Editor: Linh
Tri Xuân nghe xong liền thấy khó.
Chủ tử nhà mình lúc trước bị Hoàng đế phế bỏ, bây giờ viết thư đưa qua, Hoàng thượng có nguyện ý xem hay không ngược lại khó nói.
Tiên cô, bằng không ngài chờ thêm chút. Trong lòng nàng âm thầm đau buồn, sợ Phương Yên ý tốt làm chuyện xấu. Phải nói kết quả của Triệu Thừa Dục hôm nay, vốn là có quan hệ to lớn với Phương Yên, vạn nhất viết thư đưa qua, lửa cháy đổ thêm dầu thì biết làm thế nào cho phải?
Nhưng Phương Yên lại không nghe, thản nhiên nói: Ngươi cứ việc đưa đi là được, ta chỉ là muốn gặp mặt Hoàng thượng một lần thôi.
Mấy năm, một đêm phu thê trăm ngày ân ái, nàng ta dù có đưa ra yêu cầu này cũng không tính là quá đáng mà?
Tri Xuân chỉ phải đồng ý.
Phương Yên nói: Tiền bạc trên tay ngươi đó cứ việc sử dụng, nếu như không đủ, chỗ ta vẫn còn chút trang sức.
Do năm đó có Hoàng thái hậu, nàng ta tuy rằng bị phế, nhưng đồ vật được mang theo cũng không ít, bình thường cũng chưa từng bị khắt khe, đỉnh đầu không chặt.
Mắt thấy Phương Yên viết xong, nàng cầm thư liền đi.
Trong cung Càn Thanh, Đường Quý Lượng nói với Nghiêm Chính: Có hoàng môn nói Tri Xuân ở bên ngoài ngó dáo dác.
Nghiêm Chính nhíu mày: Tri Xuân? Đó không phải là cung nhân cung Trường An sao?
Đúng thế. Đường Quý Lượng hạ giọng nói: Không cần phải nói, nhất định là Phương tiên cô phái tới vì chuyện của Thái tử điện hạ.
Hai người đang nói, một tên tiểu hoàng môn tiến vào bẩm báo: Hai vị công công, đây là thư Phương tiên cô đưa cho Hoàng thượng.
Thư? Hai người hai mặt nhìn nhau.
Phương Yên thế nhưng viết thư cho Hoàng thượng?
Đường Quý Lượng cười lạnh nói: Hoàng thượng định chắc là sẽ không xem, ta thấy không bằng giao trả cho nàng.
Nghiêm Chính lại cầm lấy thư, cau mày nói: Ngươi đến giờ vẫn còn chưa hiểu tính tình Hoàng thượng à? Thư này có xem hay không không nói, chúng ta không thể lén làm quyết định, đã là có chuyện này, vậy tất nhiên là phải báo cho Hoàng thượng biết.
Đường Quý Lượng nói: Hoàng thượng đang bận xem tấu chương, nào có thời gian rảnh.
Vậy thì chờ. Nghiêm Chính nhét thư vào tay áo.
Phương Yên nếu là Hoàng hậu, vậy hẳn là phải đưa vào ngay, nhưng phế hậu thôi, dù sao cũng không quan trọng bằng quốc gia đại sự.
Chờ đợi này ròng rã hơn một canh giờ.
Triệu Hữu Đường đặt bút xuống, đang định đi cung Khôn Ninh thì thấy Nghiêm Chính đứng ở cửa, nhìn thấy hắn, khom người đưa tới một phong thư: Hoàng thượng, đây là thư Phương tiên cô viết cho Hoàng thượng.
Triệu Hữu Đường ngẩn ra.
Quá một lát, hắn vươn tay cầm thư mở ra xem.
Phương Yên xuất từ thế gia nhà giàu, chữ tự nhiên là mang ra được, thật có vài phần công lực, Triệu Hữu Đường chỉ thấy bên trên có ít ỏi mấy hàng, đại ý là xin hắn đi cung Trường An một chuyến, nàng có chuyện muốn nói với hắn, lời nói cực kỳ khẩn thiết, không giống thái độ trước sau như một của nàng.
Triệu Hữu Đường gấp thư lại nhét vào trong tay áo, nói với Nghiêm Chính: Đi cung Trường An.
Đường Quý Lượng lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới Triệu Hữu Đường không chỉ xem thư, còn muốn đích thân đi xem Phương Yên, quả nhiên tâm tư Hoàng thượng không phải dễ đoán.
Nghiêm Chính nhanh chóng sai cung nhân ở phía sau cùng đi.
Phương Yên chờ mòn chờ mỏi, vốn tưởng rằng Triệu Hữu Đường sẽ không tới, kết quả đang lúc muốn dùng bữa tối thì hắn đến.
Trong cung Trường An tất cả mọi người đều bị kinh động, ào ào quỳ xuống khấu kiến.
Phương Yên kêu Tri Xuân đỡ ở cửa nghênh đón.
Vài năm nay bọn họ luôn chưa từng thấy qua, tính ra hẳn là có bảy tám năm rồi. Triệu Thừa Dục đã từ một đứa bé biến thành thiếu niên, ở trong ấn tượng của Triệu Hữu Đường, bộ dáng của Phương Yên đều đã mơ hồ, có điều đến khi hắn nhìn thấy nàng, lại kinh ngạc về thay đổi của nàng.
Mấy năm nay hắn vốn cho rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng với Phương Yên mà nói, chẳng phải như thế.
Nàng già đi, già đến khiến hắn có chút kinh hãi.
Trên đầu nàng đã mọc ra tóc bạc, sắc mặt cũng rất tiều tụy, như là dáng vẻ bệnh nặng mới khỏi, Triệu Hữu Đường nói: Nàng ngồi xuống đi.
Giọng điệu hắn không quá lạnh lẽo cứng rắn.
Phương Yên nói cảm tạ, ngồi xuống.
Triệu Hữu Đường cũng không ngồi, nhàn nhạt hỏi: Nàng muốn gặp Trẫm là vì chuyện Thừa Dục?
Hắn nói thẳng.
Phương Yên trong lòng đag cả kinh, phu thê bọn họ cảm tình mặc dù không tốt, nhưng nàng ta đối phương thức nói chuyện của Triệu Hữu Đường vẫn có chút hiểu biết, hắn trực tiếp như vậy, không một chút hòa dịu, đó không phải là một điềm báo tốt, nàng ta liếc trái phải một cái, ý bảo cung nhân lui ra.
Triệu Hữu Đường thấy thế, cũng gọi người khác lui ra.
Trong phòng cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Phương Yên trả lời: Hồi Hoàng thượng, đích thực là như thế, thiếp thân tuy ở cung Trường An, nhưng giờ khắc nào cũng lo lắng cho Thừa Dục, vì thế, thiếp thân cũng biết tội, nhưng hắn dù sao cũng là con thiếp, bảo thiếp thân không nhớ mong là tuyệt đối không thể. Nàng ta mạnh quỳ xuống, do lực đạo mạnh phát ra tiếng bịch, hai mắt đỏ bừng khẩn cầu, Là thiếp thân liên lụy Thừa Dục, đặt hắn vào tình cảnh này thiếp thân cũng hối hận, nhưng bất kể như thế nào hắn vẫn là con Hoàng thượng.
Triệu Hữu Đường nói: Hắn tự nhiên là con Trẫm. Hắn nhướn mày, không quá bình tĩnh hỏi, Nàng cũng là sợ Trẫm phế đi hắn?
Hiện thời, nàng ta còn chưa nhắc đến, hắn cũng đã lôi ra!
Hoàng thượng! Phương Yên nước mắt xoạch cái chảy ra, Hoàng thượng cũng không thể phế đi Thừa Dục, hắn rốt cục là đã làm sai chuyện gì? Dù có lỗi, cũng là do người mẫu thân là thiếp thân này! Nàng ta lúc này cũng là hạ quyết tâm, quỳ gối đi lên phía trước nói: Thừa Dục không bằng để trên danh nghĩa Hoàng hậu nương nương, vốn cũng nên như thế, tương lai hắn nhất định sẽ phụng dưỡng Hoàng hậu nương nương, thiếp thân... Nàng ta cắn răng một cái, Nếu Hoàng thượng lo lắng về thiếp thân, vậy hôm nay thiếp thân có thể tự kết thúc bản thân, chỉ mong Hoàng thượng nể tình cảm xưa kia, còn có Thái hoàng thái hậu, Phương gia năm đó nâng đỡ, đừng phế Thừa Dục.
Triệu Hữu Đường ngược lại không nghĩ tới nàng sẽ nói ra những lời này.
Đáng tiếc.
Nếu khi đó nàng có giác ngộ như vậy, như thế nào sẽ rơi xuống tình cảnh hôm nay?
Hiện tại đã chậm.
Mấy ngày trước hắn đã cùng các vị đại thần nói chuyện Thái tử, không ai phản