Các con bắn tên xong, Triệu Hữu Đường liền mang bọn nhỏ đi săn, Phùng Liên Dung dạy Triệu Huy Nghiên, Triệu Du cưỡi ngựa, Triệu Hữu Nghiên thấy mẫu thân tư thế quen thuộc, thập phần hâm mộ.
Nàng mới đầu cũng không biết Phùng Liên Dung nhưng lại biết cưỡi ngựa.
Mẫu hậu học khi nào vậy? Triệu Huy Nghiên hỏi, Sao không mang nữ nhi nữa.
Lúc ấy con còn nhỏ mang sao được, hơn nữa ta cũng đã nhiều năm không tới đây rồi. Phùng Liên Dung đưa dây cương cho nàng, Bây giờ con đã lớn, chờ học biết cưỡi ngựa, về sau chúng ta có thể thường đến đây.
Triệu Huy Nghiên cười nói: Được, vậy hôm nay con phải biết. Lại nói với Triệu Du, Ngươi cũng học, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi chơi.
Triệu Du nói: Trong nhà chúng ta cũng có ngựa, chỉ là ta không thích lắm.
Ngươi thì chỉ thích cầm kỳ thư họa, làm chút nữ công, học được cái gọi là dáng vẻ của tiểu thư khuê các, tương lai tốt xuất giá đúng không? Triệu Huy Nghiên trêu ghẹo.
Triệu Du đỏ mặt, nói lại: Nói bậy.
So với Triệu Du, nữ nhi nhà mình liền có vẻ hơi không kiêng nể gì, Phùng Liên Dung đưa tay vỗ đầu Triệu Huy Nghiên: Cô nương gia, sao có thể đặt xuất giá trên bờ môi, con đó, phải học Du nhi nhiều hơn chút.
Triệu Huy Nghiên thật ra cũng không thấy đúng lắm, nàng cảm thấy nữ nhi gia không nhất định chỉ giới hạn trong mấy cái đó, có điều cũng không phản bác, cười hì hì nói: Không nói thì không nói, chúng ta cưỡi ngựa. Nàng vừa kéo dây cương, ngựa con cũng chầm chậm bước đi.
Ba người cưỡi một hồi lâu, Triệu Huy Nghiên cùng Triệu Du đều đã có thể tự mình cưỡi ngựa những nam nhân kia mới trở về.
Triệu Thừa Diễn từ thật ra đã hô: Mẫu hậu, chúng ta đánh được một con báo đấy! Hắn rất nhanh đã cưỡi đi qua, tung người xuống ngựa, mặt mày hớn hở, 'Là con cùng Nhị đệ cùng nhanh đánh được.
Hả? Phùng Liên Dung ngược lại kinh hãi, Không bị thương chứ? Báo là ăn thịt người đấy.
Không, lại nói, nó nhìn thấy chúng ta chỉ biết trốn. Triệu Thừa Diễn cười hì hì nói, Buổi tối có thịt báo ăn, da báo kia nhìn cũng tốt, gọi người lột da làm áo choàng cho mẫu hậu.
Triệu Thừa Mô cũng cưỡi đi qua: Trong thực trân lục có nói, thịt báo không thể nói là ngon, còn không ngon bằng thịt gà rừng.
Triệu Thừa Diễn liếc xéo hắn: Đệ thì cái gì cũng biết ha, có điều thịt báo này cho dù không thể ăn ta cũng phải ăn, dù sao cũng được cái mới mẻ.
Vậy cũng được, xem như đại bổ, vừa vặn bồi bổ cho nhóm ca ca, lần tới bắn tên cũng không cần bắn nhiều hai mũi.
Da báo kia rất dày, bọn họ tuổi còn nhỏ, không thể một mũi tên xuyên thủng, cho nên hai người đuổi theo một hồi lâu mới cùng lúc bắn tên chế phục được nó, Triệu Thừa Diễn buồn cười: Sao không nói là bồi bổ cho đệ đi, chính mình cưỡi ngựa còn suýt thì ngã, đệ nói xem cái tay gầy chân gầy của đệ không phải càng cần bồi bổ hơn sao?
Triệu Thừa Mô tằng hắng một cái: Ta đây là còn chưa tới tuổi của ca ca.
Được. Triệu Thừa Diễn nói: Đệ là lười không nói, khi ta cùng Nhị đệ luyện tập, đệ ở bên cạnh phơi nắng ngủ.
Có điều cũng kỳ quái, đệ đệ này của hắn không mấy dụng cung, nhưng mặc kệ là giảng quan hỏi hay phụ thân khảo sát hắn đều sẽ không làm người thất vọng.
Triệu Thừa Dục cuối cùng mới đến, lúc này cũng cảnh xuân xán lạn, dù sao đánh được một con báo, nói đến cùng hắn vẫn là một thiếu niên, dễ dàng thỏa mãn, Triệu Hữu Đường vừa rồi còn khen hắn, tự nhiên là cao hứng.
Nếu như có thể đánh được một con mãnh hổ thì tốt rồi. Triệu Thừa Diễn vẫn còn đang tiếc nuối.
Nghe nói ở đây không còn mãnh hổ. Triệu Thừa Dục nói, Vốn có mấy con, đều bị Hoàng gia gia khi ấy đánh chết.
Hả? Triệu Thừa Diễn tò mò, Hoàng gia gia lợi hại vậy à?
Còn có Nhị thúc tổ phụ, ngài đánh giặc bách chiến bách thắng, mấy con mãnh hổ tính là cái gì? Triệu Thừa Mô nói, Đáng tiếc chúng ta chưa từng thấy ngài ấy.
Hắn chỉ là Túc vương.
Hai người khác cũng lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ, Túc vương mặc dù là một phiên vương, nhưng bản lĩnh của hắn không kém hơn các danh tướng trong lịch sử chút nào, là một tướng tài không xuất thế.
Vậy nếu không cầu phụ hoàng mời Túc vương đi một chuyến? Triệu Thừa Diễn nói, Cảnh quốc cũng thường đánh giặc, giặc ngoài luôn trừ mãi không xong, chúng ta học chút ít, biết đâu tương lai sẽ có tác dụng.
Triệu Thừa Dục cùng Triệu Thừa Mô đều nói được.
Ba người liền đi nói với Triệu Hữu Đường.
Triệu Hữu Đường cười nói: Thúc tổ phụ của mấy đứa là lớn tuổi rồi, bằng không sớm trước kia cũng đã tới Kinh thành, nếu mấy đứa đã muốn cùng người học tập, Trẫm liền xin người đi một chuyến.
Ba đứa nhỏ đều rất cao hứng.
Triệu Hữu Đường thuận thế cùng bọn họ giảng chút đạo binh pháp.
Phùng Liên Dung thấy mấy cha con vui vẻ hòa thuận liền cũng không đi quấy rầy, tự mình đánh ngựa chạy vài vòng, khó khi được ra ngoài, nàng chơi được rất tận hứng, qua một lát mới dắt ngựa quay lại lều cỏ.
Triệu Hữu Ngô đã ở, đang nhìn ngựa ăn cỏ, Phùng Liên Dung giật mình, nghĩ đến chuyện Triệu Huy Nghiên nói, nhịn không được lòng hiếu kỳ, cười nói: Tứ đệ dọn ra ngoài cũng mấy năm, Trữ vương