“Chủ tử, điện đã đã đi trước rồi. Trước khi đi có dặn sẽ tụ họp ở dịch quán phía trước”.
Tô Lận Nhu khó nén thất vọng nằm xuống, trong đầu toàn là hình ảnh bóng lưng cao lớn cùng tư thế oai hùng lúc cầm kiếm của hắn.
Trước kia thường nghe người ta nói nhất kiến chung tình, Tô Lận Nhu
không tin. Hôm nay thấy một Lục điện hạ hoàn toàn khác trước, tim lại
đập thình thịch. Không phải vì vẻ anh tuấn của điện hạ mà động tâm, mà
là vì cái sự ấm áp an tâm đáng giá để dựa vào.
Cùng với sự thay đổi trong suy nghĩ, sự không cam lòng dành cho Mộ thị
trước kia nay từ từ biến thành nỗi căm hận. Còn có Hách Liên Mân Mẫn
chiếm mất vị trí chính thất, lại là nữ nhân không có đủ tư cách, Tô Lận
Nhu nghĩ đến việc Hách thị bỏ lỡ cơ hội trừng trị Mộ Tịch Dao, hận không thể bổ đầu Hách Liên Mân Mẫn ra, để nhìn xem nữ nhân kia rốt cục ngu
xuẩn đến mức nào, mới có thể để lại tai họa như thế còn ở trong phủ.
Nàng ta muốn đến gần người nam nhân khiến cho nàng ta cảm thấy an ổn kia , muốn đến chết đi được. Đặc biệt là sau tai nạn hôm nay, muốn được hắn ôm, muốn được nghe hắn nói vài lời trấn an thôi cũng được.
Tô Lận Nhu sốt ruột chờ đợi trong xe ngựa, cuối cùng cũng đến dịch quán lúc trời tối.
“Điện hạ!”
Tông Chính Lâm nhìn nữ nhân đột nhiên xông đến, gương mặt lộ vẻ không
vui. Kéo áo lên, mới ngẩng đầu nhìn người đang đứng ngây ngốc trước mặt.
“Chuyện gì?”
Đôi môi Tô Lận Nhu run run, mắt rưng rung, âm thanh còn có vẻ đau lòng.
“Điện hạ, ngài bị thương? Có xem qua đại phu chưa?”
Nói xong thì tiến lên, nâng tay muốn xem xét vết của Tông Chính Lâm.
“Vết thương nhỏ mà thôi, không có việc gì. Hôm nay ngươi cũng bị kinh sợ, đi ngủ sớm đi, ngày mai giờ mẹo sẽ khởi hành”.
Tô Lận Nhu do dự một lát, không chịu rời đi. Quật cường nhìn hắn, thấp giọng khẩn cầu.
“Điện hạ, xin cho thiếp bôi thuốc cho ngài. Nếu để miệng vết thương chậm khép miệng, lúc trở về thiếp không biết phải trả lời Chính phi như thế
nào, hơn nữa thiếp càng không thể an tâm được”
.
Tông Chính Lâm nhìn nàng ta, rõ ràng sợ hãi khí thế của mình, lại miễn
cưỡng chống đỡ không lùi bước, đột nhiên cảm thấy hình ảnh này có chút
quen mắt.
Là Mộ Tịch Dao. Nàng cũng không biết lùi bước như thế, cũng quật cường
kháng cự để có được đòi hỏi của mình, nhưng so với Tô Lận Nhu thì nàng
lớn mật làm càn hơn, không sợ hãi, sắc mặt kiêu ngao không tuân theo ,
thế nhưng nàng lại làm cho tâm trí hắn luôn hướng về nàng .
Kiều kiều. Tông Chính Lâm thầm than, mới rời đi có một ngày, lại bắt đầu nhớ nàng.
“Không cần, ngươi lui ra đi”. Nói xong đi vào nội thất, không hề để ý đến.
Tô Lận Nhu si ngốc đứng đó, nhếch khóe môi.
Nàng không nhìn lầm, vừa rồi trong mắt điện hạ có sự dịu dàng sủng nịnh, thật làm nàng tan nát cõi lòng. Đó là thứ mà lúc này nàng vô cùng khát
vọng, lại bị một người khác chiếm được. Nuốt nỗi chua sót trong long
xuống, Tô Lận Nhu nhẹ giọng cáo lui.
Hách Liên Mân Mẫn không phải là địch nhân của nàng, chỉ có Mộ Tịch Dao,
chỉ có nữ nhân hưởng hết sự sủng nịnh của điện hạ đang ở Đan Như Uyển
kia, mới là mục tiêu cần diệt trừ. Có lẽ ý nghĩ lúc đầu của nàng đã sai
lầm rồi, sự việc cần phải phân rõ cái nào quan trọng hơn. Phải thận
trọng từng chút một.
Tông Chính Lâm đang nhớ đến thân thể mềm mại ngọt ngào của Mộ Tịch Dao,
thì bị tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ. Lập tức lạnh mặt, không hề
kiên nhẫn hỏi “Là ai?”
“Điện hạ, thuộc hạ có chuyện bẩm báo”. Vệ Chân vừa nghe giọng điệu đã biết không tốt.
“Vào đi ”.
Vệ Chân cứng ngắc bước vào, thành thật đưa thư trong tay lên.
“Điện hạ, trước khi rời phủ Dao chủ tử cố ý dặn dò, sai thuộc hạ tự tay giao cho ngài ”.
Tông Chính Lâm thấy hơi ngạc nhiên, Mộ Tịch Dao lại phải vòng vèo để cho Vệ Chân truyền lời? Nhận thư xong, hắn cho người lui ra.
Vừa mới mở ra, mùi thơm quen thuộc xông vào mũi, đó là mùi Đinh Chỉmùi
hương mà ngay từ lúc bắt đầu ở chung hắn đã biết Mộ Tịch Dao cực thích . Về sau vì hắn thích mùi thơm cơ thể nàng, nên không cho nàng dùng.
Không ngờ đến nàng lại dùng trên giấy.
Trầm tĩnh đọc thư, dòng chữ như trâm hoa trong trẻo nhỏ nhắn linh động, nổi bật trên giấy.
“Nhớ thương cho đến khi về, ánh trăng như mắt thiếp theo nhìn chàng ”.
Hơi thở Tông Chính Lâm như ngừng lại, tim đập thình thịch. Nhìn dòng thư dịu dàng nàng viết, cái này nên trả lời như thế nào ? Đọc đi đọc lại
mấy lần, bàn tay cầm thư hơi xiết lại.
Rốt cục nằm không yên, đứng dậy đẩy cửa sổ ra, chỉ thấy một vầng trăng sáng, ánh trăng trong trẻo phủ khắp nơi.
Lúc này Tông Chính Lâm có một cảm xúc phức tạp khó tả, chỉ cảm thấy vui
mà cũng buồn. Hắn muốn hung hăng ôm lấy người làm nhiễu loạn tâm tình
hắn, lại vô cùng bất đắc dĩ vì cách nhau khá xa, trong lòng chỉlà nỗi
nhớ nhung và tiếc nuối không thể đếm được.
Lục điện hạ bị một bức “Thư tình ” khiến cho khó ngủ, hận không thể lập tức lên ngựa hồi phủ ôm người thân thiết một phen.
Mà người khởi xướng nỗi tương tư của hắn đang ở Đan Như Uyển vô cùng tự tại.
Mộ Tịch Dao trước khi ngủ nhớ tới phong thư kia, cười ra tiếng.
Ai bảo Tông Chính Lâm ra phủ không mang theo nàng? Muốn mang theo mỹ nữ
du ngoạn, nàng dĩ nhiên sẽ muốn làm rối. Chiêu “Hồng nhạn đưa tình” này
có lẽ Tông Chính Lâm còn chưa thử qua, vừa đúng lúc để hắn mở mang tầm
mắt. Không cho nàng du lịch, thì Lục điện hạ cũng đừng mong có thể tiêu
diêu tự tại. Không câu hồn hắn trở về, Mộ Tịch Dao cảm thấy có lỗi với
bản thân, phải đáp trả những ấm ức khi hắn nhân lúc nàng mang thai mà
quản lý nàng chứ.
Tô Lận Nhu làm sao có thể ngờ được bản thân mình làm bạn với Lục điện hạ một ngày, định mượn câu “Đồng cam cộng khổ, sinh tử gắn bó” để thân
thiết với điện hạ, lại bị một bức thư tán tỉnh vô cùng đơn giản của Mộ
Tịch Dao hủy sạch .
Lục điện hạ mà nàng một lòng nhớ thương lúc này đang nhìn trăng mà nhớ người tình, làm sao còn nhớ được tí gì về nàng .
Công lực của Mộ yêu nữ lại tăng lên, yêu khí phát ra bốn phía, thật là tai họa vô cùng.
Ngày thứ hai tất cả mọi người phát hiện Lục điện hạ có mấy lần thất
thần, cực kỳ hiếm có. Điều này đúng là khó thấy, Lục điện hạ ngày thường yên tĩnh đã quen, chưa từng thấy ngài tỏ vẻ không yên lòng bao giờ .
Chỉ có Vệ Chân vẻ mặt cứng nhắc, đánh chết cũng không dám vạch trần nội
tình. Chẳng lẽ muốn hắn giải thích với huynh đệ là, điện hạ bị Dao chủ
tử câu hồn rồi?
Đoàn người dưới sự chỉ huy của Tông Chính Lâm, cuối cùng đến Cẩm Thành vào lúc giữa trưa, Tô Bác Văn chờ đã lâu đón vào.
Tô Lận Nhu sửa sang lại một phen, được Tông Chính Lâm đưa đến hành quán ở Cẩm Thành. Sau đó nàng dùng thân phận Trắc phi của Lục điện hạ, đích nữ của Hàn Lâm học sĩ, nhận lời tham gia hội thi thơ do Phan Dương Quận
chúa chủ trì. Đây mới là mục đích chuyến đi này của nàng, cũng là thể
diện mà Tông Chính Lâm cho Tô gia.
Nếu không phải Mộ Tịch Dao có thai, Tông Chính Lâm cũng sẽ đưa nàng đến
đây. So với Tô Lận Nhu, hiển nhiên Mộ Tịch Dao còn cao hơn một bậc.
Nàngescungx chẳng hề kém một học sy, thi thư cẩm tú đều biết, tài hoa
hơn người. Điều này làm mỗi khi Tông Chính Lâm tán thưởng, lại trêu chọc nàng lười biếng buông lỏng.
Lần này Tô Lận Nhu xuất hiện ở hội thi thơ của Dương Quận chúa, không
thể nghi ngờ là để cho thế gia biết, Trắc phi Lục điện hạ không chỉ có
một mình Mộ thị. Nữ nhi Tô gia cũng được điện hạ coi trọng.
Lục điện hạ tự mình làm giám khảo hội thi thơ Cẩm thành, cùng các học
sinh văn sĩ trò chuyện vui vẻ. Được Tô Bác Văn dẫn dắt hắn còn cùng thập đại thế gia chậm rãi trò chuyện, thể hiện văn tài. Càng được sĩ tử trẻ
khâm phục kính trọng. Đây là lần đầu tiên, sau khi Tông Chính Lâm vào Bộ binh, đã thể hiện trình độ thi phú uyên thâm của mình .
Lục điện hạ ở Cẩm Thành hăng hái, Mộ Tịch Dao lại đang âm trầm khi nghe Huệ Lan bẩm báo.
“Chủ tử bớt giận. Hiện tại quan trọng nhất là thân thể của ngài, ŧıểυ
chủ tử trong bụng không thể chịu được sự tức giận như vậy đâu”. Triệu ma ma kinh hồn đỡ nàng, chỉ sợ một cái vạn nhất, đây chính là tai họa rơi
đầu.
Mộ Tịch Dao trầm mặt, con ngươi lạnh lẽo dọa người.
“Ngự y nói như thế nào?”
“Ngự y nói thai nhi không giữ được, Tam ŧıểυ thư chỉ sợ phải nằm trên
giường điều dưỡng một thời gian. Lần này thân thể tổn hại quá mức, chỉ
sợ thân thể sẽ để lại chút tật xấu”.
Mộ Tịch Dao chậm rãi nhắm mắt, suy nghĩ một lát.
Vẫn tránh không được sao? Đã tìm cách để nàng vào sân của Mạc Oản Thanh, như vậy cũng không thể bảo vệ mẫu tử bình an sao. Chỉ nói vô ý bị ŧıểυ
chủ tử trong phủ hoàng tử va chạm, coi Mộ Tịch Dao nàng là đửa trẻ ba
tuổi sao, nói vậy là xong chuyện?
Chắc không phải là Mạc Oản Thanh, nàng ta mong phủi sạch quan hệ còn
không kịp, làm sao lại tự hắt nước bẩn lên người mình. Là nữ nhân từng
thấy ở trong ngự hoa viên? Hay là Lý thị mới nhập phủ?
“Huệ Lan, báo Điền Phúc Sơn chuẩn bị xe, ngươi cùng Triệu ma ma theo ta xuất cung”.
“Chủ tử, trước khi đi điện hạ đã liên tục dặn dò, ngài phải ngoan ngoãn ở trong phủ”. Mặc Lan nhìn nàng lớn bụng lớn còn muốn xuất cung, gấp gáp
lên tiếng ngăn cản, “Nếu không thì nô tỳ thay ngài đi một chuyến?”
Mộ Tịch Dao lắc đầu, Mặc Lan là một nha đầu, lời nói của nàng ở Đan Như
Uyển còn có thể dùng được, đến phủ Tông Chính Minh nào ai quan tâm đến?
Nhóm người Mặc Lan không thể ngăn cản quyết tâm xuất cung của Mộ Trắc phi, chỉ đành bẩm báo Đại quản sự chuẩn bị xe.
Điền Phúc Sơn một đầu đầy mồ hôi, gấp gáp chạy đến Đan Như Uyển ngăn cản.
“Chủ tử, ngài đừng làm khó nô tài. Điện hạ trước khi đi đã cố ý phân
phó, nếu hôm này nô tài để ngài đi ra ngoài, đến mai điện hạ trở về sẽ
xử lý nô tài . Hay là ngài đợi thêm hai ngày nữa, điện hạ hồi phủ sẽ
cùng ngài đi?”
Điền Phúc Sơn gấp đến độ xoay quanh, Dao chủ tử sao lại chọn lúc điện hạ không ở đây để làm khó dễ chứ? Đây chẳng phải là muốn cái mạng già của
hắn hay sao.
Mộ Tịch Dao nhàn nhạt nhìn hắn, giọng nói có vẻ nhẹ nhàng bang quơ.
“Ngươi là chuẩn bị xe, hay chờ thỉnh ngự y? Nếu trong lòng ta có chuyện, ŧıểυ chủ tử trong bụng ta sẽ dễ phát bệnh. Đau đầu nhức óc là chuyện
nhỏ, sinh non rong huyết gì đó, chắc cũng không phải là không có khả
năng”.
Điền Phúc Sơn bị Mộ Tịch Dao dọa vãi cả mồ hôi lạnh, làm sao dám trần chừ, chạy vội đi chuẩn bị nhanh như một trận gió.
Triệu ma ma thật hận không thể khâu cái miệng không biết kiêng kị kia
lại! Chủ tử thật sự là luôn khiến người ta lo lắng, không coi mình ra
gì, còn ăn nói lung tung ám cả ŧıểυ chủ tử! Nếu để điện hạ biết, tất cả
mọi người sẽ không tránh khỏi chuyện trách phạt.
Điền Phúc Sơn nhìn Mộ Trắc phi mang theo thị vệ vội vàng ra cung, cũng
tranh thủ thời gian gửi một phong thư ra roi thúc ngựa đưa đến Cẩm
Thành.
Nghĩ đến mình cũng có đến Thiền Như uyển cầu cứu, muốn thỉnh Hách Liên
Chính phi ra mặt khuyên can, lại bị đối phương từ chối. Điền Phúc Sơn
chỉ có thể lắc đầu thở dài. Hách Liên Chính phi làm việc như thế này,
điện hạ làm sao có thể để tâm đến nàng ta đây.
Hách Liên Mân Mẫn liên tục cân nhắc, vẫn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Chuyện này nếu nàng quản, sẽ rơi vào vũng nước đục. Ngăn cản nữ nhân
kia, không cần phải nghĩ nhiều. Sẽ không thể ngăn được, chỉ có thể giả
vờ hiền lành đi. Nhưng mà hậu viện Ngũ hoàng tử, nàng cực kỳ xa lạ, cần
gì vì chống đỡ thể diện cho Mộ Tịch Dao, không cẩn thận lại đắc tội
người khác. Huống chi đó chẳng qua chỉ là một thứ phi của Ngũ hoàng tử , sinh non mà thôi, có gì đáng để một Chính phi như nàng đây ra mặt?
“Chủ tử, ngài không đi, chẳng may Trắc phi có chuyện gì, ngài làm sao ăn nói với điện hạ?” Phùng ma ma lo lắng nhìn nàng. Chủ tử là nghĩ mãi mà
không thông, hiện tại đối với Trắc phi tốt một chút, điện hạ tự nhiên sẽ thuận mắt hơn. Làm sao lại vì chút ít lợi ích trước mắt, chọc điện hạ
không vui? Huống hồ hiện nay Mộ thị đắc ý, ân sủng hơn mình, quan trọng
nhất là phải lấy được niềm vui của điện hạ.
Hách Liên Mân Mẫn nghe lời nói của Phùng ma ma, trong lòng không vui. Mộ thị tự mình tìm việc, sao lại liên quan đến mình? Huống hồ mình mà có
đi cũng không ngăn được người, chẳng phải là công toi sao? Hách Liên quý phủ thế gia trăm năm, cũng chưa từng thấy chính thất nào cần nịnh nọt
ŧıểυ thiếp để tranh sủng. Hách thị cũng không tin Lục điện hạ sẽ không
nói đa͙σ lý, sủng thiếp diệt thê.