Chậm chạp thu dòng nước mắt, Đường Tuệ Như vịn vào nha hoàn đứng dậy, ngồi ngay ngắn trước bàn, nhìn vào gương trang điểm.
Nhìn khuôn mặt thiếu nữ trong gương, Đường Tuệ Như đột nhiên nhớ tới khi nàng ta còn bé, ngồi ở xích đu nhìn ra bên ngoài, trời mưa hoa rơi, mới phát hiện ra mình thật đáng buồn, nay mình cũng đã thành bùn, không người hỏi thăm.
Nhẹ nhàng mơn trớn tóc tai, Đường Tuệ Như nàng đã nhất định vĩnh viễn không chịu sống yên ổn cam chịu qua ngày, nếu đã rơi vào vũng bùn, vậy thì đích tỷ của mình , kẻ hãm hại mình phải rơi vào cảnh khổ sở này, sao có thể vui vẻ tươi cười một mình được?
Đường Tuệ Như thu thập thỏa đáng, cuối cùng nhìn lại ŧıểυ viện nơi mình tịch mịch chờ đợi vô số đêm một lần nữa, sau đó mới mang theo nha hoàn rời đi không quay đầu lại.
Cho đến cửa phủ, Đường Tuệ Như mới quay người lại hành lễ. “Đại quản sự, Đường thị biết mình trời sinh ngu dốt, không được điện hạ yêu thích. Bây giờ chỉ còn một chuyện muốn nhờ, thỉnh đại quản sự giúp đơc”.
Sau đó nàng ta lấy ra một phong thư, đưa tới gần, “Làm phiền quản sự chuyển cho Trắc phi, Đường thị bái biệt.” Nói xong hơi quỳ gối, dẫn theo nha hoàn lên xe ngựa, cũng không dừng lại.
Điền Phúc Sơn nhìn phong thư trong tay, nhớ tới ánh mắt ŧıểυ Đường thị phẳng lặng đọng nước, lắc đầu thở dài.
******
Lúc này trong Thư Oái uyển cũng rối ren vô cùng.
“Chủ tử, Hồng Tụ mới đưa tin tới, hôm qua nàng bị ŧıểυ Đường thị đánh hôn mê, sáng nay mới tỉnh!”
“Phế vật!” Đường Nghi Như vung tay ném trâm cài tóc trong tay đi, tức hận đan xen.
Hồng Tụ là nha hoàn nhị đẳng trong sân Đường Tuệ Như, bị nàng dùng một số tiền lớn thu mua, thường truyền chút tin tức ra bên ngoài. Hôm qua vừa nghe nói nữ nhân kia vội vàng xin gặp Trắc phi, trong lòng liền biết có điều gì đó không ổn. May là trước đó Đại Đường thị đã suy nghĩ chu toàn, không để cho ả ta gặp được Trắc phi, nếu không bây giờ ai gặp cảnh không hay còn chưa biết.
Đã mất công bố trí như thế mà còn bị nàng ta tìm ra chỗ trống. Giữ lại Hồng Tụ vốn là để phòng ngừa, giữ lại chút an toàn, nếu nàng ta có dị động gì, thì mình cũng sẽ nhanh chóng xoay chuyển được tình thế. Nhưng không ngờ nữ nhân kia cuối cùng vẫn còn có chút bản lĩnh, loại bỏ cơ sở ngầm của mình thì thôi,đã thế ả còn lưu lại tai họa ngầm nữa.
Đến cuối cùng thì tối hôm qua Đường Tuệ Như đã làm gì?
Cuộc sống của mình rất có thể sẽ không được yên ổn, vì vậy bèn sai Hồng Tụ cẩn thận lục lọi trong phòng một hồi, nhưng cũng không phát hiện dấu vết gì. Thị cảm thấy không ổn, nhưng lại không thể làm rõ.
“Chủ tử không cần lo lắng, bên cạnh ŧıểυ Đường thị căn bản không có người được việc, nên không có sơ hở nào”. Mi Sách thấy chủ tử nhíu mày, liền biết nàng đang lo lắng.
Đường Nghi Như nhẹ nhàng đùa nghịch ngón tay, cắn môi trầm tư một lát, “Không phải, chắc chắn phải có sơ hở. Nếu không tiện nhân kia vì sao lại cố ý khiến cho Hồng Tụ hôn mê? Lẽ nào trong viện của nàng ta không có ai được việc?”
Mi Sách cực kỳ chắc chắn lắc đầu, mới khiến cho Đường Nghi Như thoáng an tâm. Nhưng mà Đường Thứ phi đã an tâm quá sớm, một phong thư đã kẹp trong công văn trình cho Tông Chính Lâm mỗi ngày, đưa về biệt viện.
“Phụ thân có từng đồng ý thu xếp người cho ả ta?” hay là đưa nàng đi chỉ là vì muốn thuận tiện ra tay.
“Trong nhà có đưa tin tới, mới đầu lão gia rất do dự, sau khi phân tích lợi hại, mới quyết đoán hơn.”
“Vậy là tốt rồi. Lần này cuối cùng cũng đã kết thúc”. Nếu biết tâm tư của Đường Tuệ Như sớm hơn , thì lúc còn ở khuê phòng đã không lưu nàng lại. Đáng tiếc sau khi mình tiến cung, phụ thân lại không hạ được quyết tâm, kéo dài thời gian, khiến cho sự việc vì chậm mà sinh biến.
Chạng vạng, Mộ Tịch Dao muốn nhận được thư ŧıểυ Đường thị, mở ra đọc, rốt cục mới tìm được đáp án mà mình đã mất công suy nghĩ suốt hai năm.
Thì ra Đường Nghi Như nhiều lần tránh né ŧıểυ Đường thị là vì vậy. Thật sự là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.
Đang mải suy nghĩ, thấy Tông Chính Lâm với vẻ mặt lạnh băng đi vào phòng.
“Điện hạ”. Mộ Tịch Dao vội đứng dậy lại gần hầu hạ.
Tông Chính Lâm cúi đầu nhìn đỉnh đầu nàng, kéo người ngồi xuống ghế.
“Xe ngựa của ŧıểυ Đường thị không may gặp cướp, nha hoàn thiếp thân bỏ mình. Sai vặt của phủ hoàng tử bị thương, đã đưa về chữa trị. ŧıểυ Đường thị được hiệp khách giang hồ đi ngang qua cứu đi, không rõ tung tích”.
Vẻ mặt Mộ Tịch Dao lộ vẻ sợ hãi, Đường Nghi Như thật đúng là quá độc ác, ngay cả đường sống cuối cùng cũng muốn cắt đứt một cách sạch sẽ. Lại không nghĩ hành động này càng xác định tính chính sác trong lời nói trong thư của ŧıểυ Đường thị.
Mộ Tịch Dao hừ lạnh một tiếng, một người đàn bà điên như thế , không thể nào lưu lại được.
Trong phủ hoàng tử có thể chấp nhận tranh thủ tình cảm để leo lên vị trí cao hơn, nhưng tranh đấu đến mức tàn nhẫn thì tuyệt đối không dung được. Mấy trò thủ đoạn của nữ nhân thì nàng có thể ứng phó, nhưng khi đã đến trình độ công khai dùng đao dùng thương, thì vẫn nên giao cho Tông Chính Lâm mới thỏa đáng.
Mộ Tịch Dao liền lấy bức thư ở trên bàn, đưa cho Tông Chính Lâm.
Tông Chính Lâm nhận lấy thư, nét chữ viết hoàn toàn xa lạ, là chữ của nữ tử, trình độ cũng chỉ bình thường. Nhưng khi đọc nội dung bức thư, thần sắc hắn ngày càng ngưng trọng, đến lúc xem hết cả phong thư, hắn liên tục cười lạnh.
“Độc phụ rắn rết”. Lúc này , hắn mới lại nghĩ đến cảnh ngộ ŧıểυ Đường thị gặp phải, đâu còn gì không rõ ràng nữa đây?
“Điện hạ, trước giờ tranh đấu trong hậu trạch vẫn luôn rất hung hiểm. Nhưng dù sao cũng chỉ là chút thủ đoạn mà thôi, hai bên nếu không có đại thù đến ngươi sống ta chết, thì cũng còn có chút khắc chế. Nhưng hành động lần này của Đường Thứ không khác gì thuê người đoạt mạng, điều này cũng quá mức rồi”. Mộ Tịch Dao không hề che giấu sự chán ghét của mình với Đường Nghi Như, người này nếu còn chưa diệt trừ, hậu trạch sẽ khó bình an.
“Lần trước ŧıểυ Đường thị đột nhiên bị bênh, cũng không phải là ăn phải đồ ăn không tốt, mà bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho bệnh cũ tái phát. Khổ nỗi thiếp không có chứng cứ, nên chưa nói ra”.
Tông Chính Lâm nghe vậy, lông mày xiết chặt. Vốn hắn đã cảm thấy quá mức trùng hợp, nhưng sau chuyện này, thì không thể không nghi ngờ.
“Nếu lúc đó Mặc Lan không cứu kịp, liệu có mất mạng?”
Mộ Tịch Dao nhớ lại tình hình ngày đó, khẳng định chắc chắn, “Không đến nửa khắc, sẽ chết ngay lập tức”.
Tông Chính Lâm hung hăng híp mắt, khuôn mặt thâm trầm.
“Kiều Kiều yên tâm, hậu viện của bản điện không thể dung những kẻ điên”.
Nếu nữ nhân như vậy mà phát điên lên, hắn lo lắng mẹ con Mộ Tịch Dao sẽ có điều sơ xuất.
Mộ Tịch Dao được Tông Chính Lâm hứa hẹn, cảm thấy thoải mái. Cái nữ nhân kia thật sự là tự mình làm loạn trận tuyến của mình. Bản thân mình còn chưa ra tay, ả ta đã rất chịu khó tự quấy rối gây chuyện. Cũng may có một ŧıểυ Đường thị ngáng chân nàng ta, nếu không thì mình sao có thể thoải mái ở Đan Như Uyển như vậy đây.
Trong lòng Mộ Tịch Dao bỗng có cảm giác được an ủi, nâng thiếp rất tốt, nâng một nữ nhân mà Tông Chính Lâm vĩnh viễn không chạm vào, lại còn có thể giúp nàng phân ưu giải nạn. Đáng tiếc boss đại nhân không vui, về sau kiểu phúc lợi như vậy sẽ khó có thể có nữa. Muốn vụng trộm lười một chút, cũng thật không dễ dàng gì.
Hai người ăn cơm trong sảnh, Thành Khánh uống sữa xong đang được Quế ma ma ôm ở một bên tiêu thực. ŧıểυ gia hỏa nhìn cha mẹ đều ở đây, cao hứng nhìn hai người y y nha nha rất hăng say.
Mộ Tịch Dao vừa chia thức ăn cho Tông Chính Lâm, vừa nhìn bánh bao nhỏ cười ngọt ngào.
“Chuyên tâm dùng cơm”. Lục điện hạ thấy ŧıểυ nữ nhân phân tâm không chú ý hắn, sắc mặt lộ vẻ khó chịu.
Mộ Tịch Dao bĩu môi, xú nam nhân thật nhiều tật xấu. Phàm là lúc hầu hạ hắn, phải hết sức chăm chú, nếu không hắn sẽ tỏ thái độ khó chịu cho nàng xem.
Đảo mắt một vòng, Mộ Tịch Dao đem đồ ăn mà Tông Chính Lâm ghét đưa đến gần, gắp rau cần bỏ vào chén của hắn.
Lục điện hạ nhìn trong chén có thêm một chút rau cần, sắc mặt tương đối nghiêm trọng.
“Điện hạ, Thành Khánh đang nhìn đó. Điện hạ có thể làm gương hay không.” Mộ Trắc phi tỏ vẻ mặt thành thật, nghiêm chỉnh yêu cầu Lục điện hạ làm gương tốt cho con.
Khóe miệng Tông Chính Lâm co lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt to đen nhánh của con nhìn mình. Cúi đầu do dự một lát, động tác tao nhã gắp đồ trong chén lên, nhai kỹ nuốt chậm toàn bộ.
Mộ Tịch Dao vẻ mặt căng cứng của hắn, thấy thực buồn cười. Mặc cho bên ngoài ngươi ra vẻ thế nào, trong mắt của người khác là không chê vào đâu được, nhưng khi trở về phòng rõ ràng là một kẻ kén ăn. Hừ, chị đấy không thu thập được ngươi, chị sẽ cho con của ngươi thu thập ngươi.