Phùng Liên Dung mặt đỏ bừng, thấp giọng sẵng giọng: "Hoàng thượng, Tiểu Dương A Lý còn ở đây mà."
"Vậy thì sao." Triệu Hữu Đường chế nhạo, "Rốt cuộc ngon hay không ngon? Không ngon, Trẫm lại đút cho nàng quả khác."
"Ăn ngon!" Phùng Liên Dung vội trả lời, sợ hắn thật sự lại đút nữa.
Triệu Hữu Đường cười rộ lên.
Hai đứa nhỏ cũng cười ngây ngô, bọn họ vẫn không rõ vừa rồi có ý gì, nhưng phụ thân mẫu phi như vậy làm bọn hắn rất vui vẻ, cảm thấy đây là việc tốt.
Bởi vì mẫu phi có khi cũng sẽ hôn lên mặt bọn hắn, đó là thích bọn họ nên vậy.
Triệu Hữu Đường lại cắt thêm hai chuỗi nho, cho hai đứa con mỗi đứa một chuỗi: "Cầm gọi người rửa sạch rồi ăn."
Hai đứa nhỏ cao hứng cầm đi.
Cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Triệu Hữu Đường hỏi: "Nàng phơi nho là muốn làm rượu nho hả?"
Hắn đứng dưới giàn nho, mặc long bào màu vàng sáng, sáng đến chói mắt.
Phùng Liên Dung đột nhiên lại có chút căng thẳng.
Thật ra đều đã bao nhiêu năm trôi qua, khi đối mặt hắn, nàng đã thập phần tự nhiên, nhưng hiện tại trái tim đập nhanh còn chưa bình ổn lại, cũng không biết có liên quan đến vừa rồi hắn đút nho cho nàng hay không.
"Hồi Hoàng thượng, đúng là làm rượu nho." Nàng hơi hơi gật đầu.
Triệu Hữu Đường thấy nàng lại câu nệ, tiến lên phía trước hai bước, kéo gần lại cự ly của hai người, nhìn chằm chằm nàng hỏi: "Đang nghĩ muỗn ăn nho à?"
Phùng Liên Dung mặt càng đỏ hơn, phủ nhận nói: "Không có, nho gì chứ."
Triệu Hữu Đường nhíu mày: "Vậy sao nàng không nhìn Trẫm?"
Phùng Liên Dung hơi hơi ngẩng đầu, khuôn mặt nho nhỏ dưới giàn nho chỗ tối chỗ sáng có vẻ đặc biệt nhu hòa. Ngũ quan của nàng đều là nhu, lông mày giống như chồi mùa xuân, ánh mắt giống hồ nước, môi giống hoa, dù có lộ răng ra, cũng trắng như gạo nếp.
Người như vậy, nhìn thôi đã làm hắn mềm lòng, trong mềm còn mang theo chút ngọt.
Hắn tiến lên ôm nàng vào trong ngực rồi hôn xuống.
Giống như lần hắn thân chinh Hoa Tân về, bọn họ lần đầu tiên ở bên ngoài thân mật như vậy, Phùng Liên Dung mới nhớ tới, khó trách trái tim nàng đập nhanh vậy.
Đó là một loại rung động đã lâu.
Triệu Hữu Đường thấy nàng thở không nổi mới buông nàng ra.
Phùng Liên Dung mặt đỏ hồng.
Triệu Hữu Đường giơ tay sửa lại khăn trên đầu cho nàng, nói: "Bộ quần áo này của nàng không tốt, mặc ào người gọn gàng, ngồi xổm xuống là có thể cấy mạ được rồi."
Phùng Liên Dung phì cười, giơ tay đấm đấm ngực hắn: "Hoàng thượng chỉ biết giễu cợt thiếp thân."
"Thế nào là giễu cợt, Trẫm nói lời trong lòng mà, lần tới nàng mặc cho Trẫm xem, Trẫm mà cao hứng, không chừng sẽ mang nàng ra đồng lượn một vòng."
Phùng Liên Dung hừ hừ nói: "Không tin đâu, lần trước còn nói dẫn thiếp thân ra đường chơi mà còn chưa dẫn."
Nàng nhớ rất rõ chuyện này đấy, lòng tràn đầy kỳ vọng.
"Trẫm nói qua?"
"Đương nhiên, chính là trên xe ngựa lần đi bãi săn ấy."
Triệu Hữu Đường nghĩ tới, cười nói: "Được, mang nàng ra đường trước, lần này tuyệt đối không quên."
Nghiêm Chính nghe được, trong lòng liên tục bồn chồn.
Hoàng đế mang sủng phi ra đường dạo, đây là chuyện lịch đại hoàng đế đều không có.
Đương nhiên, có khả năng sẽ có người lén đi, không bị sử quan chép lại, nhưng đi ra ngoài như vậy, thật sự được không? Nghiêm Chính đau đầu, sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nói như vậy, còn không phải không hay ho sẽ là bọn nô tài hắn.
Hai người trở về chính điện.
Đang rửa tay thì Phương thị bế Triệu Huy Nghiên qua.
Tiểu cô nương đang vui vẻ, cười khanh khách, hai cánh tay trắng như ngó sen vung vung, miễn bàn có bao nhiêu khoan khoái.
Phùng Liên Dung lau tay, gãi gãi chóp mũi nàng hỏi: "Vui vẻ gì vậy, hay là nhìn thấy phụ thân rồi?"
Triệu Huy Nghiên mắt to chớp chớp: "Cha, cha."
Thanh âm thanh thúy.
Triệu Hữu Đường bế nàng qua, hôn lên mặt nàng: "Tiểu thỏ thật ngoan, thật thông minh! Nhanh lớn lên phụ thân mang con đi hái nho."
Một bên xòe lòng bàn tay ra hỏi Triệu Thừa Diễn muốn nho.
Triệu Thừa Diễn cho hắn một quả.
"Bóc ra."
Triệu Thừa Diễn nghe mệnh lệnh của phụ thân, lột vỏ lại đưa cho hắn.
Hắn cầm lấy liền đút cho Triệu Huy Nghiên.
"Từng chút thôi." Phùng Liên Dung sợ nàng bị nghẹn, không khỏi nhắc nhở.
Triệu Hữu Đường là nam nhân, quả thật không thận trọng như vậy, nhưng vẫn nghe theo nàng, gọi người lấy cái đĩa đến, dùng đũa tách thành hai nửa rồi mới đút cho nàng ăn.
Triệu Huy Nghiên ăn nho, cái miệng nhỏ nhắn cố động nửa ngày, người xem đều cười, nhưng là sạch sẽ, không có một chút nước chảy ra.
Triệu Hữu Đường đút nàng ăn hai quả, tiểu cô nương cảm thấy mỹ mãn, cười hì hì tựa đầu vào vai hắn, ánh mắt chậm rãi díp lại.
Thấy nàng buồn ngủ, Phùng Liên Dung bảo Phương thị ôm về, lại sai người thu nho đã phơi được lại.
Triệu Hữu Đường nhìn quanh một vòng, thấy trừ cây ngọc lần trước hắn bổ sung ra, vẫn là bộ dáng trước, không khỏi hỏi: "Sao nơi này vẫn là trống rỗng?"
Cách động đất lần trước đã rất lâu, tuy rằng đồ quý trọng cần một lần nữa chế tạo hoặc thu mua, nhưng đây cũng quá khó hiểu.
Chung ma ma vừa nghe, khóe môi mím mím, bà chỉ chờ Hoàng thượng hỏi thôi, chủ nhân của bọn họ không thích so đo, nhưng Hoàng thượng thì không vậy.
Phùng Liên Dung nói: "Cũng không có gì, dù sao cần dùng đều có."
Lần đó bị đổ vỡ rất nhiều thứ, nàng nhìn cũng đau lòng, thật ra trong phòng bày cái gì quan trọng hơn cái gì, hắn thường đến tốt hơn bất cứ cái gì, cho nên nàng không cần mấy cái đó, nên cũng không bảo bọn Chung ma ma đi đòi. Lúc trước lại truyền là ý của Hoàng thái hậu, nàng lại càng không chịu mở miệng.
Triệu Hữu Đường nhướng mày liền phát tác, trực tiếp mắng Nghiêm Chính: "Ngươi làm Đề đốc kiểu gì vậy, chút chuyện này cũng làm không xong? Còn không mau đi nội cung kiểm tra lại xem! Lại kéo dài nữa, kéo ra ngoài chém cho Trẫm!"
Nghiêm Chính thật tình oan uổng.
Hắn không liên quan đến chuyện này, việc bổ sung lại đồ bị hỏng đều là Phương Yên làm chủ, Hoàng thái hậu lại lên tiếng, hắn có thể làm gì chứ!
Hắn nhanh chóng lui ra ngoài.
Người trong nội cung thấy Nghiêm Chính, một đám đến hành lễ, Trương Duyên quản lý nội cung giam cười nói: "Ai ui, Nghiêm công công sao có rảnh đến chỗ này vậy? Mau ngồi đi."
Hắn sai người châm trà.
Nghiêm Chính gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: "Ngươi còn rảnh rỗi nữa? Hoàng thượng bên kia nổi trận lôi đình, bảo các ngươi nhanh chóng đem đồ còn thiếu qua chỗ Quý phi nương nương, bằng không đầu của các ngươi cũng không giữ được!"
Trương Duyên mặt trắng xanh: "Thiếu cái gì? Chúng ta nơi này không biết mà! Nghiêm công công, ngài mau nói tỉ mỉ đi, đầu của chúng ta đều đặt trên tay ngài."
Nghiêm Chính sửng sốt: "Các ngươi không có tờ danh sách các đồ bị hỏng cần bổ sung?"
"Cái gì vậy, nên bổ chúng ta đều đã bổ rồi mà."
Nghiêm Chính vừa nghe, đồng tình nhìn qua Trương Duyên: "Xem ra đầu của các ngươi là nằm trong tay Hoàng hậu nương nương rồi."
Trương Duyên hướng hắn chắp tay rồi lập tức chạy đi Khôn Ninh cung.
Phương Yên đang xem sách, chỉ thấy Tri Xuân tiến vào nói: "Nương nương, nội cung giam thiếu giam Trương công công cầu kiến, nói là muốn tờ danh sách các đồ bị hỏng trong Diên Kỳ cung."
Phương Yên mày nhăn lại: "Cái gì? Hắn muốn cái đó làm gì?"
Tri Xuân cúi đầu nói: "Hình như là Hoàng thượng muốn bọn họ bổ sung đồ trong Diên Kỳ cung, bọn họ không biết bổ cái gì."
"Buồn cười!" Phương Yên cười lạnh nói: "Lần trước là mẫu hậu nói phải làm đơn giản, Phùng Quý phi này ngay cả Hoàng thái hậu cũng không để vào mắt rồi! Ngươi nói với hắn, không có gì hết, Phùng Quý phi muốn cái gì, nàng tự mình viết lại một tờ nữa."
Tri Xuân do dự một lát nói: "Nương nương, hay là lấy ra..."
Tuy rằng là ý của Hoàng thái hậu, nhưng quả thật cũng bổ thiếu, dù sao cũng là Quý phi, không thể so ới các Quý nhân khác. Hiện nay Hoàng thượng lên tiếng, nương nương phải làm ra vẻ chút, nếu không sẽ nháo cương.
Nhưng Phương Yên nào chịu nghe, trong cung nàng ta cũng không bổ sung tất cả, Phùng Liên Dung tính cái gì? Còn muốn bổ tất cả, thật sự là được một tấc lại muốn tiến một thước. Nàng ta lạnh giọng nói: "Chỉ bảo nàng ta một lần nữa điểm tính lại một lần nữa có sao không? Bản cung không rảnh để ý đến việc nhỏ này!"
Tri Xuân chỉ phải rời khỏi.
Trương Duyên nghe nói không có, bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, nhưng cũng không dám lại quấy rầy Hoàng hậu. Nô tài như bọn họ, chính là thịt cá trên da thớt. Hắn chỉ phải trở về, mỗi một bước chân đều phải run hai lần.
Giờ không còn cách, chẳng lẽ phải đi cầu Phùng Quý phi? Phùng Quý phi người rất hòa thuận, hẳn là nguyện ý một lần nữa viết ra.
Nhưng vấn đề là, Hoàng thượng ở nơi đó, hắn đến đó, sẽ không phải là lập tức bị gậy roi hầu hạ chứ?
Trương Duyên sợ tới mức hồn đều bay đi, đi đến Diên Kỳ cung, đầu tiên là cẩn thận ngó đầu vào bên trong thăm dò.
Tiểu Lý nói cho Đại Lý, Đại Lý nói lại cho Hoàng Ích Tam, Hoàng Ích Tam đi tới, cười một cái nói: "Trương công công ngài không bận sửa soạn lại, còn có thời gian rảnh đến đây?"
Trương Duyên vội kêu: "Chỉnh thế nào, không có danh sách, không biết nơi này thiếu cái gì."
Hoàng Ích Tam trong lòng có tính toán: "Lời này ngài thật sự nói cho Hoàng thượng hả."
"Liệu Hoàng thượng có đánh chết ta không?"
"Ngươi nói hay không nói đều bị đánh thôi, có điều xảy ra chuyện này ngươi rõ ràng nhất, có lẽ Hoàng thượng cũng sẽ lượng giải một hai. Chúng ta cũng chỉ là nô tài, khi nào thì có thể làm chủ cho chủ tử đâu? Bên trên nói không có, chính là không có."
Trương Duyên vừa nghe, đúng là lí này, dù sao đều phải chết, trước khi chết hắn phải minh oan cho bản thân đã.
Hắn đi theo Hoàng Ích Tam vào trong, quỳ ở bên ngoài.
Hoàng Ích Tam bẩm báo nói: "Hoàng thượng, nội cung thiếu giam Trương Duyên đến rồi."
Triệu Hữu Đường sửng sốt, cơn tức trong lòng lại vọt lên, lúc này không đi làm việc lại còn dám qua đây. Hắn đứng vụt dậy, không hỏi gì, quả nhiên lập tức sai người đi lấy gậy đánh.
Phùng Liên Dung vội khuyên nhủ: "Hoàng thượng, cũng không phải việc lớn gì, sao có thể vừa tới liền đánh người đâu. Cũng là thiếp thân sai, không gì lại đi muốn này nọ, bọn họ nào biết thiếu cái gì."
Triệu Hữu Đường nói: "Không phải đã viết ra rồi sao?"
Phùng Liên Dung gật gật đầu: "Đúng là viết rồi..."
"Viết rồi là được." Triệu Hữu Đường lại bảo người đánh.
Trương Duyên một câu cũng chưa được nói, trước đã bị ăn gậy, quỳ rạp trên mặt đất liên tục rên hừ hừ.
Triệu Hữu Đường thế này mới hỏi.
Trương Duyên kể khổ: "Hồi Hoàng thượng, nội cung giam không bổ là Hoàng hậu nương nương phân phó bổ sung cái gì, chúng ta bổ cái đó, không liên quan gì đến bọn nô tài. Vừa rồi nô tài biết cũng lập tức đi Khôn Ninh cung cầu, nhưng Hoàng hậu nương nương nói không đưa, kêu nô tài đến đây đẩ Phùng Quý phi nương nương điểm tính lại lần nữa, cầu Hoàng thượng ta mạng a! Nô tài oan uổng!"
Hắn nằm sấp không ngừng dập đầu.
Phùng Liên Dung thấy cũng đáng thương, vội nói: "Mâm, ngài điểm tính lại lần nữa đi."
"Không cần!" Triệu Hữu Đường lạnh giọng nói: "Nàng đã viết rồi, không cần viết lại!"
Hắn sải bước liền bước ra ngoài.
Phùng Liên Dung lòng lộp bộp một tiếng, xem tư thái này, hẳn là muốn đi tìm Phương Yên, vậy phải thế nào mới tốt? Nàng vặn tay, mày nhăn lại.
Hoàng Ích Tam nhìn bóng lưng Triệu Hữu Đường, cười cười, hai người này càng ầm ĩ càng tốt.
Nghĩ vị trí của Phương Yên sớm muộn gì cũng là của chủ tử hắn!
Khôn Ninh cung, Phương Yên đang nổi nóng, chỉ là bày trí trong cung, Triệu Hữu Đường cũng muốn can thiệp, hắn là nam nhân, quản việc nội cung làm gì?
Sao còn cần Hoàng hậu như nàng ta làm gì?
Đang nghĩ, Triệu Hữu Đường đã tiến vào.
Triệu Hữu Đường nói thẳng: "Danh sách Phùng Quý phi viết, bên nàng có đúng không, nhanh chóng đưa đến nội cung giam, cần mua thêm đều mua, đừng có kéo dài."
Phương Yên thấy hắn một bộ dáng đòi nợ, cắn cắn môi nói: "Khi ấy mẫu hậu nói, do động đất, dân chúng quá khốn khổ, trong cung chúng ta cũng nên đơn giản chút, thiếp thân tự nhiên nghe theo. Sao vậy, Phùng Quý phi cảm thấy trong cung nàng thiếu cái gì à? Nhưng Quý nhân nào mà chẳng giống nhau."
Triệu Hữu Đường nở nụ cười: "Nàng coi nàng ấy là Quý nhân đối đãi?"
Hắn năm đó vụt cái liền phong Phùng Liên Dung làm Quý phi, cũng là không nghĩ để nàng chịu ủy khuất. Hiện giờ tốt, Quý phi nhưng lại cùng Quý nhân không kém một hai.
Phương Yên vội nói: "Thiếp thân không có ý đó, chỉ là không quản là Quý nhân, hay là Quý phi, mẫu hậu nói ...."
"Nàng đứng lôi mẫu hậu ra, Cảnh Nhân cung không phải là Trẫm không đi qua, bên nào mà không bổ sung!" Triệu Hữu Đường nhìn chung quanh, nhíu mày đáp, "Nàng nơi này cũng to không kém, sao chỗ Phùng Quý phi lại ít đi nhiều như vậy?"
Phương Yên nghe xong lời này cũng căm tức, lạnh lùng nói: 'Hoàng thượng, Phùng Quý phi sao có thể cùng mẫu hậu, cùng bản cung so sánh? Nàng lại thế nào cũng chỉ là một phi tần, Hoàng thượng xin ngài nói cẩn thận!"
Nàng ta lúc này khí thế ngược lại dâng cao.
Nhưng nghe vào trong tai Triệu Hữu Đường lại hết sức chói tai.
Đó là một loại khinh thường, khinh thường cùng Phùng Liên Dung đánh đồng.
Đúng rồi, Phùng Liên Dung là phi tần, nàng ta là Hoàng hậu không ai bằng!
Trong nháy mắt này Triệu Hữu Đường không thiếu lại nghĩ đến cảnh tượng Phùng Liên Dung quỳ xuống. Lúc đó hắn đã cảnh giới nàng, kêu nàng suy nghĩ cho kĩ, hiện thời chỉ là bổ sung đồ bị hỏng, nàng cũng muốn chèn ép Phùng Liên Dung, thật tốt biểu hiện quyền lợi trong tay mình.
Buồn cười, Phùng Liên Dung cũng là người ngu ngốc.
Nàng một chút cũng không cần mấy cái này, sao có thể nghĩ tới muốn tranh giành với Phương Yên đâu?
Triệu Hữu Đường nhìn Phương Yên, trong con ngươi như mang theo băng tuyết, gằn từng chữ nói: "Trẫm không biết nàng lại có suy nghĩ này, Hoàng hậu nương nương, tốt, thân phận cao quý biết bao! Nhưng đây là Trẫm đưa cho nàng, nàng còn lấy nó kêu Trẫm nói cẩn thận!"
Một câu cuối cùng như sấm trong mây, chấn động Phương Yên lùi lại hai bước.
Ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào, hắn đứng trên mặt đất trắng, nhìn qua vô cùng đáng sợ. Phương Yên mở to hai mắt, nghe thấy hắn nói: "Trẫm cho nàng Hoàng hậu vị, muốn lấy cũng dễ dàng!"
Lời này rót vào tai, cả người Phương Yên đều ngây ngốc.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, như là vạn vật đều đã chết.