Edit: Linh Sờ Tinh
“Điện hạ, đây là?” Mộ Tịch Dao nhìn 2 lá thư của Tông Chính Lâm đưa sang, cẩn thận xem qua nội dung, mí mắt cụp xuống.
“Mẫu phi đã chọn rồi, cuối cùng còn lại hai người này, nàng tự chọn đi, chọn 1 người là được rồi” Tông Chính Lâm dựa vào ghế, tiếp tục lật xem những tấm hình nhận biết đồ vật mà Mộ Tịch Dao chuẩn bị cho Thành Khánh.
Thật là có tâm, tranh cho trẻ con rất thú vị. Tinh thần của nàng có vẻ rất tốt.
Mộ Tịch Dao nhìn hai tờ giấy Tuyên thành ghi chi chít những gia thế bối cảnh của từng người, khẽ cười một tiếng. Lục điện hạ có phải muốn điều tra cả tổ tông người ta không?
“Điện hạ, thông tin trên tờ giấy này có thể tin được mấy phần?”
“Chỉ là để che mắt người khác thôi, cũng chẳng có tác dụng gì. Hai người này, có vừa ý không?” Tông Chính Lâm ngẩng đầu lên, nhìn thật sâu vào đôi mắt đen như mực của Mộ Tịch Dao.
“Cũng được” Mộ Tịch Dao đứng dậy ngồi vào trước bàn trang điểm, chậm rãi vuốt những sợi tóc mai.
Tông Chính Lâm buông mấy tấm thẻ tranh xuống, chậm rãi đến phía sau nàng, nhìn nhan sắc người trong gương càng ngày càng xinh đẹp, một cái nhấc tay cũng mang vẻ phong tình uyển chuyển.
“Điều Mộ đại nhân vào vào kinh, nàng thấy được không?” Cũng đã đến kì khảo sát quan viên năm nay rồi.
Mộ Tịch Dao hơi nhíu mi, trầm tư một lát:”Phụ thân tuổi tác đã cao, thiếp không muốn người quá vất vả. Huống chi sau khi tỷ tỷ lấy chồng, mẫu thân ở một mình cũng cô đơn, tốt nhất phụ thân vẫn nên làm chức vụ an nhàn thì tốt hơn”.
Tông Chính Lâm nghe Mộ Tịch Dao rất thành thật không che giấu, khóe môi hắn cong lên.
Mộ Kính Châm năm nay mới 40 tuổi, đã bị Mộ Tịch Dao đề nghị cho ‘An nhàn lúc tuổi già’. Từ trong lời nàng nói có thể thấy được chút thông tin có ích. Nàng là cảm thấy nam nhân yêu mến vợ tốt hơn nhiều so với lo cho tiền đồ làm quan ?
“Con đường làm quan của Mộ đại nhân trôi chảy cũng có thể bảo vệ cho Kiều Kiều nhiều hơn một chút.” Tông Chính Lâm sờ mái tóc nàng, giọng đã hơi thấp xuống.
Mộ Tịch Dao buông lược ra, tay phải chống má nhẹ nhàng cười rộ lên. Nhìn vào gương đồng, Tông Chính Lâm thật tuấn lãng phi phàm, đang đỡ bả vai nàng, dù là ở trong phòng, nhưng khí thế hiển hách vẫn tràn thân. Nam nhân này càng nhìn càng chói mắt.
“Mộ Tịch Dao thiếp có điện hạ để dựa vào là đủ rồi.” Nữ tử cười như hoa, con ngươi sáng lên. Nói xong từ ‘dựa vào’, trong mắt là vẻ quyết tâm chứ không có vẻ tùy hứng.
Tông Chính Lâm một tay ôm lấy nàng, một tay giữ lấy gáy nàng hôn thật sâu.
“Chức tế tửu của Quốc Tử Giám, có vừa ý không?”
Mộ Tịch Dao nghĩ đến Quốc Tử Giám, được! Chức vị này ít nhất không bị cuốn vào tranh đấu của các hoàng tử, Quốc Tử Giám lại tương đối yên tĩnh, trên có đại thần giám sự, dưới có phụ tá, cha của nàng hẳn là ứng phó được. Hơn nữa khi Mộ đại nhân vào kinh, lúc đó Tông Chính Lâm xuất cung lập phủ, nàng còn có thể thường xuyên trông thấy Vu thị, cớ sao không được?
“Không thể tốt hơn”
“Kiều Kiều định tạ ơn công sức của bản điện hạ như thế nào đây?” Tông Chính Lâm quan sát dung mạo xinh đẹp trong gương, trêu chọc nói.
Mộ Tịch Dao đang mang thai, cũng không biết sợ: “ Thiếp tìm cho điện hạ một đóa hoa có được không?” Đừng tưởng rằng nàng không biết,lần này đón người mới vào phủ hoàng tử, sợ rằng không chỉ có mộtvị chính phi thôi đâu.
“Bản điện hạ có một đóa hoa là Kiều Kiều đã đủ bận rộn để ứng phó rồi, không cần thêm nhiều! Hay là Kiều Kiều nói với bản điện hạ xem , muốn giải thích ngôn ngữ đoá hoa của ta có ý nghĩa đặc biệt gì ?”
Ngày hôm sau Lục điện hạ tinh thần sảng khoái cầm tay Mộ Tịch Dao viết câu trả lời vào thư gửi đi. Nghĩ đến dáng vẻ ghét bỏ của nàng, Tông Chính Lâm lại cười.
Mộ Tịch Dao ở trước mặt hắn vẫn chân thật như hắn mong muốn. Thẳng thắng ghét bỏ vị chính phi chưa cưới của hắn. Điều này làm hắn dở khóc dở cười. Đến chính phi cũng chướng mắt, sau này, chỉ sợ không gặp được chuyện gì tốt.
Hai ngày sau, thánh chỉ được hạ xuống.
Trưởng nữ Hách Liên Mẫn Mẫn con vợ cả của Hách Liên thế gia trăm năm ở kinh thành, gả cho Lục hoàng tử Tông Chính Lâm làm chính phi. Cha là nhị phẩm hình bộ thị lang Hách Liên Chương. Đại hôn sẽ cử hành sau quan lễ của Tông Chính Lâm 7 ngày.
Thục phi còn chọn trắc phi Tô thị, thứ phi Vạn thị, thị thiếp An thị cùng nhập phủ Lục hoàng tử.
Đồng thời, Lục hoàng tử Tông Chính Lâm nâng thị thiếp Trương thị lên làm thứ phi do có công dựng dục sinh con.
Các phủ hoàng tử khác cũng đều được ban thưởng người mới, cả kinh đều vui mừng. Nữ tử của thế gia quý tộc vào phủ hoàng tử và hậu trạch hoàng thất có đến 21 người. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử khi Nguyên thành đế trị vì, trong một khoảng thời gian ngắn liên tục tứ hôn.
Mộ Tịch Dao tiếp chỉ cùng Tông Chính Lâm, chân mày nhăn lại.
Thị thiếp ở phía sau đều cho rằng trắc phi đang lo lắng lúc chính phi vào phủ sẽ không được sủng hạnh nữa, có thể bị chính phi chèn ép, ngày sau sẽ không dễ chịu. Đều im lặng, tự động rút lui. Chỉ riêng trong mắt Trương thị đầy vẻ phức tạp.
Mộ Tịch Dao đọc một lượt những người được Thục phi chỉ định vào phủ, có chút ngạc nhiên.
Tô Lận Nhu lại thành nữ nhân của Tông Chính Lâm? Đây là tình tiết nào thế? Kiếp trước Tô Lận Nhu chính là ái thiếp của Đại hoàng tử! Hơn nữa thứ phi Vạn thị nàng cũng chưa từng nghe qua. Trong trí nhớ của nàng chỉ có một người quen đó là thị thiếp An thị.
Lần này,những người vào phủ dường như hơi kỳ lạ? Điều này chẳng lẽ là tai họa sau việc giải quyết Đường Nghi Như?
Mộ Tịch Dao còn chưa kịp làm rõ ràng, thì Tắng Du kia lại xuất kỳ chiêu nhiều lần, thành thị thiếp của Tông Chính Lâm.
Mộ Tịch Dao chăm chú nhìn khuôn đen như đít nồi của Tông Chính Lâm đen lại, nhìn chăm chú theo dõi mà không hề nháy mắt.
Lục điện hạ đúng là có tài gây chuyện mà, cho dù trước đó đã nhắc nhở hắn rồi, nhưng vẫn để Tắng Du thành công. Tình huống này quen thuộc đến mức đáng chết.
“Cho nàng ta ở Thư Oái Uyển đi ”. Tông Chính Lâm nghĩ tới thủ đoạn của Tắng Du, giọng nói lạnh như băng .
Hôm đó trong cung đãi tiệc, hắn uống khá nhiều, sau giờ ngọ liền đến nghỉ ngơi một lát trong cung Thục phi. Không ngờ Tắng Du nhân lúc hắn nghỉ ngơi, xông vào hậu điện, mưu toan lên giường. Sau khi bị hắn đá xuống giường, nhanh như chớp xé áo ngoài của mình rồi kêu lên một cách sợ hãi, huyên náo khiến cho mọi người trong cung đều biết.
Tông Chính Lâm chưa từng bị ai tính kế ngay trước mắt như thế. Rất nổi giận, nếu như không có Thục phi ngăn cản, hắn có thể đã đá chết nàng ta rồi. Nữ nhân điên này còn dám dùng thuốc với cung nữ trông cửa của Thục phi.
Thục phi bị chất nữ nhà mẹ đẻ làm cho xấu hổ, thấy cả người Tông Chính Lâm đầy sát khí ,rất áy náy. Sau khi xấu hổ xong, kêu người trói Tằng Du lại nhanh chóng đưa ra khỏi cung.
“Ai mang nàng tiến cung?” Cho dù tự ý ra khỏi phủ cũng không thể dễ dàng tiến cung được.
Sắc mặt Thục phi có chút trầm xuống, tỉnh ngộ.
“Thái tử phi”
Trong con mắt của Tông Chính Lâm là sát khí cuồn cuộn , tay hắn nắm chặt đến mức nổi gân xanh. Huynh đệ của hắn đúng là không có khi nào không nghĩ cách ngáng chân hắn. Cho một nữ nhân như vậy ở hậu viện, chỉ nghĩ tới thôi đã thấy ghê tởm.
Muốn vào phủ? Vậy thì đi làm bạn với tỷ muội Đường thị đi! Thứ đồ vô liêm sỉ!
“Điện hạ, không cần buồn bực đến vậy?” Mộ Tịch Dao cười khẽ. Một kẻ bốc đồng như vậy, không có đầu óc đến thế, thật là khó tìm!
Tằng Du kia cũng thật hiếm thấy. Không lấy lòng Tông Chính Lâm thì thôi, ngược lại cấu kết với Thái tử. Như thế lại còn muốn Tông Chính Lâm đối tốt với nàng ta? Chẳng lẽ nàng ta nghĩ Tông Chính Lâm và Thái tử là một phe?
Mộ Tịch Dao đang trấn an cảm xúc hung bạo của Tông Chính Lâm ở Đan Như Uyển, tính việc sau này.
Tô phủ ở kinh thành đang dậy sóng vì Tô Lận Nhu
.
“Cha, lần này nữ tử được chỉ làm trắc phi của hoàng tử, chỉ có 3 người. Vì sao trắc phi của Đại hoàng tử, Tứ hoàng đều do hoàng thượng tự mình tứ hôn, đến Lục hoàng tử thì lại là Thục phi chỉ hôn?”
Tô Lận Nhu ủy khuất không ngừng rơi lệ.
Nàng đường đường là ŧıểυ thư Tô gia con của vợ cả, sao có thể thấp kém hơn hai người kia? Vì sao chỉ mình nàng không có thánh chỉ tứ hôn? Hơn nữa trắc phi Mộ Thị của Lục hoàng tử không những có thánh chỉ thăng chức, còn được hoàng thượng khen ngợi. Không những đã sớm có con cả, giờ lại có hỉ mạch. Mình sao lại bị chèn ép gắt gao đến thế chứ?
Không sánh bằng gia thế của Hách Liên Mẫn Mẫn thì thôi, chẵng lẽ nàng lại kém cả Mộ thị?
Tô Lận Nhu nhìn Tô đại nhân chỉ biết khóc không dứt, hốc mắt đã đỏ ửng.
“Ngươi chỉ biết học bản lĩnh khóc lóc hay sao hả?” Tô đại nhân hừ lạnh . “Nghĩ không thông thì cắt tóc làm ni cô đi. Đừng để đến tận khi vào phủ hoàng tử, chẳng được gì lại còn mất mạng.”
Tô Lận Nhu bị giáo huấn một trận, nhìn Tô đại nhân lại phất áo rời đi, chỉ biết ngơ ngác ngồi đó, lúc sau ghé vào bàn, khóc lớn.