Edit: Linh Sờ Tinh
“Chủ tử, vừa rồi đại quản sự báo lại, điện hạ bị Thái tử gọi đi Đông
cung, ngài đi lại mặt trước, điện hạ sẽ đến sau”. Đại nha hoàn Quế Lê dè dặt bẩm báo.
“Cho người chuẩn bị đi, lập tức khởi hành”. Hách Liên Mẫn Mẫn đỡ trâm cài tóc trên đầu, trầm giọng phân phó.
Đại hôn điện hạ được hưu mộc ba ngày, Thái tử gia lại chọn đúng hôm nay mà gọi người đi?
“Lục đệ định như thế nào?” Thái tử mặc một thân cẩm bào màu vàng, vẻ mặt không hề che giấu vẻ đắc ý.
Tông Chính Lâm xem tấu chương trước mặt, thần sắc ngưng trọng. Thái tử lại muốn xen vào việc này?
“Nhị ca, việc này không ổn. Mạc Bắc sắp có chiến sự, không nên lại gây sóng gió nữa ”.
Thái tử đang hứng trí, bị lời nói của Tông Chính Lâm như bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt.
“Việc này liên quan đến căn cơ trị quốc của Đại Ngụy, làm sao có thể kéo dài mà không báo? Hay là Lục đệ cho rằng văn không bằng võ?”
Tông Chính Lâm nhíu mày, “Việc này có thể tạm hoãn.”
Sắc mặt Thái tử càng trở nên âm trầm. Quả nhiên đã không phải một lòng,
trước còn có thể sử dụng làm vũ khí, hiện giờ lại dám công khai chống
lại ý của mình. “Nếu như thế, thì không cần phiền Lục đệ quan tâm”.
Mở miệng sai người đưa Tông Chính Lâm ra phủ, đột nhiên lại cười vỗ vai
hắn, “Nhị ca còn chưa chúc mừng ngươi đại hôn. Hôm nào rảnh rỗi, sẽ đến
phủ ngươi uống hai chén”.
“Đó là vinh hạnh của thần đệ”.
Ngồi trong xe ngựa phủ hoàng tử, Tông Chính Lâm nheo mắt, khóe môi mang ý cười. Chiêu này của Thái tử quả là ngoài dự đoán mọi người, thay hắn
tiết kiệm được không ít việc. Đã có người ôm lấy việc này, sao hắn lại
không nhanh chóng mà bứt ra chứ?
“Diệp Khai, đến Hách Liên phủ”.
“Dạ, điện hạ”.
Trong Hách Liên phủ, Hách Liên phu nhân nhìn con gái dung nhan tỏa sáng, tươi cười không ngừng, cuối cùng cũng yên lòng.
“Điện hạ đối với con rất săn sóc, nhớ trước tiên phải có được con nối
dòng. Không được cố tranh giành tình cảm trước, hỏng mất đại sự”.
“Bẩm Phu nhân, hoàng tử phi, Lục điện hạ đích thân đến. Đại nhân mời hai vị qua chào”. Gã sai vặt ngoài cửa vội vàng đến báo.
Hách Liên phu nhân thấy Tông Chính Lâm bị Thái tử gọi đi đã đến kịp, có
chút vui mừng. Ít nhất có thể thấy điện hạ vừa lòng với Hách Liên Mẫn
Mẫn.
Ngồi trên xe ngựa hồi phủ, Liễu Thanh do dự mãi, cuối cùng cũng mở miệng “Chủ tử, vì sao không nói sự khó xử trong phủ nói với phu nhân? Phu
nhân có thể quản lý Hách Liên phủ ngay ngắn rõ ràng, nhất định có thể
giúp ngài ra chút chủ ý”.
Vẻ mặt Hách Liên Mẫn Mẫn phức tạp, một lúc sau mới thở dài. “Hách Liên
gia là thế tộc trăm năm, chưa bao giờ lấy nữ nhi nhà nào là quan trọng
nhất, mà là người nào được việc nhất. Đừng quên, ŧıểυ thư Hách Liên phủ, không chỉ có một người đâu”.
Mẫu thân mặc dù có địa vị chính thất cao quý, bên cạnh vẫn có hai ŧıểυ
thiếp như hổ rình mồi. Hai vị phu nhân Tĩnh An hầu trước, đều là tỷ muội xuất thân từ gia tộc Hách Liên. Về phần vợ cả vì sao “đột phát bệnh
cũ”, bị kế thất chiếm lấy vị trí, Hách Liên Mẫn Mẫn rất rõ ràng. Đại gia tộc luôn tàn khốc, hậu viện tranh đấu cũng không nhẹ nhàng chút nào
Trái ngược với sự yêu thương thật lòng của mẫu thân, tổ phụ và phụ thân
cho đến bây giờ chỉ coi gia tộc là số một. Hiện nay mình ở phủ hoàng tử , địa vị chưa ổn định, làm sao có thể bộc bạch điều gì.
“Chuyện trong phủ hoàng tử, tuyệt đối không được lén nói với trong nhà.
Nếu không đừng trách ta không nể tình chủ tớ mười mấy năm”. Vẻ mặt Hách
Liên Mẫn Mẫn thật âm lãnh, nhìn hai đại nha hoàn trong xe, nghiêm khắc
dạy dỗ.
Không đến mấy ngày, Thái tự tự mình gửi tấu lên Nguyên Thành đế, tố giác trong kỳ thi mùa xuân năm Chương Hòa mười ba rối loạn kỷ cương, hành
động này làm triều đình sợ hãi. Việc này liên lụy rất rộng, có liên quan đến thí sinh , giám thị , giám khảo, tổng cộng liên quan đến một trăm
ba mươi bảy người.
Nguyên Thành đế giận dữ, nghiêm lệnh Hình bộ tra sõ, Giam sát thu thập
chứng cứ. Sau hơn nửa tháng sóng ngầm trong Thịnh Kinh ngày càng mãnh
liệt, vô số quan to Tam phẩm liên tiếp ngã ngựa.
“Ngươi còn lời gì có thể nói!” trong ngự thư phòng, Nguyên Thành đế một
cước đá vào vai trái Tông Chính Thuần, khiến hắn ngã xuống đất.
“Phụ hoàng, chuyện này không liên quan đến nhi thần, nhi thần bị oan.
Thái tử cùng nhi thần trước giờ không hợp, việc này mọi người đều biết!
Lần này nhất định là âm thầm hãm hại, muốn đem nhi thần diệt trừ sạch
sẽ!”. Tông Chính Thuần mất hết can đảm, sợ tới mức nước mắt ràn rụa, gắt gao ôm chân Nguyên Thành đế, lớn tiếng kêu oan.
“Đại ca, lời này huynh nói là có ý gì? Là muốn vu oan bản Thái tử sao?
Phụ hoàng, phụ tá trong phủ đại ca bị giam giữ trong đại lao Hình bộ đều đã nhận tội, trăm miệng một lời, làm sao có thể để cho hắn chống chế?”
Thái tử chỉ vào Tông Chính Thuần trên mặt đất nghiêm nghị quát lớn, liên tục kể ra mấy tội lớn, như hận không thể đem Tông Chính Thuần nhốt vào
tử lao.
Tông Chính Lâm thấy hai người tranh đấu ngày càng kịch liệt, thờ ơ lạnh nhạt.
“Phụ hoàng, Thái tử là vì thấy trên tay nhi thần có nắm giữ chứng cứ về
việc hắn nhận hối lộ, mua quan bán tước, mới muốn diệt cỏ tận gốc. Lần
này người khác không ai phát hiện, chỉ có mình hắn tố giác đại án kinh
thiên này, có thể thấy sự tình quỷ quái, bụng dạ khó lường! Liên quan
rộng như thế, trong tay Thái tử tất có giấu diếm thế lực, mưu đồ đã lâu, tâm tư thật đáng chết!”
Nguyên Thành đế thấy hai đứa con trai đứa nào đứa nấy hận không để đưa
đối phương vào chỗ chết, tức giận đến mức đem cái chặn giấy ném về phía
hai người.
“Đồ không biết nhân nghĩa lễ hiếu vô liêm sỉ!”
Mọi người thấy Nguyên Thành đế nổi giận, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, không dám làm bừa.
“Phụ hoàng, việc này không chỉ mình nhi thần phát hiện, Lục hoàng đệ sớm đã biết, lại một mình che giấu, biết chuyện không báo”. Thái tử chớp
lấy thời cơ, lập tức kéo Tông Chính Lâm xuống nước, đảo lại tình hình.
Nguyên Thành đế quét ánh mắt sắc bén, thẳng tắp nhìn về phía Tông Chính Lâm, uy nghiêm của đế vương thể hiện rõ rệt.
Tông Chính Lâm thẳng tắp quỳ xuống , không lùi bước. Đối với Thái tử kêu gào ở một bên, coi như không thấy.
“Ngày nhi thần lại mặt, Thái tử gọi nhi thần tới phủ, thương nghị thượng tấu chuyện làm rối loạn kỷ cương. Đối với chuyện này trước đó nhi thần
hoàn toàn không biết gì cả. Xem tấu chương Thái tử định trình lên, nhi
thần chỉ nói sắp tới chiến sự Mạc Bắc quan trọng, chuyện này sau này lại tấu cũng được. Không hề có ý lừa gạt”.
“Đại án làm rối loạn kỷ cương há lại có thể kéo dài? Hay là Lục đệ có ý
dung túng thoát tội cho đám người kia?” Thái tử quét mắt qua Tông Chính
Thuần và Tông Chính Lâm, ám chỉ một cách rõ ràng.
“Huống hồ lần này tra ra, có dính dáng đến quan viên, nhà vợ của Ngũ đệ
cũng liên lụy đến, chỉ với năng lực của mình nhi thần, có thể hãm hại
chư vị hoàng đệ hay sao?”
Nguyên Thành đế nhìn mấy đứa con trai quỳ phía dưới, nɠɵạı trừ lão Tứ
tai bị tật, không thể cuốn vào trong đó. Đám người còn lại, tất cả đều
có. Ánh mắt cực kỳ phức tạp đảo qua mọi người, vẻ mặt Nguyên Thành thực
khó lường.
“Cố Trường Đức!”
“Có nô tài”.
“Đem toàn bộ giam ở An Nguyên điện, không có lệnh không được thăm hỏi”. Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.
Tông Chính Lâm hơi híp mắt, lập tức hiểu ra. Lần này Nguyên Thành đế
nhất định sẽ tra rõ tất cả các phủ, trong thời gian ngắn sợ là không ra
khỏi An Nguyên điện được. Nếu mình bị ngăn cách với bên ngoài, mấy thế
lực trong phủ tất nhiên sẽ rục rịch. Không biết Hách Liên Mẫn Mẫn có thể ứng phó được không? Phủ hoàng tử tuyệt đối không thể tự mình loạn trận
tuyến.
“Ngươi nói cái gì?” Hách Liên Mẫn Mẫn kinh hãi đứng dậy.
“Hồi bẩm Chính phi, điện hạ bị Hoàng thượng giam trong An Nguyên điện,
mấy ngày nay không được hồi phủ. Trong phủ mọi người không có chỉ không
thể thăm hỏi”. Điền Phúc Sơn gấp đến trán vã mồ hôi, biết được tin trước tiên bèn tới Thiền Như Uyển xin ý kiến.
Thục phi bên kia đã đưa tin, Nguyên Thành đế nghiêm lệnh hậu cung không được cầu tình, người vi phạm sẽ bị phạt nặng.
Hách Liên Mẫn Mẫn mặc dù có tiếng là giỏi giang, nhưng cũng chỉ là nữ
nhân gia, đã bao giờ gặp đại sự như thế này? Nhất thời luống cuống chân
tay, hoang mang lo sợ. Lệnh cấm do Nguyên Thành đế ban ra, ngay cả cha
nàng cũng không dám cãi lại, làm sao nàng ứng phó được?
“Việc này, việc này…” Hai tay Hách Liên Mẫn Mẫn nắm chặt, sắc mặt trắng bệch. “Việc này phải làm thế nào cho phải?”
Điến Phúc Sơn nhìn Hách Liên Chính phi tinh thần bất ổn, đã rối loạn,
cảm thấy càng thêm lo lắng. Tiên sinh còn một ngày nữa mới trở về Thịnh
Kinh, bây giờ chẳng nhẽ phải đợi? Chỉ tiếc thời gian Chính phi nhập phủ
quá ngắn, lúc này cũng không có đối sách gì.
Chau mày lo lắng đi ra từ Thiền Như Uyển, đi đến nửa đường, đột nhiên
nhớ tới vị Mộ Trắc phi luôn lười biếng quản việc trong phủ! Dao chủ tử
tuy thường ngày không đáng tin cậy, nhưng có thể được điện hạ coi trọng, có lẽ có chút năng lực ! Điền Phúc Sơn rơi vào đường cùng, đành phải
vòng tới Đan Như Uyển.
Mộ Tịch Dao nhíu mày nhìn Điền Phúc Sơn, quạt tròn trong tay cũng dừng lại.
Tông Chính Lâm bị lão tử nhà hắn giam lỏng? Chẳng lẽ thủ hạ của hắn làm việc thất bại, bị người ta tra ra rồi?
“Điện hạ bị cấm ở An Nguyên điện, vậy Đại hoàng tử thì sao?”
“Ngoài Tứ điện hạ, tất cả các vị hoàng tử bị gọi vào ngự thư phòng đều bị giam ở một chỗ”.
Mộ Tịch Dao cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Đã bắt hết, nàng còn lo lắng cái gì? Xem ra Nguyên Thành đế muốn tra rõ việc này, đem mọi người giam lại,
tránh việc nội ứng nɠɵạı hợp, để lộ tin tức.
Nguyên Thành đế muốn đây là một hành động bất ngờ, khiến cho người khác
không kịp trở tay? Hay là lấy việc này làm mồi, dụ càng nhiều cá mắc câu hơn? Mộ Tịch Dao nghĩ đến thủ đoạn của đế vương, cảm thấy không vui.
Lão ta thích thần thần bí bí, thực đáng ghét.
“Hoàng thượng muốn câu cá, chúng ta cũng đừng ngu ngốc mắc câu”. Mộ Tịch Dao chậm rãi, thong thả nói.
“Từ hôm nay trở đi Phủ Lục hoàng tử đóng cửa từ chối tiếp khách. Trong
phủ nếu có người dám tự tiện ra vào, bí mật mang theo tin tức – lập tức
đánh chết!”
Điền Phúc Sơn nhìn Mộ Tịch Dao ngồi an tĩnh trên sạp mát, như nhân vật
trong bức tranh thủy mặc, lúc mới nhìn thì cảm thấy an bình tốt đẹp. Đến khi phát ngôn thì lại sát phạt quyết đoán, huyết tinh vô tình. Sợ tới
mức giật mình, toàn thân đổ mồ hôi.
Đây mới thật sự là Dao chủ tử ư? Có đến ba phần giống điện hạ. Nói đến
chuyện lấy mạng người, lông mày cũng không nhăn lấy một cái, thật đáng
sợ.