Đã một tháng từ khi Đan Như Uyển truyền ra tin vui. Trong tháng này sảy ra một chuyện lớn.
Sau khi Thái tử bị giam cầm, tính tình trở nên thô bạo, cư xử ở hậu viện vô cùng hoang đường, hắn thu nhận một đầu bảng ở thanh lâu, hàng đêm đều ở cùng nàng ta , cả ngày ở trong phòng không gặp người khác . Nghiêm trọng hơn nữa là sưu tầm dâm vật, dùng trên người của các nữ quyến, khiến cho phủ thái tử dơ bẩn vô cùng.
Sườn phi của Thái tử là đích thứ nữ của Quốc công phủ , dịu dàng hiền thục, đoan trang thanh quý, bị Thái tử dùng vật dâm ô với mình, lại bị nữ tử mà thái tử mang về từ thanh lâu chống đối và trào phúng, không thể chịu được nỗi nhục nhã như vậy, nghĩ quẩn nuốt vàng tự sát.
Khi việc này sảy ra, thứ trưởng tử do vị Sườn phi sinh ra rút kiếm chém đầu kỹ nữ kia, bị Tông Chính Huy đá một cước trúng ngực, hộc máu tại chỗ, thương phổi, ngự y chẩn đoán sau này sẽ thường xuyên bị ho khan, thuốc thang không ngừng.
Thái tử phi đang dưỡng thai bị kinh hãi, sinh non một bé trai mới bảy tháng tuổi, thân thể yếu ớt. Trẻ con mới sinh ra vốn đã yếu ớt, lại gầy yếu, ngự y đến xem chỉ liên tục lắc đầu thở dài, nói chỉ sợ khó nuôi lớn.
Nguyên Thành đế biết được việc này, giận tím mặt, tức đến mức nghẹt thở, ốm đau không dậy nổi. Ngoài Thái tử và Đại hoàng tử bị cấm túc, toàn bộ các hoàng tử có tuổi mụ từ mười hai trở lên đều thay phiên chăm sóc.
Tông Chính Lâm vốn tạm thay Thái tử xử lý chính vụ, bình thường đều chú ý đến việc ăn uống hàng ngày của Mộ Tịch Dao, hơn nữa bây giờ lại phải hầu hạ hoàng đế. Bận rộn chẳng thể ngơi tay, khiến hắn gầy đi rất nhiều.
Một Lục điện hạ dung mạo tuấn nhã, bây giờ trở thành bận rộn đến cả râu ria cũng không kịp xử lý, khi Mộ Tịch Dao nhìn thấy, tự mình giúp hắn. Chờ khi nàng lau mặt cho hắn xong, hắn đã ngủ mất trên đùi Mộ Tịch Dao . Mộ Tịch Dao lẳng lặng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tông Chính Lâm dưới ánh nến mờ nhạt, thở dài. Trong lòng cảm thán, làm lãnh đa͙σ đúng là không dễ dàng, vẫn là làm sủng phi mới tốt nhất.
Mộ Tịch Dao nhìn hắn ngày nào cũng đi sớm về trễ, đã mấy ngày lỡ giờ cơm, liền thay ma ma đặc biệt chuẩn bị cơm canh cho Tông Chính Lâm, đa số đều là thịt rau phối hợp, khẩu vị thanh đạm, còn thêm một chén canh bổ, sai Vệ Chân nhân lúc nóng hổi đưa đi. Như vậy tuy chỉ là một ngày hai bữa đưa cơm, nhưng cũng khiến cho Tông Chính Lâm trong lòng vui vẻ.
Việc Mộ thứ phi săn sóc lại khiến cho hậu viện cảm thấy đó cũng là một tín hiệu để tranh thủ tình cảm, khiến cả đám nữ nhân ngày nào cũng đưa cơm canh đến thư phòng, còn thay đổi khẩu vị để không bị trùng lặp. Cho tới lúc này Tông Chính Lâm vẫn luôn thiên vị, chỉ nói một câu “Không quy củ” liền khiến một đám nữ nhân đang rục rịch kia tan nát tâm can.
Tông Chính Lâm bận rộn, thời gian đến hậu viện càng ngày càng ít, thường đều nghỉ ở thư phòng, về phủ cũng là tranh thủ đến Đan Như Uyển thăm Mộ Tịch Dao, ngồi một lát rồi lại đi.
Đan Như Uyển đã như thế, các viện khác thì đương nhiên là ngay cả bóng dáng của hắn cũng chưa thấy một lần. Điện hạ hồi phủ nửa tháng, ngoài việc đi thăm Mộ thị ra thì không chiêu tẩm một lần nào . Thời thường xuyên nghỉ ở thư phòng, điều này làm cho những nữ nhân khác bắt đầu tính toán. Có lẽ nếu có thể ở thư phòng hầu hạ một hồi cũng có thể có con?
Mội người đều mưu tính, nhưng không ngờ người hành động nhanh nhất, lại là vị Đường thứ phi luôn giữ quy củ.
Đường Nghi Như cầm áo khoác tự tay may, mang theo nha hoàn Thư Đào đến thư phòng cầu kiến.
Tông Chính Lâm đang nhắm mắt dưỡng thần, thầm nghĩ Đệ Ngũ Dật Triêu có lẽ đã đang trên đường về, chờ ông ta trở về hắn liền có thể rảnh tay rất nhiều, huống chi còn có sự trợ giúp của Cung Thư Dương người mà ông ta cực lực tiến cử. Đến lúc đó đối với việc chính sự hắn có thể yên tâm hơn nhiều.
Đang nghĩ buổi chiều sẽ đến Đan Như Uyển để ôm thân thể mềm mại của nàng chìm vào giấc ngủ, hoặc là chỉ cần trò chuyện với nàng cũng tốt, hắn lại nghe Vệ Chân báo, Đường thứ phi xin gặp.
Tông Chính Lâm vẫn chưa mở mắt, lông mày nhíu lại. Đường thị? Nàng từ trước đến giờ vẫn an phận ở hậu viện, tại sao đến đây? Niệm tình dù sao cũng là thứ phi Nguyên Thành đế chỉ ban, cũng luôn giữ quy củ, cũng nên cho nàng ta chút mặt mũi, liền gật đầu cho vào.
Vệ Chân ngăn Thư Đào ở bên ngoài, chỉ thỉnh Đường thứ phi đi vào. Đường thị gật đầu tạ ơn, chân thành đi vào.
Đường Nghi Như mới vào thư phòng, một luồng hơi ấm phả vào mặt. Trong phòng có đốt địa long, quả nhiên là nơi ở của hậu duệ quý tộc thiên gia, không giống với hậu viện, dưới sườn phi cũng chỉ có chậu than.
Đường Nghi Như cởi áo choàng trên người xuống, khoác lên hình điêu khắc hoa trên cửa. Nhẹ nhàng bước tới, vòng qua bình phong, chỉ thấy Lục điện hạ đang nằm nghiêng trên gế dài, một tay gối sau đầu, hai chân hơi cong, nhắm mắt ngưng thần. Tóc đen rối tung, hắn chỉ khoác một cái nɠɵạı bào màu chàm lỏng lẻo trên người, lộ ra áo trong màu trắng.
Đây là lần đầu tiên Tông Chính Lâm xuất hiện trước mặt Đường Nghi Như với dáng vẻ thoải mái như vậy. Không có vẻ tận lực xa cách cùng đạm bạc thường ngày, cũng không có khí thế khiếp người và vẻ lạnh lùng nghiêm túc. Hắn thanh nhàn nằm đó, lại càng làm nổi bật vẻ tuấn mỹ của nam nhân .
Tim đập càng nhanh hơn, Đường Nghi Như hít sâu vài lần, dừng lại trước hắn vài bước, “Thiếp thỉnh an điện hạ”. Giọng nàng ta ôn hòa, cũng không nịnh nọt.
“Ừ. Có chuyện gì?” Tông Chính Lâm kêu nàng đứng dậy, cũng không mở mắt. Giọng nói so với các thị thiếp hậu viện đã tốt hơn rất nhiều.
Đường Nghi Như do dự một lát, đi đến sau lưng Tông Chính Lâm, đưa tay nhẹ nhàng ấn lên bả vai hắn, thủ pháp khá lão luyện.
“Điện hạ, thiếp thấy gần đây điện hạ có chút mệt nhọc, đi sớm về trễ, liền may một cái áo khoác. Lúc sáng sớm hay đêm khuya cũng có thể che sương chắn lạnh. Thiếp luôn mong điện hạ thân thể khỏe mạnh mới tốt.” Săn sóc chu đáo, tư thái thứ phi cũng vừa đúng.
Tông Chính Lâm hưởng thụ sự thoải mái dễ chịu trên vai, âm thanh đã có chút hòa hoãn, “Ngươi thật có lòng.”
Đường Nghi Như thấy Tông Chính Lâm không nói thêm lời nào, liền đoán hắn thích yên tĩnh, chỉ im lặng hầu hạ, động tác trên tay cũng không ngừng lại.
Đưa mắt nhìn quanh, thư phòng Lục điện hạ rất rộng rãi. Trên giá sách đều là tàng thư. Trên bàn xếp từng chồng công văn, đồ tuy nhiều, nhưng gọn gàng ngăn nắp, rất hợp quy tắc. Toàn bộ thư phòng không hề có một sắc màu ấm nào, nɠɵạı trừ một cành hoa mai, cắm trong bình nhìn rất có sức sống. Thì ra hoa mà điện hạ thích cũng mang theo khí chất lạnh lùng.
Lần này thì Đường Nghi Như đã đoán sai. Cành hoa mai này là Mộ Tịch Dao thuận tay cắt ở trong rừng mai, nghĩ thư phòng Tông Chính Lâm ngay cả một hoa nhỏ cọng cỏ cũng không có, quá cứng nhắc, nên mới kêu Mặc Lan đưa tới. Lúc Tông Chính Lâm nhận được cành mai, cố ý mở khố phòng, chọn một chiếc bình sứ thanh hoa màu sắc thích hợp để cắm vào.
Qua một khắc, Đường Nghi Như thấy Tông Chính Lâm vẫn lẳng lặng dưỡng thần như trước, hạ quyết tâm, đánh bạo chậm rãi đưa tay xuống trước ngực Tông Chính Lâm tìm kiếm.
Nhẹ nhàng vuốt ve trên ngực Tông Chính Lâm, Đường Nghi Như mừng rỡ như điên, điện hạ không kháng cự, cũng không đẩy nàng ra!
Vì thế đi đến trước ghế dài, chậm rãi quỳ xuống, cánh tay mềm trượt từ trước ngực Tông Chính Lâm xuống phái dưới. Lúc xuống bụng dưới, nhẹ nhàng xoa vài vòng, quả nhiên thấy bụng dưới của điện hạ hơi lộ ra. Đúng là đã động tình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Nghi Như đỏ bừng, nghĩ điện hạ gần đây không chiêu tẩm ai, khó trách nhanh như vậy đã có phản ứng, cánh tay cũng không ngừng lại, nín thở, đưa tay lên vật kia vuốt ve vài cái. Chỉ cảm thấy phía dưới trong nháy mắt càng to hơn, còn rung động rạo rực.
Thấy thế Đường Nghi Như càng kinh hỉ, một bên không ngừng xoa, một bên chậm rãi vén vạt áo Tông Chính Lâm lên, đanh định thâm nhập tiết khố tiếp tục hầu hạ, thì đột nhiên bị một bàn tay to nắm chặt lấy cổ tay, không thể động đậy,
Đường Nghi Như ngạc nhiên ngước mắt, chạm phải đôi mắt thâm sâu của Tông Chính Lâm, nhất thời không biết làm sao.
Tông Chính Lâm nhìn nữ nhân gần trong gang tấc trước mắt, dung nhan trang điểm nhẹ nhàng, quần áo lịch sự tao nhã, dáng người đầy đặn, đôi mắt si ngốc đang nhìn mình, bên trong bao hàm tình ý.
Bị nữ nhân khiêu khích như vậy hắn không phải là không xao động. Đã gần hai tháng không gần gũi Mộ Tịch Dao, Tông Chính Lâm vốn đã nhịn một thân hỏa khí. Hôm này bị Đường thị câu dẫn một trận, lại càng khó nhịn.
Nhìn người là nữ nhân hậu viện của mình, Tông Chính Lâm nghĩ đến thai nhi trong bụng ŧıểυ nữ nhân nào đó, áp chế rung dộng, thò tay giật lại quần áo , rồi đứng dậy đia ra ngoài.
Đường Nghi Như ngơ ngác quỳ trên mặt đất, nhìn Tông Chính Lâm đi ra ngoài, nghẹn ngào run rẩy kêu. “Điện hạ ~~”.
Tông Chính Lâm dừng chân lại, không quay đầu, thanh âm khôi phục sụ bình tĩnh, “Đường thị”.
Đường Nghi Như nghe Tông Chính Lâm gọi mình, trong mắt sáng ngời, lại không ngờ âm thanh của hắn đã trở nên nghiêm khắc, “Thư phòng là nơi trọng địa, không được gọi không cho phép đi vào, chỉ một lần này thôi.” Hắn nói xong lướt qua bình phong, đi ra cửa.
Đường Nghi Như nhất thời sững sờ quỳ trên mặt đất, đầu óc hỗn loạn, trong mắt đã có hơi nước.
Nàng nghĩ mãi mà không hiểu, điện hạ rõ ràng là đã động tình, vì sao còn đẩy mình ra. Hắn không ghét mình, vì sao không để mình gần gũi hầu hạ? Nước mắt của Đường Nghi Như chảy qua khóe miệng, cảm giác sắp bị chôn vùi trong sự sỉ nhục lớn lao. Nàng đã chủ động như vậy, cùng không thể được như ý nguyện sao?
Hay là vì, điện hạ hiện đang một lòng muốn bảo vệ thai nhi trong bụng Mộ thị, không cho phép gây thêm chuyện?
Đường Nghi Như trong lòng lo lắng, đứng dậy lau nước mắt, hung hăng hít vào môt hơi, mới mặc áo choàng dẫn theo Thư Đào, ngang nhiên trở về Thư Oái uyển.
Mặc dù lần này không được điện hạ ân sủng, nhưng có chút thể diện cũng tốt. nữ nhân trong hậu viện, nɠɵạı trừ Mộ thị thì mình là người duy nhất tiến được vào thư phòng của điện hạ. Như thế là đủ. Về phần điện hạ ân sủng, có thể chậm rãi mưu tính. Dù sao hôm nay cũng đã thấy, cũng không phải chỉ Mộ thị mới được, chẳng phải sao?
Sau việc này , nội tâm của Đường Nghi Như càng thêm kiên định, nghĩ đến sau này khi chính phi nhập phủ, sẽ là một quang cảnh khác, hươu chết về tay ai, còn chưa biết được.
Bên trong Đan Như Uyển, Mộ Tịch Dao sớm đã biết Đường thứ phi giá lâm thư phòng của Lục điện hạ. Lật cuốn sách mới của mình, Mộ Tịch Dao nhắm mắt lại. Muốn thừa dịp nàng mang thai chia sẻ ân sủng? Những nữ nhân này tính toán thật tốt.
Đáng tiếc Đường Nghi Như chọn sai địa điểm. Tông Chính Lâm cho dù khát khao, cũng sẽ không thể tùy tiện bắt một nữ nhân ngủ ở thư phòng. Tâm trí nam nhân này là để làm đế vương. Chuyện hắn đã hạ quyết tâm, thì phải là chắc chắn.
Mặc dù không rõ Tông Chính Lâm đối với bản than mình có thể có vài phần tình cảm hay không, nhưng Mộ Tịch Dao có thể khẳng định là, bây giờ hắn toàn tâm toàn ý hy vọng trưởng tử là sinh ra từ bụng của mình . Theo đó, dựa vào tính tình của hắn, trước mắt những nữ nhân kia chỉ sợ khó có thể được như nguyện.