúc.”
Trần Tố Hoa và Tô Cầm ngồi xuống, nghe nàng giọng điệu ôn hòa, thế này mới ngẩng đầu lên.
Phùng Liên Dung chỉ mặc một chiếc áo hai lớn màu xanh lá mạ, bên dưới mặc một chiếc váy tát hoa, tóc bới kiểu tùng vãn kế, có vẻ có mấy phần biếng nhác, do vừa mới rời giường, trên má còn mang theo chút ửng hồng.
Tô Cầm trong lòng nghĩ, nhìn qua thật không giống với người đã sinh hai đứa con, vô cùng trẻ tuổi.
Phùng Liên Dung cũng liếc mắt lén đánh giá nàng.
Trần Tố Hoa uống ngụm trà, khen nói: “Trà này uống ngon thật, nếu nô tì không đoán sai thì đây nhất định là trà Minh Tiền.”
Trà Minh Tiền là trà hái vào trước thanh minh, ngọn trà non mềm, hương vị đặc biệt thanh u, được coi như trà cực phẩm. Trước kia Phùng Liên Dung không biết, nhưng bây giờ làm Quý phi, đa số đều là dùng đồ tốt, nàng cũng dần có thói quen, lập tức cười nói: “Ngươi đoán không sai, quả đúng là trà Minh Tiền.”
Trần Tố Hoa lại khen bộ đồ trà của nàng tốt.
Do nàng nói nhiều, Phùng Liên Dung không khỏi chú ý nàng mấy phần.
So với Tô Cầm, Trần Tố Hoa không đẹp như nàng, nhưng ngũ quan thanh tú, mặt trắng nõn, ánh mắt hẹp dài, tay cũng không kém, mười còn đầy đặn, so sánh với các quý nhân khác thì không kém một tí nào, cũng được xem là một giai nhân.
Hai người ngồi thêm một lát liền cáo từ.
Chung ma ma lòng cảnh giác vô cùng lớn, vừa rồi đứng yên một chỗ nhìn chằm chằm các nàng không chớp mắt, sợ các nàng đến có ý đồ, chủ tử nhà mình không đề phòng, kết quả lo lắng suông.
Hai người này coi như biết chừng mực, chỉ đến để nói cảm tạ, cũng không nói đến các chuyện khác.
Sau khi đi ra ngoài, Trần Tố Hoa nói với Tô Cầm: “Quý phi nương nương chung quy không phải người bình thường, vừa rồi ngươi có thấy không, ăn mặc dùng, ta thấy cũng chẳng kém Hoàng hậu nương nương là bao, có chút đồ, thậm chí còn tốt hơn.” Nàng chậc chậc hai tiếng, “Chỉ nói cái bình phong đó thôi, chính là đồ hiếm thấy, còn có chậu cây ngọc, giá trị ngàn vàng.”
Tô Cầm chỉ gật đầu.
Trần Tố Hoa túm lấy cánh tay nàng: “Ta nói như vậy là tiếc thay cho ngươi.”
“Tiếc cái gì?” Tô Cầm giọng điệu nhàn nhạt, “Nàng là quý phi nương nương, ta chỉ là một quý nhân.”
Trần Tố Hoa cười rộ lên: “Nhớ ngày xưa Quý phi nương nương cũng chỉ là một quý nhân thôi, nghe đồn nàng là từ quý nhân được phong lên thẳng Quý phi, lí do cũng vô cùng đơn giản, nàng là sinh cho Hoàng thượng nhi tử đầu tiên.
Tô Cầm nghe, không biết vì sao lại hơi thở dài.
Hai người đi đến điện Xuân Cẩm, Trần Tố Hoa cũng theo đi vào, Tô Cầm cởi áo bên ngoài ra, ngồi nghiêng trên sạp mĩ nhân, kêu Tư Tô đến phòng ăn lấy chút canh nấm tuyết.
“Ta cũng thấy đói bụng.” Trần Tố Hoa thỉnh cầu nói, “Ta cũng ở đây ăn một bát.”
Tô Cầm cười nói: “Vốn cũng đã chuẩn bị cho ngươi, nhiều ngày nay ngươi chăm sóc ta, ta cũng không có gì tốt để cảm tạ.”
“Ngươi chỉ cần nhớ rõ là được.” Trần Tố Hoa nhìn nàng chằm chằm, “Ta biết ngươi không phải vật trong ao.”
Tô Cầm giật mình.
Trần Tố Hoa cười khẽ: “Ngươi ta là tỷ muội, ta chỉ ăn ngay nói thật, nếu không phải vì vậy ta cũng không nhất định sẽ đi cầu quý phi nương nương, chỉ bởi vì thưởng thức ngươi, mới nguyện ý cùng ngươi kết giao.”
Nàng thẳng thắn như vậy, Tô Cầm ngược lại không biết nên nói gì.
Lát sau Tử Tô trở lại, trong tay trống trơn.
Tô Cầm hỏi: “Sao vậy, phòng ăn không có?”
Tử Tô cắn môi nói: “Nào có không có, người ta nói quý nhân khác cầm đi rồi, rõ ràng hôm qua đã nói với bọn họ, để lại một ít cho chủ tử, nhưng không ai nghe.”
Tô Cầm không khỏi nắm chặt tay.
Trần Tố Hoa cũng tức giận nói: “Đúng là loại mắt chó nhìn người thấp!”
“Thôi, lần sau đến lấy sớm là được.” Tô Cầm tuy cũng tức giận, nhưng cũng chẳng thể làm gì, người phòng ăn muốn cho nàng ăn cái gì, nàng cũng chẳng quản được.
Trần Tố Hoa nói: “Ở trong cung này chính là vậy đấy, ngươi yếu đuối, bọn họ đều sẽ cưỡi lên đầu ngươi. Chuyện lần trước cũng vậy, nếu không phải có Kim thái y xem cho ngươi, chân của ngươi không biết sẽ bị như thế nào đâu. Dù có tàn cũng biết phải đi tìm ai nói lí? Đáng thương ngươi ở nhà cũng rất được yêu thương đúng không? Ở trong này bị người bắt nạt, đến ta cũng nhìn không được.”
Tô Cầm vốn đã không tốt, bị nàng nói vậy càng thêm tủi thân, lập tức khóc lên.
Trần Tố Hoa thấy nàng như vậy, lại an ủi mấy câu.
“Ta biết ngươi thanh tâm quả dục, nhưng ở đây, ngươi không đi tranh Hoàng thượng sủng ái thì chính là kết quả này, thậm chí còn không bằng ta. Ta vốn đã là như này, Hoàng thượng không để vào mắt, các nàng tự nhiên cũng sẽ không làm sao, nhưng ngươi thì sao, ngươi không giống ta.” Nàng giơ tay vỗ vỗ bả vai Tô Cầm, “Hôm nay ta nói những lời này, tự ngươi suy nghĩ cẩn thận đi, ta cũng là vì tốt cho ngươi thôi, không muốn một ngày nào đó muốn cứu ngươi cũng không cứu được.”
Trần Tố Hoa nói xong, thở dài.
Thấy nàng đi rồi, Tử Tô nói nhỏ: “Chủ tử, nô tì thấy Trần quý nhân nói không sai, chủ tử ngài như vậy, vốn nên được vạn thiên sủng ái, sao có thể bị vắng vẻ như thế? Nô tì nhìn cũng đau lòng.” Nàng lấy khăn ấm ra cho Tô Cầm lau mặt.
Tô Cầm lau lau, cũng không nói chuyện.
Lại nói Phùng Liên Dung sau khi Tô Cầm và Trần Tố Hoa về rồi vẫn luôn ngồi nghĩ lại khi còn làm quý nhân, nhưng nghĩ mãi cũng không có ai tên là Trần Tố Hoa. Có điều năm đó có một Chiêu Nghi cũng sinh cho Triệu Hữu Đường một nhi tử, Chiêu Nghi đó cũng họ Trần.
Nhưng người này, Phùng Liên Dung đã gặp qua, không phải Trần Tố Hoa.
Chung ma ma thấy nàng có tâm sự, đi qua hỏi: “Nương nương đang nghĩ gì vậy, nô tì thấy nương nương ngồi yên không động, nương nương có muốn ăn chút canh tổ yến không?”
“Được.” Phùng Liên Dung nói, “Cũng đang đói bụng.”
“Phòng ăn vẫn luôn giữ ấm.” Bà phân phó Đại Lý ở bên ngoài. “Đi bưng đến cho nương nương.”
Đại Lý lập tức đi ngay.
Phùng Liên Dung ăn một bát canh tổ yến, trong bụng ấm áp, vẫy tay gọi Triệu Thừa Diễn đến, cầm tay hắn đi ra ngoài sân đi dạo.
Hai nương con đi một lát, Phùng Liên Dung đột nhiên kêu lên: “Chẳng lẽ là nàng?”
Năm đó Trần Chiêu nghi sinh hạ một nam dài, do thân thể quá suy yếu Thái y sợ nàng chịu không được bao lâu, Triệu Hữu Đường đặc chuẩn người nhà nàng đến thăm, khi ấy muội muội nàng cũng đến.
Vẫn là Chung ma ma nói cho nàng biết, nói muội muội nàng đến thăm tỷ tỷ, còn đụng vào Hoàng thượng.
Bây giờ nàng nhớ ra rồi, Trần Chiêu Nghi tên Trần Lệ Hoa, vậy Trần Tố Hoa này xác nhận là muội muội của nàng rồi!
Hoa ra kiếp này lại là Trần Tố Hoa thay tỷ tỷ nàng vào cung, cũng không biết vì sao Trần Lệ Hoa lại không vào cung nhỉ?