Phùng Liên Dung sáng sớm thức dậy rồi liên tục ngáp, khoảng thời gian trước không cần thỉnh an, nàng ngày ngày đều ngủ đến giờ Thìn. Bây giờ đột nhiên phải dậy sớm trước một canh giờ, cũng khó trách không thích ứng được.
Châu Lan chải đầu cho nàng, Bảo Lan bưng đồ ăn sáng lên, nàng ngồi xuống tùy ý ăn một chút.
Tri Xuân đi qua nói: "Nương nương nói cũng dẫn theo Đại hoàng tử đi cùng."
Do đã lâu không gặp, Phương Yên làm mẫu hậu vẫn phải quan tâm chút ít.
Phùng Liên Dung không còn cách nào khác đành phải kêu Du thị bế Triệu Thừa Diễn đến.
Đứa nhỏ đang ngủ say, Phùng Liên Dung nhìn hắn, dùng đũa gắp lên một chiếc bánh bao huơ huơ trước mũi hắn, gương mặt tràn đầy ý cười nghịch ngợm.
Chung ma ma xem khóe miệng liên tục giật giật.
Đây là đang đùa động vật nhỏ sao?
Du thị cũng mím môi cười.
Triệu Thừa Diễn đang ngủ bỗng ngửi thấy mùi thơm, cái mũi nhỏ nhảy nhảy mấy cái, mạnh mở mắt.
Phùng Liên Dung cười ha ha, kêu Bảo Lan bưng nước ấm đến, nàng lau mặt cho con, nói: "Mở miệng ra nào, nương chà răng cho Tiểu Dương rồi ăn cháo. Có đói bụng không?"
Do đây là buổi sáng Phùng Liên Dung thường nói như vậy, Triệu Thừa Diễn đã nghe sõi, nháy mắt nói: "Đói, cơm cơm."
Hắn bây giờ thích ăn cơm đã vượt qua sữa.
Sữa ngược lại trở thành món ăn phụ.
Phùng Liên Dung lấy vải mềm chấm nước muối chà răng cho hắn.
Hiện tại Triệu Thừa Diễn răng vẫn chưa dài hết, từng cái một, vừa nhỏ lại trắng, bởi vì mọc răng còn có thể chảy nước miếng cho nên cung nhân trông coi hắn luôn mang theo rất nhiều khăn mềm.
Triệu Thừa Diễn ngoan ngoãn cho nàng chà răng, vẻ mặt chờ mong nhìn bàn cơm.
Phùng Liên Dung đầu tiên là cho hắn uống chút nước ấm, sau đó mới làm nhuyễn bánh bột ngô, cháo cho hắn ăn, ăn xong liền bế ăn đi cung Khôn Ninh.
Tôn Tú đã ở, nhìn thấy nàng đến liền tiến lên đùa Triệu Thừa Diễn.
Nàng cũng thường đến chỗ Phùng Liên Dung, Triệu Thừa Diễn nhận được nàng, cười khanh khách vươn tay ra.
Tôn Tú ôm lấy hắn, hôn hôn lên gương mặt nhỏ, cười nói: "Tiểu Dương thật làm người khác thích, hắn cũng thích ta này, bây giờ đã đi vững rồi nhỉ?"
"Có thể đi rất xa, cũng không cần người đỡ, còn có thể ngồi xổm xuống nhặt đồ, chỉ là thích chơi bùn đất, ra ngoài một chuyến cả người đều bẩn."
"Trẻ con đều như vậy, tụi nó nghĩ đất chơi vui, ta có đứa cháu trai còn thích bôi đất lên mặt, biến mình giống y hệt ăn mày ven đường."
Hai người đều cười rộ lên.
Lúc này Phương Yên đi ra.
Tôn Tú vội trả đứa nhỏ lại cho Phùng Liên Dung, hai người cùng thỉnh an Phương Yên.
Phương Yên ăn mặc ung dung hoa quý, khoát tay nói: "Ngồi xuống đi, cũng đã lâu rồi không gặp các ngươi." Vừa nói vừa nhìn về phía Phùng Liên Dung.
Phùng Liên Dung không trang điểm nhiều, hôm nay mặc quần áo cũng không chút nào giống một Quý phi nương nương, trong lòng nàng ôm Triệu Thừa Diễn, trên mặt ý cười nhẹ nhàng, mười phần ôn hòa.
"Đưa Thừa Diễn cho ta ôm nào." Phương Yên phân phó.
Phùng Liên Dung ôm đứa nhỏ tiến lên.
Phương Yên hỏi: "Đã biết đi chưa?"
"Đi được rồi." Phùng Liên Dung buông Triệu Thừa Diễn ra.
Triệu Thừa Diễn sải bước đi, nhưng là đi không xa, chỉ quanh quẩn bên cạnh Phùng Liên Dung. Một bàn tay túm lấy góc váy nàng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Phùng Liên Dung, giống như đang chờ nàng nói đi đâu chơi.
Phương Yên thầm nghĩ đứa nhỏ này trái lại thật ngoan, nàng ta lại hỏi: "Bây giờ mỗi ngày đều ăn những gì?"
"Trừ sữa cũng sẽ ăn một số thức ăn mềm, hắn đặc biệt thích ăn thịt cá, thịt tôm, mấy loại thịt này đều mềm hơn mấy loại thịt khác, dễ tiêu hóa."
Phương Yên gật gật đầu, nói: "Hắn còn chưa gặp qua Thừa Dục đâu, hôm nay ở lại chỗ ta, ngươi và Tiệp dưa trở về đi."
Phùng Liên Dung ngẩn ra: "Ở lại chỗ nương nương?"
"Thế nào, không bỏ được à? Chỉ là để hắn gặp đệ đệ, lát nữa ta tự nhiên sẽ phái người đưa về chỗ ngươi." Phương Yên chau mày nhìn Phùng Liên Dung, vẻ mặt cười như không cười.
Phùng Liên Dung tuy trong lòng không cam nguyện nhưng cũng không thể tránh được, chỉ phải đồng ý.
Phương Yên thấy nàng dáng vẻ này, nhẹ xùy một tiếng, nàng ta dù có thế nào cũng chưa đến mức phải động đến đứa nhỏ.
Nàng ta kêu Tri Xuân đi ôm lấy Triệu Thừa Diễn.
Triệu Thừa Diễn có vẻ như bị kinh hách, Phùng Liên Dung quay đầu lại nói: "Nương nương, Tiểu Dương có chút nhát gan sợ người lại, hay là thiếp thân cũng cùng đi xem Nhị hoàng tử."
Phương Yên trầm giọng nói: "Ngươi đây là vẫn không yên tâm? Ta là mẫu hậu của hắn, còn có thể hại hắn hay sao?"
"Thiếp thân không phải ý này."
Nàng chỉ có thể cùng Tôn Tú lui ra.
Mắt thấy nương mình đi rồi, Triệu Thừa Diễn mếu máo, oa một tiếng liền khóc lớn.
Phùng Liên Dung dậm chân.
Phương Yên chỉ kêu Tri Xuân ôm vào.
Kết quả Triệu Thừa Diễn càng khóc to hơn, giống như có thể truyền thẳng đến ngoài cung.
Phương Yên cũng có chút hoảng thần, nàng ta chán ghét nhìn thoáng qua Triệu Thừa Diễn, sai người gọi Phùng Liên Dung lại.
Phùng Liên Dung vui rạo rực quay lại, Triệu Thừa Diễn nhìn thấy mẫu thân mới lại nín khóc, hai bàn tay muốn nàng ôm, Phùng Liên Dung ôm qua, lau nước mắt cho hắn.
Phương Yên lạnh lùng nói: "Ngươi dạy con thế nào vậy hả? Không rời được ngươi, có phải định để hắn sống cả đời ở cung Diên Kỳ hay không?"
"Nương nương, hắn khóc chỉ là bởi vì còn nhỏ chưa biết cái gì, chứ không phải chỉ biết thiếp thân. Chờ lớn hơn chút nữa sẽ không, thiếp thân sẽ dạy tốt hắn." Phùng Liên Dung giải thích.
Phương Yên thấy thái độ nàng không tệ liền không lại nói gì.
Mấy người đi vào nội điện.
Lý ma ma ôm Triệu Thừa Dục qua, hắn đang mở to mắt nhìn chung quanh, vẻ mặt hiếu kỳ.
Phùng Liên Dung cười nói: "Bộ dáng rất giống Tiểu Dương này."
Nàng là lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Thừa Dục, cảm thấy hắn béo mũm thật đáng yêu.
"Tiểu Dương, đây là đệ đệ con." Nàng ôm Triệu Thừa Diễn qua, "Xem, có phải rất nhỏ không nào."
Triệu Thừa Diễn nghiêng đầu, thấy đứa nhỏ nho nhỏ, vươn một bàn tay ra.
Phương Yên vội nói: "Tránh xa ra chút, cẩn thận làm bị thương!" (bó tay bà này, nuôi con kiểu này có mà chết).
Phùng Liên Dung giật mình, vội lui về phía sau hai bước.
Triệu Thừa Diễn cười khanh khách.
"Đây là đệ đệ." Phùng Liên Dung dạy hắn.
"Đệ, đệ." Triệu Thừa Diễn học nói rất nhanh, một chữ gần như vừa nghe là có thể nói.
Nhìn dáng vẻ của hai mẫu tử Phùng Liên Dung, Phương Yên lại có chút không kiên nhẫn: "Được rồi, gặp qua là được, ngươi ôm hắn đi đi, nhớ là phải dạy tốt đấy."
Phùng Liên Dung ứng một tiếng.
Nàng ở nơi này của Phương Yên, theo bản năng cũng sẽ căng thẳng, giờ được nhẹ một hơi, vội bế Triệu Thừa Diễn rời khỏi.
Phương Yên kêu bà vú đến cho ăn.
Triệu Thừa Dục đang ăn, đột nhiên bên dưới đi phân.
Bà vú vội đi thay tã, trở về kinh hoảng nói: "nương nương, không tốt, con bị tiêu chảy rồi."
Phương Yên vừa nghe, gấp đến độ mặt trắng bệch, vội mời Chu thái y qua xem.
Chu thái y thấy Triệu Thừa Dục, chưa bắt mạch, mắt hơi nheo lại hỏi: "nương nương, con ăn rất nhiều phải không, lớn nhanh như vậy?"
Phương Yên nói: "Đúng là ăn rất nhiều, chỗ này của ta có hai bà vú, có điều sao hôm nay lại bị tiêu chảy vậy?"
Chu thái y cau mày nói: "Trẻ con bụng không tốt hơn phân nửa là có liên quan đến ăn uống. Không cần phải nói, nương nương đây là cho ăn quá nhiều, đúng là có thể lớn nhanh nhưng dạ dày không kịp tiêu hóa, sau này vẫn nên cho ăn ít chút."
Phương Yên nghe xong hối hận: "Ta thấy hắn nhỏ nên mới cho ăn nhiều, sao lại.... Là vì quá nhỏ hay sao? Vậy sau này lớn rồi ăn nhiều chút có sao không?"
"Vậy cũng phải xem tình huống thế nào, có điều lớn rồi không giống còn nhỏ, lúc đó đã biết cơ no." Chu thái y viết đơn thuốc, "Thuốc này không thể ăn nhiều, mỗi ngày một muỗng là được rồi, nương nương cần phải nhớ cho ăn ít hơn chút."
Phương Yên liên tục gật đầu.
Chuyện này truyền đến trong tai Thái hoàng thái hậu, bà cũng gọi Phương Yên đến mắng một trận.
Có điều Triệu Thừa Dục cuối cùng cũng khỏi, hai bà vú cũng tiễn một.
Thái hoàng thái hậu còn nói chuyện này với Hoàng hậu: "A Yên là lần đầu có con nên căng thẳng chút, sợ đứa nhỏ nuôi không tốt, cho ăn nhiều như vậy cũng là ta sơ sót, lần này phái hai ma ma trông. Ta cho rằng Lý ma ma có kinh nghiệm, ai ngờ lại là lão hồ đồ, ăn nhiều cũng không ngăn cản."
Hoàng thái hậu cười nói: "Bây giờ đứa nhỏ đã khỏe là được rồi, ai bảo đứa nhỏ này cũng vô thanh vô thức chỉ quản ăn đây, khóc lại là buổi tối mới khóc nên không chú ý."
Thật ra Thái hoàng thái hậu còn có việc muốn thương lượng với Hoàng thái hậu: "Ta thấy hiện tại Hoàng thượng mới chỉ có một Quý phi, một Tiệp dư không khỏi quá ít. Sang năm ta xem thu xếp tuyển mấy người vào, ngươi cảm thấy thế nào?"
Hoàng thái hậu trái lại không có lập tức đồng ý, nghĩ nghĩ nói: "Hay là hỏi thử ý kiến của Hoàng thượng xem thế nào?"
"Hoàng thượng ngày bận trăm công nghìn việc, nghe nói dạo gần đây còn tự mình đi xem binh sĩ thao luyện, nào có thời gian rảnh quản chuyện này. Hoàng thất chúng ta nhiều con nhiều cháu mới tốt." Bà ngừng một chút, "Bằng không, Hoàng thượng cũng chỉ sủng hạnh một Quý phi."
Hoàng thái hậu giữ vững im lặng.
Năm đó bà làm Hoàng hậu nhưng không hề có suy nghĩ muốn thêm người cho Hoàng thượng, bà vốn ngây thơ, còn nghĩ một đời một thế một đôi người.
Tóm lại chỉ là mơ một hồi.
Thái hoàng thái hậu liếc bà một cái: "Thôi, ngươi vốn không thích quan tâm mấy chuyện nay, đến sang năm ta xem rồi làm."
Hai người đang nói, Cảnh Hoa tiến vào có việc bẩm báo."
"Hoàng thượng bắt cả Trần đại nhân và Trịnh công công rồi."
Cảnh Hoa nói: "Nô tì cũng không rõ ràng, chỉ nghe nói hình như đã áp ra bên ngoài chém đầu."
Thái hoàng thái hậu mạnh đứng lên.
Hoàng thái hậu ở bên cạnh sắc mặt cũng thay đổi.
Trần Việt, Trịnh Tùy này đều là lão nhân trong cung, cũng không biết vì sao Hoàng thượng đột nhiên muốn chém đầu? Bà nghiêng đầu nhìn Thái hoàng thái hậu, mày đột nhiên nhíu lại.
Thái hoàng thái hậu ngồi không yên, nói với Hoàng thái hậu: "Đi, ngươi theo ta đi cung Càn Thanh."
Hoàng thái hậu thầm thở dài, khuyên nhủ: "Mẫu hậu, hai người này nhất định là phạm rất nhiều tội, bằng không Hoàng thượng cũng chẳng chém đầu bọn họ."
Thái hoàng thái hậu mạnh quay đầu, trừng Hoàng thái hậu: "Ngươi cũng biết ý của ai gia mà!"
Hoàng thái hậu cắn cắn môi, chỉ phải theo bà đi cung Càn Thanh.