Mùng bốn tháng hai năm Chương Hòa thứ mười hai, Nguyên Thành Đế ở Cảnh Thái cung bày yến tiệc chúc đại thọ sáu mươi của thái hậu. Toàn bộ chúng hoàng tử tôn thất, đại thần triều đình, phi tần hậu cũng đều được dự.
Kim thái hậu ngồi ngay ngắn bên phải hoàng thượng, một thân phượng bào thêu hình mẫu đơn màu hồng, trên đầu đội mũ phượng châu ngọc, tay trái đeo nhẫn ngọc, tay phải đeo móng tay giả bằng vàng. Ánh mắt thái hậu thư thái, nét mặt hiền hòa, nói chuyện với Nguyên Thành Đế rất thân mật.
Chúng phi tần đều ăn mặc tỉ mỉ, nét mặt mỉm cười, vui vẻ tụ tập nói chuyện. Chúng hoàng tử ngồi xuống chỗ đã được phân theo tuổi tác lớn nhỏ, tất cả cũng có nữ quyến hầu hạ ở bên.
Hôm nay hiếm khi Tông Chính Lâm mặc lễ phục hoàng tử màu đỏ sậm , bớt đi vài phần lãnh đạm, tăng thêm vài phần tuấn mỹ. Mộ Tịch Dao mặc trang phục trắc phi màu hồng, hai bên vạt áo khoác nhỏ viền lông, bê dưới mặc váy dài. Bụng nàng đã hơi hơi nhô ra, bởi đang mang thai nên càng thêm vẻ yểu điệu. Thấy vậy Tông Chính Lâm hận không thể khoác thêm một tầng áo choàng phủ bên ngoài nàng.
Vẻ mặt Lục điện hạ trang nghiêm, ngồi thẳng. May mà bên cạnh có Mộ trắc phi ôn ôn nhu nhu, yêu kiều xinh đẹp tươi tắn hầu hạ bưng trà mời rượu, thỉnh thoảng nghiêng người trò chuyện cùng hắn, nên nhìn vào mới thấy Lục điện hạ có vẻ khoan khoái hơn, bằng không sẽ đúng như suy nghĩ của Nguyên Thành Đế, ngay người khác nhìn hắn cũng phát sầu.
Mộ Tịch Dao đang bị Tông Chính Lâm nắm tay, đưa mắt nhìn ở giữa đại điện các vũ công của Duẫn Nguyệt các đang hiến một khúc vũ tên là “Chúc thọ Quan Thế Âm” làm Mộ Tịch Dao mở rộng tầm mắt, cảm thấy hơi giống với điệu múa “Quan Thế Âm nghìn tay” ở hiện đại, điểm khác biệt chỉ là trên hai tay có thêm hai cái giỏ.
”Điện hạ, xem múa có vui không?” Mộ Tịch Dao nhìn người ta múa rất vui, trong lòng cũng xao động.
”Sao ? Trắc phi của bản điện cũng biết khiêu vũ sao?” Đây là lần đầu tiên Tông Chính Lâm nghe thấy Mộ Tịch Dao nhắc tới ca múa. Bình thường chẳng bao giờ thấy nàng nhảy múa, nhưng mà cẩn thận nghĩ lại thì mấy động tác có độ khó cao vào mỗi buổi sáng sớm nàng cũng có thể làm được, chắc hẳn cũng phải có chút nền tảng.
Liền mị mắt, ý vị sâu xa mà mở miệng: “Kiều Kiều sinh con xong, có nguyện vì bản điện hạ nhảy một điệu không?”
Mộ Tịch Dao thấy hắn ở trước mặt mọi người gọi biệt danh thân mật ngày thường của mình, nóng mặt, giận dữ liếc hắn, mới nghiêng đầu hơi ngượng ngùng đồng ý.
Khúc “Bàn đào phụng hỉ” biểu diễn ngay sau đó , càng hát càng náo nhiệt, trong lúc nhất thời ở phía dưới cũng đã bắt kính rượu chúc tụng nhau, tiếng trầm trồ khen ngợi liên tục vang lên.
Mộ Tịch Dao không thích loại nghệ thuật hí kịch này, cảm thấy đầu óc choáng váng, dựa vào Tông Chính Lâm nhỏ giọng oán thán mình xem không hiểu.
Tông Chính Lâm không ngờ Mộ Tịch Dao lại nói thẳng là nàng không hiểu, hơi sửng sốt, rất buồn cười xoa xoa bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo nàng vào người, để cho nàng dựa vào mình nghỉ ngơi.
Các hoàng tử khác là lần đầu tiên thấy Tông Chính Lâm gần gũi một nữ nhân, rất kinh ngạc. Sau đó lại thấy hai người rất thân mật, Tông Chính Lâm thỉnh thoảng nét mặt nhu hòa gắp thức ăn cho nàng, kinh ngạc không khỏi nhìn thêm vài lần.
Nhìn kỹ, mới phát hiện quả là một mĩ nhân. Yêu kiều yếu ớt,má phấn mắt sáng tư thái sinh động. Nhất là ý vị quanh người nàng, trong nhẹ nhàng mang theo uyển chuyển hàm xúc, mềm mại đáng yêu khiến người ta yêu thương. Dáng người lả lướt, mặc dù mang thai, cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều. Trong lòng liền có vài phần hiểu rõ, e rằng kia chính là Mộ Thị được sủng ái trong truyền thuyết, hiện giờ là trắc phi của Tông Chính Lâm.
Ánh mắt của thái tử và Đại hoàng tử không khống chế được liếc thêm vài lần, than thở đáng tiếc. Giai nhân như vậy, lại bị đưa cho khúc gỗ lão Lục. Nếu là cho mình…trong lòng không khỏi miên man bất định.
Tứ hoàng tử cũng đưa mắt thưởng thức quan sát, cảm than, thảo nào đệ đệ tìm tới của muốn phương thuốc cổ truyền, dáng vẻ này quả thật rất xinh đẹp.
Tâm tình của Ngũ hoàng tử Tông Chính Minh rất phức tạp. Thì ra đây chính là Mộ thị, quả nhiên người cũng như tên, rất xinh đẹp linh động, không phụ một phen tâm tư lúc đầu của mình với nàng. Nếu không phải lúc tuyển tú bị Tông Chính Lâm nhúng tay, nàng hôm nay sẽ là thứ phi của mình. Trong lúc nhất thời hắn ngầm buồn bực, hung hăng ghi một mối hận với Tông Chính Lâm.
Ngũ hoàng tử phi bên cạnh cũng nhìn Mộ Tịch Dao, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. May nhờ khi đó có sự sai lầm, nếu không một nữ nhân dáng vẻ như thê này vào phủ, người đàn ông nào lại không thích? Ngay cả người nghiêm túc uy nghiêm nhất như Lục hoàng tử cũng bị nàng mê hoặc đến mức dâng tấu thỉnh phong tấn vị đó sao? Nghĩ đến đây nàng ta không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn.
Tông Chính Lâm tất nhiên có thể cảm nhận được tầm mắt như có như không của Ngũ hoàng tử. Hắn tatựa như đang ở chốn không người chỉ nhìn chằm chằm người đang ngồi đây, không để ý ánh mắt như đao từ khắp nơi bay tới. Người cũng đã vào phủ củamình rồi, hắn còn có thể làm gì được?
Đã thế Tông Chính Minh còn không vui khi nhận ra còn có vào đa͙σ ánh mắt mang theo mơ ước quá rõ ràng. Khuôn mặt tuấn tú của Tông Chính Lâm càng ngày càng lạnh.
Nét mặt Tông Chính Lâm biến đổi, Mộ Tịch Dao đang xem ca múa lập tức cảm nhận được, chớp mắt nghi hoặc nhìn hắn. Hắn điều chỉnh tư thế, ôm nàng vào trong lòng, không chớp mắt nhìn về phía trước, bàn tay to nhéo tay của nàng rồi vuốt ve.
Thọ yến đến phần dâng tặng lễ vật, mọi người chấn chỉnh lại tinh thần, âm thầm mang theo ý phân chia cao thấp.
Thái tử bước lên đầu tiên, dâng lên bản gốc bức ”Đan điểu đồ” của họa thánh Tần Húc thời Tuyên Đức. Bức tranh này là tác phầm của họa thánh lúc cuối đời, đã thất truyền từ lâu, hôm nay được tái hiện lại, giá trị không thể nói hết. Hơn nữa Đan điểu là điềm lành tượng trưng cho thần tiên trong truyền thuyết , ngụ ý cát tường.
Đan điểu : mời mọi người xem ở đây: baike.baidu.com/view/619294.htm
Thái hậu mỉm cười gật đầu, khen thái tử dụng tâm có lòng, hiếu thuận với bề trên. Nguyên Thành Đế nhìn tranh vô cùng khen thưởng đối với phong cách thanh cao tuấn khiết của Tần Húc .
Sau đó Đại hoàng tử Tông Chính Thuần dâng lên một vòng tay từ bảy mươi hai hạt châu nong não màu tím xâu thành. Mà hạt long não tím cực kỳ hiếm, chỉ sinh ra ở trên cây long não trăm năm ở khe núi Nguy Nhai . Nhưng cho đến ngày nay, cây long não trong khe núi Ngụy Nhai nhiều lắm cũng chỉ trên năm mươi, không một cây nào đến trăm năm tuổi. Hơn nữa bản thân hạt long não mang theo mùi đàn hương, có thể an thần tĩnh tâm, có hiệu quả giúp dễ ngủ, tăng thêm tuổi thọ, quý báu vô cùng.
Thái hậu đeo vào tay, cười khen Đại hoàng tử cẩn thận tỉ mỉ chu đáo, đã hao tổn không ít tâm trí.
Khi Tứ hoàng tử Tông Chính Vân dâng kinh Phật và Ngũ hoàng tử Tông Chính Minh dâng lên tượng dát vàng như thật, thái hậu cũng rất vui mừng, khen hai người hiếu thuận thành tâm, ra hiệu cho thái giám phía sau đem kinh thư và tượng vàng mang vào phật đường Phượng An cung của thái hậu.
Lúc đến phiên Lục hoàng tử Tông Chính Lâm dâng tặng lễ vật, liền thấy sáu ŧıểυ thái giám bê ba bồn cảnh cây Tùng Lá Kim cực kỳ bình thường tiến lên. Cây tùng rất bình thường, chậu cảnh cũng không có gì mới lạ. Tuy rằng cây tùng xưa nay ngụ ý trường thọ, nhưng ở trên thọ yến của thái hậu lại có vẻ quá thông thường, hơn nữa số lượng cũng rất quái dị. Không hề giống hạ lễ của những người khác, trái lại khiến Thái hậu và Nguyên Thành Đế cảm thấy hứng thú.
Tông Chính Lâm đứng ở trong điện, dáng người cao ngất, âm thanh trầm ổn.
“Lần này tôn nhi đặc biệt vì tổ mẫu tìm ba cây Tùng lá kim, mỗi cây đến từ một nơi khác nhau.” Hắn hơi nghiêng người để cho thái giám tiến lên mang bồn cảnh đặt xuống, mới tiếp tục nói: ”Cây thứ nhất đến từ Cương Thành Tân Châu.” Lời đang nói, mọi người liền thấy cơ thể thái hậu cứng đờ, hai mắt nhìn tuyết tùng, có chút hoảng hốt.
Tông Chính Lâm lại nói tiếp: ”Hai cây còn lại lần lượt đến từ Hải Thành Phúc Châu và Thái Sơn Tần Châu. Ba cây tùng này tuy tầm thường, nhưng tôn nhi mong chúng có thể thường xuyên bầu bạn với tổ mẫu, nguyện tổ mẫu giống như tùng xanh phúc thọ kéo dài, mạnh khỏe an khang.”
Thái hậu nghe Tông Chính Lâm nói, lại nhìn ba bồn cây một lúc lâu. Mãi cho đến khi trong mắt có lệ, mới yên lặng dùng khăn lụa lau đi. Sau đó hướng về Tông Chính Lâm từ ái gật đầu, mạnh mẽ liên tục khen tốt ba lần. Lại sai người cẩn thận mang hồi cung, ý tứ là muốn đặt ở trong cung, nhìn mỗi ngày.
Nguyên Thành Đế có chút cảm khái, lần đầu tiên mở miệng rồng trên thọ yến , khen Lục hoàng tử là con hiếu cháu thuận, hết sức chân thành.
Có bao nhiêu người thông minh ngồi ở phía dưới, cẩn thận xuy xét tính toán liền bình luận ra trong vật tầm thường của Lục điện hạ lại có điều diệu dụng.