Tết nguyên tiêu năm nay không giống mọi năm, do Triệu Hữu Đường đáp ứng Phùng Liên Dung cho nàng về nhà, đương nhiên vẫn là điệu thấp làm việc, cũng không làm người khác phát hiện.
Phùng Liên Dung cao hứng vô cùng, cả đêm hôm trước đều ngủ không ngon, buổi sáng liền phân phó cung nhân thu thập cái này, thu thập cái kia, đều là nàng muốn mang về đưa cho người nhà. Triệu Huy Nghiên phình má nói: Phụ hoàng xấu ghê, thế nhưng không cho nữ nhi đi theo.
Chuyện này mấy đứa nhỏ của nàng tự nhiên cũng biết, nhưng thỉnh cầu mãi mà Triệu Hữu Đường chính là không cho.
Cho nên Triệu Huy Nghiên rất tức giận.
Bọn họ đều nói phụ hoàng thích nàng nhất, nhưng chỗ nào so được với mẫu hậu, hiện tại mẫu hậu muốn cái gì là có cái đó, sợ là sao trên bầu trời phụ hoàng cũng phải tìm cách hái xuống cho mẫu hậu.
Nương đi cầu phụ hoàng đi. Triệu Huy Nghiên đành phải đi tìm Phùng Liên Dung xuống tay, Mẫu hậu đi nói, phụ hoàng khẳng định sẽ chấp thuận.
Phùng Liên Dung nói: Ta cũng không phải chưa từng đi cầu, nhưng phụ hoàng con tì khí gì đâu phải con không biết? Ta nói thêm gì đi nữa, không chừng ngay cả ta cũng không cho đi.
Triệu Huy Nghiên cả giận: Hóa ra mẫu hậu là vì bảo vệ bản thân!
Phùng Liên Dung cười: Đương nhiên rồi, vi nương ở trong cung này đã bao nhiêu năm mới có thể về nhà một lần, sao có thể bị một tiểu nha đầu như con làm hỏng chứ? Con ngoan à, chờ lần này ta gặp ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu con, sau này nhất định sẽ giúp con cầu xin, cho con cũng được ra ngoài chơi.
Triệu Huy Nghiên rên một tiếng: Chán ghét.
Nàng quay người bước đi.
Phùng Liên Dung cũng không để ý nàng, Triệu Hữu Đường nói con trẻ không thể quá nuông chiều, không giống nàng lớn rồi, tính cách đã định hình, người khác thì khác, nghĩ thấy cũng đúng, bọn họ còn nhỏ, một khi được chiều chuộng quen, chỉ sợ không chịu ở trong cung.
Đó không phải là rối loạn quy củ sao?
Triệu Hữu Đường vẫn rất có nguyên tắc.
Lát sau Triệu Thừa Diễn cùng Triệu Thừa Mô cũng tới.
Triệu Thừa Diễn trong tay cầm theo một cái hoa đăng, cười híp mắt nói: Nương, cái này đưa cho Đình Dự chơi.
Phùng Liên Dung ngó nhìn, cười nói: Nhị biểu đệ con còn thiếu cái này?
Phùng gia bọn họ bây giờ là tám ngày phú quý, tiền nhiều xài không hết, Đường Dung thường xuyên vì thế phát sầu, hỏi Phùng Liên Dung có muốn lấy một ít hay không, hoặc là bỏ thêm vào quốc khố cũng tốt. Có điều Triệu Hữu Đường nào chịu, lấy lại đồ đã đưa cho nhạc phụ nhạc mẫu, chẳng phải là kêu người trong thiên hạ chê cười, cho nên tiền này vẫn là ngày một nhiều thêm.
Phùng Lâm cùng Đường Dung mỗi lần đi du lịch đều lấy một ít cứu tế người nghèo, coi như là thêm chút công đức.
Triệu Thừa Diễn nghe Phùng Liên Dung nói như vậy, cười hắc hắc nói: Cái này khác, nương, người xem, hắn vươn tay chạm vào hoa đăng, hoa đăng kia thế nhưng xoay tròn.
Cái này còn không thần kỳ, thần kỳ là, lúc xoay tròn, hoa và chim vẽ bên trên như là sống, khiến Phùng Liên Dung nhing trợn mắt há hốc mồm.
Không phải bên ngoài có thể mua được. Triệu Thừa Diễn cười nói: Đặc biệt kêu thợ trong cung làm, giá trị ngàn vàng.
Triệu Thừa Mô tiếp lời nói: Còn có ba cái, một cái cho muội muội, một cái cho đệ đệ.
Vậy còn một cái khác thì sao? Phùng Liên Dung hỏi.
Cho nương ạ... Triệu Thừa Mô từ đằng sau lấy ra một chiếc, chỉ thấy bên trên vẽ một nữ nhân đang chơi diều, hơi ngước đầu, diều kia thật như bay lên trời, nụ cười của mỹ nhân cũng chậm rãi nở rộ.
Phùng Liên Dung mặt mày cong cong: Thật là đẹp, vậy lát nữa vi nương sẽ mang đi nhà ngoại mấy đứa chơi.
Triệu Thừa Mô đưa cho nàng.
Phùng Liên Dung nhìn hắn, hỏi: Tranh này chẳng lẽ là Hoàng thượng vẽ?
Triệu Thừa Mô nháy nháy mắt: Nương biết là được, đừng nói là con nói, thật ra làm hoa đăng cũng là phụ hoàng phân phó.
Triệu Thừa Diễn khóe miệng giật giật: Phụ hoàng dặn dò, đệ còn nói ra.
Phùng Liên Dung đưa tay sờ mặt Triệu Thừa Mô: Vẫn là A Lý ngoan nhất, yên tâm, vi nương làm bộ không nghe thấy. Nàng cầm lấy hoa đăng, cẩn thận nhìn mỹ nhân kia, do vẽ có chút nhỏ, cũng không phải rất rõ ràng, nhưng thấy thế nào cũng thấy giống mình.
Cũng đúng, trừ vẽ nàng ra hắn còn có thể vẽ ai.
Ai bảo hắn chỉ thích một mình nàng.
Phùng Liên Dung vừa đắc chí lại kiêu ngạo, loại cảm giác này tựa như nhận được toàn bộ thiên hạ.
Thật ra không đúng vậy sao?
Với nàng mà nói, Triệu Hữu Đường vốn chính là ông trời của nàng.
Phùng Liên Dung cười hì hì xách theo hoa đăng đi vào.
Triệu Huy Nghiên cùng Đông Lang cũng muốn hoa đăng, đã cầm chơi.
Tới sắc trời có chút tối, Phùng Liên Dung thay bộ quần áo bình thường.
Nàng đang thầm suy nghĩ, người nhà nhìn thấy nàng sẽ là loại biểu tình gì, nghĩ lại thở dài, ngôi nhà kia, nàng rời đi mười mấy năm, cảnh còn người mất, tiểu viện đổi thành đại viện, đã không phải nơi mình quen thuộc.
Nhưng là trạch viện rộng như vậy, bọn họ ở nhất định rất thoải mái.
Phùng Liên Dung ngồi trên xe ngựa đi về cửa cung, đang đi trên đường, xe ngựa đột nhiên dừng lại, rèm cửa vừa vén, chỉ thấy Triệu Hữu Đường ngó đầu vào.
Hoàng thượng? Phùng Liên Dung cười rộ lên, Hoàng thượng đến tiễn thiếp thân ạ?
Ai tiễn nàng? Triệu Hữu Đường không chỉ ngó đầu vào, cả người cũng tiến vào, ngồi cạnh nàng.
Xe ngựa lại lập tức đi về phía trước.
Phùng Liên Dung nghiêng đầu nhìn hắn, khó hiểu nói: Hay là Hoàng thượng muốn dẫn thiếp thân đi đâu?
Nhưng nàng là muốn về nhà mà.
Triệu Hữu Đường nói: Đi nhà nàng.
Cái gì! Phùng Liên Dung mắt trợn tròn, Hoàng thượng, muốn đi, nhà thiếp thân?
Không được à?
Không được. Phùng Liên Dung lắc đầu như lắc trống bỏi, Không được, bọn họ sẽ bị sợ, Hoàng thượng ở đây, bọn họ cũng không dám thoải mái nói chuyện, Hoàng thượng vẫn là chọn chỗ khác chơi đi. Nàng lắc lắc tay áo hắn, Hoàng thượng.
Nhưng mặc dù nàng nũng nịu, Triệu Hữu Đường cũng không để ý, thản nhiên nói: Trẫm đi nhà nhạc phụ nhạc mẫu xem thế nào, đừng nói nhiều.
Phùng Liên Dung không dám nói tiếp nữa.
Qua một lát, xe ngựa xuất cung, Phùng Liên Dung nhịn không được hỏi: Vậy Hoàng thượng sớm đã định cùng đi với thiếp thân đúng không? Sao không nói với thiếp thân một tiếng?
Triệu Hữu Đường môi giật giật.
Thật ra hắn ngay từ đầu không muốn đi, nhưng chẳng biết tại sao vào lúc trước đi Phùng Liên Dung đi, hắn liền bắt đầu đứng ngồi không yên, chốc lại hỏi Nghiêm Chính hôm nay sẽ có mưa không, chốc lại hỏi trên đường có cấm đi lại ban đêm không, lại hỏi phái bao nhiêu hộ vệ.
Nhưng tất cả đáp án đều hài lòng, hắn vẫn ngồi không yên.
Cũng không biết có phải do lần đó nàng gặp chuyện không may, hắn bị bệnh!
Một khi Phùng Liên Dung ra cung, cách xa hắn, hắn liền tâm thần không yên.
Vậy nên mới cùng đi.
Phùng Liên Dung thấy hắn không trả lời, chợt cười nói: Hoàng thượng muốn đi cũng không sao, lại nói, thiếp thân không biết đã ảo tưởng bao lần, Hoàng thượng có thể cùng thiếp thân về nhà ngoại, như phu thê bình thường, giờ, ngược lại làm tròn nguyện vọng của thiếp thân.
A? Triệu Hữu Đường nhíu mày, Vậy sao nàng không nói sớm?
Phùng Liên Dung dựa vào trong lòng hắn: Chỉ là hy vọng xa vời.
Triệu Hữu Đường cười nhạo một tiếng: Nàng mong mỏi lớn thế nào đều đạt thành, còn để ý cái này? Hắn duỗi tay cầm lấy vành tai nàng, Nàng đay là tham niệm! Quả nhiên Trẫm quá dung túng nàng.
Thiếp thân cũng rất dung túng Hoàng thượng mà. Phùng Liên Dung đếm đầu ngón tay nói: Ngoáy lỗ tai cho Hoàng thượng, cắt móng tay, rửa chân, tắm rửa, làm sủi cảo, mát xa, chải đầu, à, còn có sinh con.
Triệu Hữu Đường nói: Sinh con cũng tính à?
Đương nhiên! Phùng Liên Dung nói, Có điều đây là bụng thiếp thân dung túng ngài.
Triệu Hữu Đường cười ha ha, để tay lên bụng nàng, chế giễu nói: Bụng á, vậy nàng còn phải dung túng Trẫm thêm mấy lần, lại thêm hai đứa nhỏ đi.
Phùng Liên Dung nói: Sinh thêm, phải có nữ nhi.
Nhi tử nữ nhi đều như nhau, dù sao đã có ba nhi tử Trẫm cũng thấy đủ. Triệu Hữu Đường nói xong ngược lại nhớ đến chuyện lập Thái tử, hắn còn chưa làm ra quyết định.
Có điều bình thường đã để hai nhi tử xử lý một số chuyện, có đôi khi cũng sẽ gọi bọn hắn xem tấu chương, đều tự nghĩ câu trả lời. Muốn nói trên mặt khống chế toàn cục, nhất định là Triệu Thừa Mô xuất sắc hơn chút, chỉ là đứa nhỏ này nội liễm thâm sâu, dù là hắn cũng không hẳn đã nhìn ra, mà Triệu Thừa Diễn thì đơn giản hơn nhiều.
Hắn ngả người về phía sau, sắc mặt trầm tĩnh.
Phùng Liên Dung biết hắn lại đang suy nghĩ chuyện gì, liền không quấy rầy hắn nữa.
Xe ngựa rất nhanh thì đến đại viện Phùng gia.
Ngô thị đang phân phó hạ nhân bày đồ ăn, Đường Dung đã sớm không quản chuyện, nàng nghiễm nhiên là Phùng gia chưởng sự phu nhân, nghe được có người đến bẩm nói có khách, lập tức cảm thấy kỳ quái.
Do tết Nguyên tiêu, bình thường cũng không có bàn bè người thân đến thăm, đều là ở nhà đoàn tụ, hiện tại sao lại có khách đến? Nàng đi theo ra, ai biết từ trên xe bước xuống một người, mặc áo gấm màu tím đậm, mặt như quan ngọc, không giận mà uy, Ngô thị chỉ nhìn một cái chân liền mềm nhũn, kém chút quỳ xuống.
Nghiêm Chính bước nhanh đi lên, thì thầm vài câu.
Ngô thị cố gắng đứng thắng.
Lúc này trên xe lại đi xuống một người, tự nhiên là Phùng Liên Dung.
Ngô thị lần này đã có chuẩn bị tâm lý, Hoàng thượng sẽ không vô duyên vô cớ đến nhà bọn họ, nhất định là có liên quan đến Phùng Liên Dung, nàng đối Phùng Liên Dung lại không có cảm giác sợ hãi, trên mặt đã lộ ra tươi cười.
Nàng thở ra một hơi, tiến lên hai bước tự mình nghênh đón bọn họ đi vào, nhưng cũng không có xưng hô.
Do ý của Triệu Hữu Đường, nàng không dám tiết lộ thân phận của bọn họ, hạ nhân trong phủ tự nhiên là không nhận biết, chỉ cảm thấy hai người này cả người đẹp đẽ quý giá, nhất định là tới từ danh môn thế gia, khó trách phu nhân sẽ cung kính như vậy. Trong lòng lại tò mò hai người này rốt cuộc là ai, dù sao gia tộc bình thường hay lui tới bọn họ là biết đến.
Ngô thị trực tiếp cùng bọn họ đi nhà chính, Phùng Lâm, Đường Dung đang cùng nhi tử, tôn tử nói chuyện thì thấy Ngô thị dẫn hai người tiến vào.
Ngô thị biết bọn họ nhất định cũng rất khiếp sợ, lập tức cho hạ nhân lui hết ra trước.
Cửa vừa đóng, trừ Triệu Hữu Đường cùng Phùng Liên Dung, trong phòng mọi người tất cả đều quỳ xuống.
Phùng Liên Dung thở dài, nhìn Triệu Hữu Đường, nàng nói mà, hắn đi, cả nhà bọn họ đều không được tự nhiên, xem, qua một cái tết Nguyên tiêu còn phải quỳ xuống trước. Đây mặc dù là tâm nguyện của nàng, nhưng do thân phận của Triệu Hữu Đường, luôn sẽ không hợp nhau.
Triệu Hữu Đường tằng hắng một tiếng, nhẹ giọng nói: Tất cả đứng lên đi, cứ coi Trẫm là người thân.
Phùng Lâm đời này đều chưa từng nghĩ Hoàng đế sẽ đến nhà bọn họ, còn đang lơ mơ, Phùng Mạnh An trước tiến lên, hắn thường gặp Triệu Hữu Đường, hai người xem như gần gũi, cho nên hắn đối quân uy của Triệu Hữu Đường là có sức đề kháng, hắn đỡ Phùng Lâm cùng Đường Dung đứng lên, những người khác cũng lục tục dậy theo.
Phùng Liên Dung cười nói: Cha, nương, tướng công lát nữa cũng cùng chúng ta ăn cơm, hai người cũng đừng câu thúc.
Tướng công...
Tất cả mọi người lộ ra vẻ kinh dị.
Phùng Liên Dung vẻ mặt tự nhiên, hai người bọn họ đã đi ra ngoài mấy lần, Phùng Liên Dung đã rất quen.
Phùng Lâm thấy thế thầm nghĩ, nữ nhi thật sự là to gan, lại dám gọi Hoàng thượng là tướng công.
Đường Dung lại vôi mừng khôn xiết, nói với Ngô thị: Vậy mau kêu phòng bếp làm thêm mấy món nữa, có sơn hào hải vị gì kêu bọn họ lôi hết ra, xem...
Không cần như thế. Triệu Hữu Đường cắt đứt lời bà, cười một cái nói: Những món trước đây Dung Dung thích, làm mấy món đi.
Sắc mặt của mấy người trong phòng lại thay đổi.
Có điều thay đổi này tự nhiên là cao hứng, có thể thấy được địa vị của Phùng Liên Dung cao bao nhiêu.
Đường Dung nghe nói như thế, tự nhiên là càng thêm thích Triệu Hữu Đường, nếu không phải do hắn là Hoàng đế, hận không thể tiến lên khen hắn là con rể tốt, bà liên tục nói: Được, được, Nhược Lan, con mau mau đi phân phó.
Ngô thị đi ngay.
Phùng Mạnh An cười nhìn Phùng Liên Dung: Sao không dẫn theo mấy đứa nhỏ đến?
Tướng công không cho, sợ quá chiều tụi nhỏ. Phùng Liên Dung nghĩ, cũng không biết thừa lại mấy đứa nhỏ, tết Nguyên tiêu này tụi nhỏ qua thế nào.
Triệu Hữu Đường nói: Trẫm đã phái người đi nói với mẫu hậu, mẫu hậu sẽ gọi bọn nhỏ qua.
Phùng Liên Dung nghĩ đến hoa đăng, cười kêu Nghiêm Chính đi lấy vào, hướng Phùng Đình Dự vẫy tay: Đây là Thừa Diễn, Thừa Mô đưa cho ngươi, bảo ta mang đến hộ.
Cám ơn nương nương. Phùng Đình Dự cười híp mắt hành lễ, tính hắn cùng Phùng Đình Nguyên như nhau, trầm ổn lễ phép, lại nhìn hoa đăng, trong mắt lóe ra sáng rọi: Hoa đăng đẹp quá đi!
Ta cũng có một. Phùng Liên Dung lắc cái của mình một cái, Chúng ta mang ra ngoài chơi đi?
Phùng Đình Dự liên tục gật đầu.
Hai người liền đi ra ngoài.
Nói là chơi, thật ra Phùng Liên Dung vẫn muốn nhìn xem nhà mẹ đẻ mình hôm nay là bộ dáng gì, Triệu Hữu Đường từ phía sau đi đến, cười nói: Biết ngay là nàng đi khắp nơi mà, trạch viện này thế nào?
To, ghê gớm thật. Phùng Liên Dung nói, So với nơi ta ở ban đầu lớn hơn mười mấy lần đấy.
Lớn một chút mới tốt, Phùng gia nàng tương lai con cháu đầy đàn mới không cảm thấy chật chội.
Vậy cũng được. Phùng Liên Dung cười nói: Mẫu thân thường hối hận không thể sinh cho cha nhiều thêm mấy nhi tử, nói Phùng gia con nối dòng đơn bạc, may mà tẩu tử sinh hai đứa, hiện tại chỉ mong hai tôn tử tương lai có thể khai chi tán diệp.
Triệu Hữu Đường cười cười: Chỉ cần một ngày còn Trẫm, Phùng gia vẫn luôn tốt.
Phùng Liên Dung nắm tay hắn đặt lên mặt cọ cọ: Cám ơn tướng công.
Hai người đi một lát mới xem hết trạch viện, trở về vừa vặn dùng cơm, trên bàn đã đầy cao lương mỹ vị, Phùng Lâm còn đang không tin, nói với Đường Dung: Thật đúng là chuyện hiếm, Hoàng thượng còn có thể đến nhà thần tử dùng cơm.
Đường Dung nói: Tướng công chẳng lẽ không nhìn ra, còn không phải là vì Dung Dung nhà chúng ta, nhà thần tử bình thường Hoàng thượng sẽ đi sao? Lát nữa tướng công phải thoái mái chút, coi như Hoàng thượng là con rể của chúng ta thôi, ơ, không đúng, vốn là vậy, ông đừng bày ra cái bộ quân quân thần thần, nên như thế nào thì như thế đó, cứ như tết Nguyên tiêu mọi năm vậy.
Phùng Lâm hiện tại nghe nhất là nương tử, lập tức đồng ý.
Bên kia Phùng Mạnh An cũng dặn dò Ngô thị cùng hai nhi tử.
Cho nên hai người ngồi vào bàn, người khác đều tận lực không câu thúc, cười cười nói nói, vui vẻ hòa thuận, trong đó đều là nói chút chuyện thú vị thông thường.
Phùng Liên Dung vốn tưởng lần này sẽ nhịn không được khóc, ai ngờ lần này gặp ở trong nhà lại không có một giọt nước mắt, chỉ có tràn đầy hạnh phúc.
Có lẽ cuộc sống nàng đã được nàng trôi qua ngọt như mật.
Mà người nhà thấy nàng được sủng ái như thế, lại càng không có lý do để khóc, tất cả đều mặt đầy ý cười.
Triệu Hữu Đường ngồi bên cạnh Phùng Liên Dung, trên mặt cũng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Bao nhiêu hồi, hắn cũng từng ảo tưởng cùng người thân hòa hợp vui vẻ như vậy, có nương thương hắn, có phụ thân quan tâm, nhưng đời này của hắn đều sẽ không có.
Hắn từng nghĩ, hắn có lẽ chỉ biết đất nước, không có nhà.
Nhưng mà, bây giờ hắn có.
Phùng Mạnh An cười nói: Dung Dung, trước kia muội thích xem hoa đăng nhất, lát nữa có đi không? Hiện tại Kinh đô hoa đăng đẹp hơn trước kia nhiều.
Phùng Liên Dung liên tục gật đầu.
Sau đó nhớ tới cái gì mới nhìn Triệu Hữu Đường một cá, trong ánh mắt như nước long lanh tràn đầy khẩn cầu.
Triệu Hữu Đường tự nhiên không trách nàng, cười nói: Nàng cũng đã đồng ý, còn muốn ta nói cái gì?
Phùng Liên Dung cao hứng ở dưới bàn nắm lấy tay hắn: Tướng công cùng ta đi thôi.
Giọng điệu nũng nịu không che dấu, tê tê dại dại, Triệu Hữu Đường đều thay nàng đỏ mặt, vội ừ một tiếng, sợ hắn không chịu, hai tay nàng đều bò lên, còn ra thể thống gì.
Tất cả mọi người ngầm hiểu, lén cười.
Dùng cơm xong, hai người liền đi ra ngoài, vốn Phùng Mạnh An cũng muốn đi, sau đó nghĩ lại, cần gì đi quấy rầy hai người kia, cũng liền mượn cớ trì hoãn.
Phùng Liên Dung còn giống như trẻ con, trong tay cầm hoa đăng, chỉ là nàng đội mũ che mặt, người khác cũng nhìn không thấy mặt, chính là hoa đăng quá mức tinh xảo, luôn có người nhìn chằm chằm không rời mắt, thậm chí còn gặp được người giàu có tiến lên hỏi giá, bị Triệu Hữu Đường mặt đen dọa về.
Rêu rao khắp nơi, nói chính là nàng đấy. Triệu Hữu Đường nắm chặt lấy tay Phùng Liên Dung.
Phùng Liên Dung cười hì hì: Hoa đăng đẹp như vậy không lấy ra, đặt ở nhà không phải lãng phí à? Cũng lãng phí tâm huyết của người làm ra chiếc hoa đăng này.
Triệu Hữu Đường hừ lạnh nói: Đó cũng là làm cho nàng, người khác có thể xem một cái là thiên đại phúc khí!
Nhìn bộ dáng cao ngạo này, Phùng Liên Dung hé miệng cười nói: Chờ trở về ta sẽ mang hoa đăng đi cung, nhìn đủ một ăm được không?
Trong mắt nàng lóe ra giảo hoạt.
Triệu Hữu Đường vẻ mặt lạnh nhạt: Mắc mớ gì đến ta, cũng không phải ta làm.
Phùng Liên Dung phì một tiếng cười lên, ngẩng đầu chỉ vào xa xa nơi cực kì sáng sủa: Chỗ đó hình như là nhiều hoa đăng nhất, đi, chúng ta mau đi xem đi.
Nàng đi đắng trước, Triệu Hữu Đường bị nàng lôi kéo, bên cạnh người đi đường như mắc cửi, ào ào từ bên mình xẹt qua, bốn phía hoa đăng lộng lẫy, chói mắt động lòng người, nhưng trong nháy mắt này, tất cả như là không tồn tại.
Hắn theo tay nàng, đi trên đường, chỉ mong đi theo nàng là giống như có thể đi đến cực lạc nhân gian.
Phùng Liên Dung ngửa đầu nhìn hoa đăng, cười nói: Thật đúng là náo nhiệt hơn trước đây, nhìn bên kia đoán đố đèn, nhiều người quá, còn có bán thức ăn.
Nàng hưng trí bừng bừng, không biết có bao nhiêu hưng phấn, kéo Triệu Hữu Đường lại chỗ đoán đố đèn.
Lại không biết biển người mênh mông, trong mắt hắn chỉ có một mình nàng.
Mắt thấy Phùng Liên Dung nhìn chằm chằm một cái hoa đăng, không biết là đáp án gì, hắn nắm tay nàng chặt hơn, gằn từng chữ một: Nắm tay cả đời.
Phùng Liên Dung con mắt sáng lên, kêu lên: Bạch đầu giai lão, hóa ra là đáp án này à!
Triệu Hữu Đường nhìn nàng, dở khóc dở cười, nâng mặt nàng lên nói: Đúng, đáp án của ta chính là cái này, nắm tay cả đời, bạch đầu giai lão.
Phùng Liên Dung hiểu rõ ý hắn, lập tức ngây người.
Kéo nàng lại gần, cách mạng che mặt bao trùm lên môi nàng.
Người xung quanh một trận ồn ào.
Trái tim Phùng Liên Dung đập bình bịch, cả người đều cứng lại, thầm nghĩ, tại sao lại là ở trên đường, bao nhiêu người, thật là mắc cỡ chết đi.
Hắn buông nàng ra, kéo nàng bước đi, khuôn mặt tuấn tú cũng không tránh khỏi ửng đỏ.
Nhất thời động tình, cuối cùng không thể tự kiềm chế, vậy nên vì nữ nhân này, quả nhiên là phạm ngốc.
Lúc này Phùng Liên Dung đi theo phía sau hắn, khẽ nói: Cái gì bạch đầu giai lão, rõ ràng là tam sinh tam thế, ta đời sau, kiếp sau nữa cũng muốn gả cho chàng.
Triệu Hữu Đường dừng bước lại, qua một lát, nhẹ cười rộ lên: Là Trẫm nói sai rồi.
Phùng Liên Dung nghĩ, hắn thật ra cũng không biết, nhưng nàng biết vận mạng thần kỳ, cho nên muốn tam sinh tam thế, không, mười đời mười kiếp đều muốn!