Editor: Linh
Tới hôm Đoan ngọ, Xuân Huy các cũng không giảng bài, Triệu Thừa Diễn cùng Triệu Thừa Mô sớm liền đến Khôn Ninh cung, Phùng Liên Dung nhìn thấy hai người bọn họ liền kêu người mang rượu hùng hoàng đến.
Hai huynh đệ tự nhiên biết nàng muốn làm cái gì, Triệu Thừa Diễn liền vội vàng tránh ra, trong miệng kêu lên: Mẫu hậu, con đều lớn vậy rồi còn bôi cái gì chứ.
Tết Đoan ngọ, lấy rượu hùng hoàng bôi lên tai mũi có thể tránh trùng độc, cho nên hoàng năm Phùng Liên Dung đều phải bôi một ít lên người bọn họ.
Nhưng Triệu Thừa Diễn năm nay không chịu, cảm giác mình đã lớn vậy rồi còn bội rượu hùng hoàng rất là mất mặt, đó là chuyện con nít mới cần làm.
Hắn chạy đến rất xa.
Triệu Thừa Mô lại không giống hắn, chủ động hơi hơi ngồi xổm xuống, để Phùng Liên Dung bôi lên.
Vóc dáng hắn đã cao hơn Phùng Liên Dung.
Nhìn một khuôn mặt tuấn tú tới gần, Phùng Liên Dung cười híp mắt chấm rượu nhẹ bôi lên lỗ tai chóp mũi hắn: Vẫn là A Lý ngoan, không giống ca ca con, càng lớn lên càng không nghe lời mẫu thân.
Triệu Thừa Mô cười nói: Ca ca chỉ là muốn có dáng vẻ người lớn thôi.
Vậy con không muốn sao?
Con đã là. Triệu Thừa Mô nháy nháy mắt.
Hắn cùng Triệu Hữu Đường bộ dáng mười phần giống nhau, Phùng Liên Dung nhìn thấy hắn thường cảm giác mình như là nhìn thấy bóng dáng Triệu Hữu Đường khi còn trẻ. Có điều càng thêm anh tuấn hơn, có lẽ là có phụ thân công nhận, mẫu thân yêu thương, so với Triệu Hữu Đường năm đó nhiều hơn chút tự tin, cùng với khí độ khó nhìn thấy trên người thiếu niên.
Nhớ tới Triệu Hữu Đường đánh giá, Triệu Thừa Diễn đối lập với hắn thì có chút kém, hắn mặc dù là Trưởng tử nhưng thế nào cũng không có thông minh trầm ổn như đệ đệ này.
Phùng Liên Dung vươn tay vén tóc đen gần ngọc quan cho hắn, vui mừng nói: A Lý đã là người lớn, nhưng có đôi lời, nuôi con một trăm tuổi, lo lắng chín mươi chín, con và Tiểu Dương dù có lớn hơn đi chăng nữa, mẫu hậu vẫn sẽ lo lắng cho các con.
Triệu Thừa Mô cười nói: Vậy thì lo lắng là được rồi, không lo lắng con còn khó chịu ấy chứ. Hắn đứng thẳng người, nhìn nhìn đóa thạch lựu cài trên đầu Phùng Liên Dung, từ trong tay áo lấy ra một cây trâm, Sau này mẫu hậu hãy đeo cái này đi, hoa thật sẽ héo tàn.
Đây là một cây ngọc trâm dài, cả vật thấu hồng, trên có sáu đóa lựu, tiên diễm mêm mại, gặp trạm trỗ cũng tinh xảo, Phùng Liên Dung vui vẻ nói: Con mua ở đâu vậy?
Con cho tới bây giờ đều chưa từng đưa qua cho mẫu hậu lễ vật quý trọng gì, hai người trước kêu Tứ thúc mua giùm. Hắn đang nói Triệu Thừa Diễn đã xông tới, kêu lên, Ta cũng ra tiền.
Phùng Liên Dung nhìn thấy hắn liền vươn tay bôi rượu hùng hoàng lên mũi hắn, Triệu Thừa Diễn thình lình bị đánh lén, oa oa nhảy dựng lên.
Triệu Thừa Mô bắt lại cánh tay hắn: Mẫu hậu, mau tới.
Phùng Liên Dung lại nhanh chóng bôi chút lên lỗ tai Triệu Thừa Diễn, Triệu Thừa Diễn nóng nảy, cầm lấy rượu hùng hoàng, cũng không dám mạo phạm Phùng Liên Dung, chỉ bôi loạn lên mặt Triệu Thừa Mô.
Hai huynh đệ đùa giỡn một hồi, trên mặt khắp nơi đều có, xong rồi nhìn nhau lại cười ha ha.
Mẫu hậu, con đeo cho người. Triệu Thừa Mô lau mặt, cài trâm lên sườn tóc trái cho Phùng Liên Dung, hài lòng cười nói, Màu này tôn lên mẫu hậu rất đẹp.
Triệu Thừa Diễn cũng lại gần xem: Đúng vậy, ta nói lấy loại màu hồng ngọc này mà.
Là ta nói muốn hoa thạch lựu.
Triệu Huy Nghiên lúc này mới ra ngoài, thật xa đã nói: Nghe nói hai người đưa mẫu hậu trâm cài, của ta đâu?
Triệu Thừa Diễn nói: Muội muốn cái gì chứ, muội