Editor: Linh
Trong phủ Ninh vương giăng đèn kết hoa, tân khách cả sảnh đường, chỉ có Triệu Hữu Ngô lúc này không ở trong phủ, cưỡi ngựa đi đón kiệu hoa, ba người xuống xe liền được người nghênh đến nội đường.
Bọn họ tuy vẫn chỉ là thiếu niên, nhưng vừa đến liền tạo ra náo động lớn, các tân khách ào ào đến bái kiến, lập tức bên tai chỉ nghe thấy lời khen.
Ba người này, một người là Thái tử, hai người khác tuy là Hoàng tử nhưng lại thâm được Hoàng đế yêu thích, chứ đừng nói còn có chút chuyện xấu ở bên trong. Cho nên những người này đều đối xử bình đẳng, không có nặng một ai nhẹ một ai.
Triệu Thừa Diễn là người đầu tiên không nhịn nổi, hỏi Triệu Hữu Trinh: Tứ thúc khi nào mới về vậy? Đi đã bao lâu rồi?
Triệu Hữu Trinh cười nói: Vẫn còn nóng vội như xưa, cưới tân nương tự nhiên là không thể nhanh, còn phải đi vài vòng quanh thành, rải ít tiền mừng, tầm nửa canh giờ nữa.
Triệu Thừa Diễn nhíu nhíu mày: Thật phiền toái.
Sao lại phiền toái, sau này ngươi cưới thê cũng vậy thôi. Triệu Hữu Trinh buồn cười, mời bọn họ đi vào ngồi, Huynh đệ Đại Nguyên đã ở, các ngươi cùng nhau trò chuyện đi.
Đại Nguyên này chính là Phùng Đình Nguyên con trai của Phùng Mạnh An, tiểu nhi tử còn nhỏ kêu Phùng Đình Dự, đi theo cha nương cùng đến ăn cưới.
Triệu Thừa Diễn nghe lời, nhấc chân bước đi, từ xa đã kêu: Biểu đệ, Nhị biểu đệ!
Phùng Đình Nguyên kéo đệ đệ lên tiếng trả lời.
Bái kiến Thái tử điện hạ, Đại hoàng tử, Tam hoàng tử. Hắn có tổ phụ là Phùng Lâm, làm người cũng quy củ không kém chút nào.
Triệu Thừa Diễn vỗ bả vai hắn: Ở đây thì kêu chúng ta biểu ca đi, Thái tử Hoàng tử cái gì, không mệt hả?
Phùng Đình Nguyên cười hì hì nói: Cũng được.
Đáng tiếc ngươi không thể thường xuyên vào trong cung, chúng ta một năm mới gặp mặt mấy lần. Triệu Thừa Diễn từ nhỏ từng thấy hắn, chỉ là số lần ít, thế nhưng thân tình ở đó, giữa hai người không chút nào xa lạ, hắn chớp mắt nói với Triệu Thừa Mô, Không bằng lần tới chúng ta nói với phụ hoàng, để Đình Nguyên làm bạn cùng học với chúng ta, tuổi cũng xấp xỉ, không giống Ngạn Văn biểu ca, giờ đã cưới thê sinh con.
Triệu Thừa Mô không đáp ngay mà hỏi Triệu Thừa Dục: Nhị ca cảm thấy thế nào?
Triệu Thừa Dục thầm nghĩ đương nhiên là không tốt, bọn họ đã là hai huynh đệ, đối một mình hắn, nếu thêm Phùng Đình Nguyên, đó chính là cháu trai Phùng Liên Dung, nhất định sẽ thân cận với hai người kia, lại có quan hệ gì đến hắn?
Nhưng hắn lại không thể nói ra, chỉ nói: Nhiều người náo nhiệt.
Triệu Thừa Diễn khẽ vỗ tay: Đúng vậy, Xuân Huy các của chúng ta quá lạnh lẽo buồn tẻ, nào có giống mấy thư quán kia, nhiều người. Theo ta ấy, Xuân Huy các của chúng ta cũng nên như thế, như vậy lúc học cũng có thể chỉ giáo lẫn nhau, làm cái gì cũng có ý tứ.
Triệu Thừa Mô nói: Vậy phải bảo mẫu hậu sinh nhiều thêm mấy đứa.
Xuân Huy các cũng không phảu thư quán bình thường, trừ Thái tử Hoàng tử, bạn cùng học cũng không cho phép nhiều.
Triệu Thừa Diễn khóe miệng giật giật: Mẫu hậu dù có lại sinh thêm mười bảy mười tám đứa nữa cũng vẫn nhỏ hơn chúng ta nhiều, sao có thể dùng được, đệ chỉ nói bậy.
Triệu Thừa Mô cười ha ha.
Phùng Đình Nguyên cũng cười rộ lên: Biểu muội với Đông Lang khỏe không? Sao biểu muội không tới?
Muội ấy muốn đến chính là phụ hoàng không cho, còn Đông Lang, trắng trắng tròn tròn, không biết có thể ăn được bao nhiêu, chỉ là thích khóc, mẫu hậu có chút đau đầu, có điều lớn hơn tí nữa rồi cũng sẽ tốt thôi. Triệu Thừa Diễn nói, Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu vẫn đi dạo chơi chung quanh à?
Đúng vậy, lần này muốn đi phủ Gia Định, nói muốn xem núi Nga Mi. Phùng Đình Nguyên cười nói, Xem ra là trước năm mới mới có thể trở về.
Ba người thân thiện nói chuyện, Phùng Đình Dự còn nhỏ nên chen miệng không lọt, nhưng Triệu Thừa Dục cùng tầm tuổi với bọn họ lại cảm thấy bản thân là người ngoài, chỉ đứng bên cạnh nghe, dù tiếng cười có náo nhiệt thế nào đi nữa, hắn cũng vẫn cảm thấy quạnh quẽ.
Phụ hoàng thường nói huynh đệ hữu ái, hai bọn họ là hữu ái, nhưng hắn thì sao?
Hắn cúi thấp đầu, khóe miệng ngẫu nhiên hơi nhếch, phối hợp cười cười.
Triệu Thừa Mô chuyển mắt nhìn hắn một cái lại nghiêng đầu qua.
Qua một hồi, Triệu