Editor: Linh
Dưới chân núi Tề lúc này đã tụ tập không ít người, có hộ vệ hoàng thất, cũng có gia đinh Giang gia, tục ngữ nói nhiều người dễ làm việc, nhưng do núi đá chảy xuống, nhiệm vụ tìm người trở nên khó khăn hơn, chờ Triệu Hữu Đường chạy đến nơi, bọn họ vẫn hoàn toàn chưa làm được.
Triệu Hữu Đường xuống ngựa nhìn đất đá đầy đất, phiền não trong lòng xông tới, dẫm xuống liền đi lên.
Bọn hộ vệ vội vàng ngăn lại.
Hoàng thượng, vừa rồi còn có không ít tảng đá lăn xuống, Hoàng thượng tuyệt đối không thể mạo hiểm! Thống lĩnh quỳ xuống khẩn cầu.
Nếu hoàng thượng cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đầu cả nhà bọn họ cũng không đủ bồi thường.
Đã phái người đi lên xem chưa? Triệu Hữu Đường thu hồi chân.
Thống lĩnh nói: Hồi hoàng thượng, hạ quan đã đi ngó qua, bên trên không có tung tích của nương nương, nhưng cũng không biết tình hình cụ thể, cho nên...
Hắn đang bẩm báo, một tên hộ vệ đi lên nói: Hoàng thượng, có người từng thấy nương nương! Mặt hắn lộ vẻ vui mừng, đưa tay đẩy tên hòa thượng bên cạnh về phía trước, Ngươi mau nói ngọn nguồn đi.
Hòa thượng kia đến từ chính miếu thờ gần Vân Trung đình.
Hắn tìm được đường sống trong chỗ chết, mới tỉnh lại, nghe nói có người hỏi Phùng Liên Dung, xung phong nhận việc đi lên bẩm báo.
Ngươi gặp qua nàng? Ánh mắt Triệu Hữu Đường rơi xuống trên người hắn.
Hắn mặc dù cả người dính đầy nước bùn, có vẻ hơi chật vật, nhưng con ngươi thoáng đảo qua cũng đủ khiến lòng người kinh sợ, hòa thượng nghe được hai chữ 'nương nương', lại gặp Triệu Hữu Đường, cả người nhịn không được run run, nghĩ hắn sinh thời lại còn có thể nhìn thấy mặt rồng đấy!
Hắn nằm rạp xuống, chỉ nói: Tiểu nhân vốn là đi xuống núi hóa duyên, trở về vừa vặn gặp được mưa to, tiểu nhân liền nghĩ trốn dưới tàng cây tránh một hồi, kết quả lại gặp được nương nương, lúc ấy tiểu nhân nghĩ lại có... Hắn không dám lỗ mãng, vốn là muốn khen ngợi mấy câu, cuối cùng chưa nói, tiếp tục nói: Bây giờ tiểu nhân nghĩ lại, đó là nghe nha hoàn kia hô nương nương, bảo là chạy về điền trang đi, chỉ là lúc đó mưa gió rất lớn, có chút cây cũng đổ, sau đó tiểu nhân không nghe rõ nữa.
Hắn ngừng một chút, giọng đột nhiên trở nên nhẹ: Hình như là xảy ra chuyện gì, tiểu nhân nghe được mấy tiếng kêu sợ hãi.
Triệu Hữu Đường mới đầu còn nhẹ nhàng thở ra, nếu Phùng Liên Dung đã rời đi trước, vậy tất nhiên là có thể tránh thoát trận tai nạn này, ai nghĩ tới hòa thượng này nói đến phần sau, lại khiến cả trái tim hắn treo lên!
Tiếng kêu sợ hãi đó rốt cuộc là ai vọng lại?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn trở về trạng thái ban đầu, vẫy tay kêu hòa thượng kia thối lui, phân phó vài vị thống lĩnh nói: Nơi này chỉ chừa mấy người, những người khác chia ra đi tìm bốn phía trong vòng năm dặm.
Trực giác của hắn, Phùng Liên Dung hẳn là không ở chỗ này.
Hòa thượng kia nói lúc ấy cây cối trong núi đều đổ, nàng nhất định là bị kinh động, mưa to mờ mịt, có phải là bị lạc đường hay không?
Có phải là những hộ vệ kia bị mất dấu không?
Triệu Hữu Đường xoay người rời khỏi núi Tề.
Nghiêm Chính lúc này mới đuổi tới, mồ hôi hột đầy đầu.
Nhìn thấy Triệu Hữu Đường đi ra, nghĩ nương nương nhất định là không ở núi Tề, vội vàng nghênh đón nói: Hoàng thượng, ngài vẫn nên ở điền trang chờ đi! Hầu gia sợ không đủ người, đã mời Huyện nha môn phái tất cả nha dịch đi, chắc hẳn rất nhanh sẽ có tin tức.
Triệu Hữu Đường cau mày.
Vào thời điểm này bảo hắn chờ, còn không bằng bảo hắn chết đâu!
Hắn một khắc đều ngồi không yên.
Hắn lại xoay mình lên ngựa.
Nghiêm Chính gấp đến độ không biết làm sao mới tốt, thế nhưng khuyên cũng khuyên không được, chỉ phải dắt ngựa đuổi kịp.
Triệu Hữu Đường tự mình đi tìm, tự nhiên cũng là mang theo một đội hộ vệ.
Kết quả đi đến nửa đường, chỉ thấy đằng trước có hộ vệ đi lại, chính là không thấy xe ngựa, Triệu Hữu Đường nhìn một cái liền nhận ra, mấy người kia chính là mấy người đi theo Phùng Liên Dung, lòng hắn trầm xuống, hai chân thúc vào bụng ngựa, dây cương kéo đến mức ngựa phát đau, như mũi tên bay ra ngoài, đảo mắt đã tới đối diện.
Hộ vệ thấy là Triệu Hữu Đường, tất cả đều xuống ngựa quỳ gặp.
Nương nương đâu? Hắn hét lớn một tiếng.
Hộ vệ không dám trả lời.
Nhưng là Châu Lan ở phía sau khóc nói: Hoàng thượng...
Triệu Hữu Đường ngẩng đầu mới phát hiện, mặc dù không