Edit: Linh Sờ Tinh
Từ ”đi nghỉ” vừa rơi vào trong tai Tông Chính Lâm, mới khiến tinh thần của hắn đang phân tâm bởi nghĩ đến Mộ Tịch Dao mà phân tán toàn bộ kéo trở về.
Để quyển sách xuống, tay trái đưa lên, màn lụa liền nhẹ nhàng rơi xuống. Trong màn giờ chỉ còn ánh sáng nhu hòa của đèn long phượng, mông lung chiếu vào hai người.
Hách Liên Mẫn Mẫn tim đập như trống, hai tay thử thăm dò đặt lên lồng ngực Tông Chính Lâm, mới vừa tiếp xúc với da thịt nóng cháy của nam tử, thị đã như bị bỏng đến khẽ run lên. Nén ngượng ngùng, bàn tay đặt trước ngực hắn, thân trên chậm rãi vươn lên.
Hách Liên Mẫn Mẫn từng bước tới gần, thân mình chậm rãi áp lên lồng ngực Tông Chính Lâm, lông mi chớp chớp, xấu hổ đến không dám nhìn thẳng hắn. Nhiệt độ nóng bỏng dưới tay làm trái tim nàng co rút, ngửa đầu đưa khuôn mặt sạch sẽ nhỏ nhắn sát vào Tông Chính Lâm.
Tông Chính Lâm bị Hách Liên Mẫn Mẫn đè lên người, vừa mới cảm thấy có một làn hương bay tới đã bị nàng đè lên đôi môi. Chiếc lưới đinh hương thử thăm dò đụng chạm, làm hắn thấy kinh ngạc.
Hách Liên Mẫn Mẫn thử, thấy Tông Chính Lâm đều không đáp lại. Đành phải làm tới , to gan đưa tay vào trong vạt áo, nhớ tới lời ma ma đã dạy, tay vuốt nhẹ dần xuống bụng hắn.
Trong lòng Tông Chính Lâm cuồn cuộn suy nghĩ, do dự.
Nên thuận theo tự nhiên muốn nàng ta, giống như đa số những người khác, thê hay thiếp đều tốt đẹp? Hay là tuân theo suy nghĩ trong lòng, kéo dài chút nữa để nhìn xem?
Nhận thấy Hách Liên Mẫn Mẫn sốt ruột chủ động, mắt phượng của Tông Chính Lâm trở nên sâu thẳm.
Người đang tỉ mỉ hầu hạ hắn là chính thê của mình,thế nhưng trước mắt hắn lại không ngừng có những hình ảnh tinh xảo tươi cười của Mộ Tịch Dao. Tông Chính Lâm chưa bao giờ nghĩ tới, thứ đón hắn vào ngày đại hôn hôm nay, lại phá vỡ cái quan niệm vốn đã bám rễ sâu trong tâm trí của hắn đối với hoàng đế, hoàng gia.
Tông Chính Lâm thậm chí còn hoài nghi, ngoài hắn ra, liệu còn có nam nhân nào lại cảm thấy chột dạ không nỡ với người khác chứ không phải với chính thê trong đêm viên phòng ở đại hôn hay không. Mà loại cảm giác kỳ quái này, nguyên nhân đều đến từ nữ nhân ở Đan Như Uyển kia.
Hách Liên Mẫn Mẫn nhân lúc hắn phân tâm, bàn tay nhỏ bé đã chụp lên khối nóng rực của hắn.
Tông Chính Lâm nhớ Mộ Tịch Dao có thai,đã cấm dục nửa tháng, lúc này bị nàng ta liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cuối cùng cũng nổi lên phản ứng.
Nhìn thấy Hách Liên Mẫn Mẫn làm mọi cách lấy lòng, Tông Chính Lâm một phen giữ cái gáy của nàng ta, cúi người hôn xuống.
Hách Liên Mẫn Mẫn đối mặt với sự nhiệt tình bất thình lình của Tông Chính Lâm như vậy, nháy mắt rối loạn nhịp thở, dưới tay cũng xuýt thì tuột khỏi du͙© vọиɠ hắn.
Dưới thân truyền đến rung động, làm bụng Tông Chính Lâm thắt chặt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh, khiến hắn không kìm lòng nổi kêu lên:”Kiều Kiều” .
Âm thanh của người đàn ông trầm ấm, mang theo sự động tình rõ rệt. Nhưng tay hắn nhanh như điện xẹt, nhấn vào huyệt ngủ của nàng ta, khiến người mất ý thức.
Đẩy Hách Liên Mẫn Mẫn đang hôn mê sang một bên, Tông Chính Lâm đứng dậy kéo vạt áo. Nếu không miễn cưỡng được, vậy thì hãy để cho người khiến lòng hắn rối loạn kia bồi thường mới được.
Trong Đan Như Uyển, Mộ Tịch Dao ôm Thành Khánh ngủ say sưa. Đang lúc mộng đẹp, bị Lục điện hạ đêm khuya xông vào khuê phòng. Còn chưa hoàn hồn, người đã bị ôm vào phòng tân hôn.
Mê man nhìn cả phòng đầy màu đỏ tươi, Mộ Tịch Dao chớp hai mắt, ngây ngốc nhìn chằm chằm đôi đèn cầy long phượng đang cháy trên bàn .
Còn chưa mở miệng hỏi, cái miệng nhỏ nhắn đã bị hắn vội vàng nuốt vào bụng. Cơn nhức nhối toàn thân của Tông Chính Lâm rốt cuộc tìm được chỗ xả , bàn tay chụp lên cơ thể nở nang của Mộ Tịch Dao, thở dài thỏa mãn.
“Kiều Kiều, động phòng trước đẫ.” Nói xong không đợi Mộ Tịch Dao phản ứng, trực tiếp lột nàng sạch sẽ , đặt nàng nằm lên chiếc chăn ”Kỳ Lân tống tử”. (*tống tử = tặng con)
Động phòng? Mộ Tịch Dao hận không thể một cước đá cho hắn thanh tỉnh. Lục điện hạ uống rượu say, không nhìn rõ nàng là ai, có phải hay không?
Mộ Tịch Dao thấy hắn nhìn nàng từ trên cao xuống, càn rỡ đánh giá, vừa tức vừa giận, luống cuống tay chân che đậy cơ thể. Nhưng nàng lại không biết cảnh tượng xinh đẹp này khiến cho hầu kết của Tông Chính Lâm chuyển động càng nhanh hơn. Quả nhiên là mỹ nhân xấu hổ, kiều diễm mà ướt át.
Lục điện hạ hai mắt sang quắc, âm thầm than, còn mị diễm hơn cả tưởng tượng của hắn. Một bên nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn đang xấu hổ và phẫn nộ của Mộ Tịch Dao, một bên nhanh chóng cởi bào phục trên người.
“Kiều Kiều, bổn điện hạ hình như trúng cổ của nàng rồi, không thể rời xa nàng được.” Tông Chính Lâm đè lên thân thể đã ửng hồng của nàng, ở bên tai Mộ Tịch Dao hết sức chân thành nói với nàng, mãnh liệt tham lam muốn giữ lấy nàng.
Mới vừa rồi bị Hách Liên Mẫn Mẫn, khiêu khích, trong đầu quay cuồng chỉ có hình bóng Mộ Tịch Dao. Dục hỏa đã dâng lên mãnh liệt, muốn đôi tay mềm mại của Mộ Tịch Dao làm cho hắn dục tiên dục tử, cảnh tượng này hình như đã từng thấy ở đâu đó.
Mộ Tịch Dao không biết tình hình trước đó là thế nào, chỉ biết mình bị Tông Chính Lâm nổi điên, hơn nửa đêm bị lôi ra khỏi giường. Bây giờ nghe hắn không kiêng kị mà thổ lộ, lập tức sợ tới mức tỉnh ngủ vài phần.
Thằng nhãi Tông Chính Lâm này lại phát bệnh? Lần trước lúc đi biệt viện thưởng mai, xú nam nhân yêu cầu nàng “Cầm sắt hòa hợp” . Lần này là động phòng hoa chúc, Lục điện hạ lại ép nàng “Tu hú chiếm tổ chim khách” hay sao .
Mộ Tịch Dao nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tông Chính Lâm gần trong gang tấc, trong lòng muốn khiếu nại.
Đại boss, đêm tân hôn ngài không làm việc đàng hoàng, đem một phụ nữ có thai đặt ở dưới thân mà mạnh mẽ “Động phòng”, có quá đáng không?
Tông Chính Lâm đâu thèm để ý đến sự oán thầm của nàng, gần như không thể chờ đợi vuốt ve người mở ra.
Mộ Tịch Dao vốn đang có thai, thân thể rất mẫn cảm. Lục điện hạ am hiểu đa͙σ lý này, thoáng trêu chọc, lập tức thấy nàng có phản ứng, ghé vào dưới người hắn mà yêu kiều rên lên.
Tông Chính Lâm cực yêu dáng vẻ đầy xuân sắc này của nàng, một khắc cũng không đợi được nữa , đỡ người , một phen đâm vào.
Mộ Tịch Dao tinh thần không tỉnh táo, như thuyền trong nước lay động đến hơn nửa đêm, trong trí nhớ chỉ còn là giường đỏ tươi và hình thêu long phượng.
Tông Chính Lâm bị nàng kẹp chặt mà gầm gừ lên liên tục, rốt cục nhịn không được , lên đến đỉnh, hung hăng xâm nhập vài cái, run run phát tiết du͙© vọиɠ.
Hai người thở dốc ôm nhau. Mộ Tịch Dao hoàn hồn trước, giận dữ khóc lóc om sòm, cắn, đánh Tông Chính Lâm một phen.
“Kiều Kiều sao vậy ? Tức giận? Chẳng lẽ mới vừa rồi còn chưa tận hứng?” Tông Chính Lâm tâm tình vui vẻ, ôm trán nàng .
Mộ Tịch Dao đá vào đầu gối hắn, “Vô sỉ!” Lại vỗ vỗ giường, cực kỳ tức giận.”Điện hạ, sao lại để thiếp ngủ ở trên giường của nàng ta?”
Tông Chính Lâm hai mắt rạng rỡ, tràn đầy ý cười.
“Kiều Kiều đừng ăn dấm chua, đệm chăn tất cả đều đổi rồi. Kiều Kiều đặc biệt như vậy, sao để nhiễm mùi của người khác được?” Tông Chính Lâm càng thích nhìn thân hình Mộ Tịch Dao đổ mồ hôi, kiều diễm mê người.
Mộ Tịch Dao nghe hắn khoe một cách vô sỉ , nháy mắt hơi nhụt chí. Điều này quan trọng sao?
Tông Chính Lâm trong người sảng khoái, đầu cũng tỉnh táo lại, còn một chuyện muốn cùng nàng nói rõ ràng.
“Nếu bổn điện hạ cùng chính phi viên phòng, nàng sẽ xử sự như thế nào?” Tông Chính Lâm đối với lần này cực kỳ thận trọng, không động vào Hách Liên Mẫn Mẫn, còn có một băn khoăn, chính là Mộ Tịch Dao vốn hay thay đổi thất thường.
Nữ nhân này như gần như xa, thường xuyên làm cho người ta không thể nắm bắt. Tông Chính Lâm không muốn vì một Hách Liên Mẫn Mẫn mới vào phủ, khiến cho bao công sức trong thời gian dài của mình bị hủy hoại trong chốc lát. Tạm thời có Mộ Tịch Dao hắn sẽ không phạm sai lầm lúc trước, Tông Chính Lâm cảm thấy Hách Liên Mẫn Mẫn hoàn toàn có thể đặt sang một bên, sau này rồi tính.
Mộ Tịch Dao bị Tông Chính Lâm hỏi một câu thình lình như vậy. Tông Chính Lâm và chính phi viên phòng, nàng sẽ thế nào đây?
Vì thích ứng ở thời đại này, nàng cần phải an ổn. Nếu muốn làm theo ý boss, nàng nhất định phải suốt đêm khó ngủ, nước mắt rơi ướt áo. Nếu là chính nàng, nàng sẽ hận không thể tặng một tát cho tên gian phu. Điện hạ, ngài muốn nghe ý nào?
Tông Chính Lâm thấy Mộ Tịch Dao suy nghĩ, hung hăng cắn gáy nàng, nghe ŧıểυ nữ nhân kinh hô kêu lên đau đớn, mới thả ra.
“Hôm nay nếu động vào Hách Liên Mẫn Mẫn, nàng sẽ đôi xử với bổn điện hạ thế nào?” Tông Chính Lâm thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị, xé đi lớp ngụy trang, hai mắt tập trung vào từng biến hóa nhỏ nhặt của nàng, hỏi một cách rõ ràng.