Mộ Tịch Dao thấy song yến trì vô cùng tinh mỹ hoa lệ, nhất thời kinh ngạc hô lên một tiếng. Bể tắm song yến trì này khoảng ba thước , toàn bộ xây từ ngọc đá, một bên thành bể tắm còn trải một tấm da lông, một bên để sạp trúc vô cùng thoáng mát. Trong phòng tắm có đầy đủ bàn ghế và tháp mềm quý phi cho việc nghỉ tạm. Trên bàn không thiếu một thứ gì, ngay cả gương đồng trang điểm cũng có một bộ. Mộ Tịch Dao nhìn chiếc tháp kia, là biết tâm tư của Tông Chính Lâm, không khỏi quay đầu lại giận dữ liếc mắt một cái .
Trong bồn nước ấm có một màu trắng sữa nhạt, Tông Chính Lâm nói, đó là canh dưỡng sinh trong cung . Trên mặt nước còn trải một tầng cánh hoa mà Mộ Tịch Dao thích.
Tông Chính Lâm ôm Mộ Tịch Dao ngồi trên sạp trúc, rót một chén nước ấm đút cho nàng. Điều này là thói quen nhỏ của Mộ Tịch Dao mà hắn biết được từ lần trước lúc đến biệt viện. Chờ nàng uống xong, Tông Chính Lâm liền cúi người xuống, ngậm lấy đôi môi đầy đặn ướt át. Hai người ôm lấy nhau, thân hình kề sát, môi răng triền miên .
Ban đầu Tông Chính Lâm còn ôn nhu lưu luyến, sau đó thì không chịu nổi khi đầu lưỡi Mộ Tịch Dao không ngừng quấy rối, hắn cuốn lấy nàng một cách mãnh liệt, hơi thở dồn dập, ngực phập phồng.
Toàn thân Mộ Tịch Dao mềm mại không xương, dựa vào ngực Tông Chính Lâm, hai tay nắm lấy vạt áo hắn, hơi thở nóng rực phả lên ngực của Tông Chính Lâm, chọc cho hắn căng cứng cả lưng, bụng.
"Điện hạ, thiếp hầu hạ ngài tắm rửa, được không?" Mộ Tịch Dao thở hổn hển hỏi.
Tông Chính Lâm trực tiếp ôm lấy người, đi tới bên bờ hồ tắm, nhẹ nhàng buông nàng xuống. Không ngờ chân Mộ Tịch Dao vừa rơi xuống đất, vô lực không đứng vững, liền bị trượt xuống dưới. Tông Chính Lâm vội đưa tay nắm lấy eo nàng, Một tay khác vuốt lên má nàng, trong mắt đều là vẻ trêu đùa rất rõ ràng."Làm sao vậy, là yêu kiều yếu ớt vô lực sao?"
Nghe nam nhân này đắc ý, Mộ Tịch Dao với tay cởi bỏ áo của hắn, động tác chậm rãi kéo vải, đẩy ra, sau đó đầu ngón tay còn nhẹ nhàng ma sát vòm ngực của hắn, nũng nịu mềm mại mà ngọt ngào cất tiếng, "Thiếp đương nhiên là không hùng tráng bằng điện hạ ~~ ", chữ cuối nàng còn cao giọng, hai mắt như có như không ngắm lều trại đã dựng từ lúc nào của Tông Chính Lâm, sau đó lại xấu hổ dời mắt đi, khuôn mặt đã nhuốm chút sắc hồng.
Tông Chính Lâm bị bàn tay và ánh mắt của nàng khiêu khích khiến cho hô hấp trở nên nặng nề, nhìn thật sâu nữ tử đang thẹn thùng, liền kéo nàng đi vào bể tắm.
Hình thể Tông Chính Lâm thon dài cao ngất, vì hàng năm tập võ nên dáng người càng hoàn mỹ không sứt mẻ. Mộ Tịch Dao đứng ở phía sau hắn, tay nàng nhỏ nhắn vốc nước lên, tinh tế ôn nhu rửa phía sau lưng cho hắn, nhìn thấy một vết sẹo kéo từ vai trái đến thắt lưng. Đầu ngón tay mềm mại nhỏ xíu chậm rãi vuốt theo đường vết sẹo, khiến cho cả người Tông Chính Lâm run lên.
"Điện hạ, còn đau không?" Những ngón tay lại vuốt ve đến vùng bụng hắn.
"Có lúc gặp chuyện khi bảy tuổi, đã không sao từ lâu rồi." Miêu tả ngắn gọn nhưng Mộ Tịch Dao nghe xong thì trong lòng có chút cay cay. Đứa nhỏ lớn lên trong cung, chỉ có một câu thích hợp nhất, "Không có thời thơ ấu." Từ nhỏ lớn lên trong các loại âm mưu toan tính, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị hại chết, thật sự là bi ai.
Mộ Tịch Dao vươn đầu lưỡi, dùng đầu lưỡi liếʍ dọc theo vết sẹo, chậm chạp liếʍ xuống.
Hơi thở Tông Chính Lâm càng dồn dập, đưa tay kéo nàng ra phía trước rồi ôm lấy. Quần áo trên người Mộ Tịch Dao đã ướt nước, bộ ngực đẫy đà và đỉnh đầu hồng hồng như ẩn như hiện. Mắt phượng của Tông Chính Lâm híp lại, tay hắn thoáng dùng sức, xoẹt một tiếng Mộ Tịch Dao chỉ còn lại chiếc yếm đỏ tươi đang dán sát lên thân hình trắng tuyết nõn nà của người con gái.
Ngón tay Tông Chính Lâm kẹp lấy đỉnh hoa, nhẹ kéo, liền khiến cho chân của Mộ Tịch Dao mềm nhũn một cách kỳ quái, chỉ có thể ôm lấy cổ hắn, chân không tự giác bám vào đôi chân dài của Tông Chính Lâm. Người đàn ông bị nàng câu dẫn, liền nâng cái mông của nàng lên, nâng cả thân mình nàng lên, lại để hai chân cặp vào thắt lưng mình, mới cảm thấy hài lòng. Sau đó hắn thuận thế vùi đầu ngậm lấy khuyên tai nàng, khẽ cắn rồi niết nhẹ.
"Điện hạ, còn chưa tắm xong ~~" người con gái nhỏ run run rẩy rẩy kháng nghị, Tông Chính Lâm liền thu liễm lại một chút, ôm Mộ Tịch Dao, bước mấy bước, ngồi trên bậc thềm, tùy ý nàng ở trước mình hầu hạ.
Mộ Tịch Dao chống lại tầm mắt nóng rực của Tông Chính Lâm, cánh tay trắng trẻo mềm mại nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa trên cơ bắp rắn chắc của hắn, thường chạm vào điểm mẫn cảm, càng khiến cho ánh mắt Tông Chính Lâm trở nên thâm thúy hơn.
Lúc tay nàng vuốt ve đến chỗ cơ bụng, Mộ Tịch Dao dùng móng tay gãi rất nhẹ, ngẩng đầu nhìn yết hầu của Tông Chính Lâm đang lăn lộn, nàng còn vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ, đưa ánh mắt mị nhãn như tơ rời đi. Lúc trước Tông Chính Lâm tuỳ nàng, bây giờ thì toàn thân xao động vô cùng, toàn bộ lửa nóng dồn xuống dưới thân, thân trướng to đau đớn không thôi.
Bắt lấy tay của Mộ Tịch Dao, Tông Chính Lâm nắm tay nàng đưa xuống dưới cởi bỏ qυầи ɭóŧ, lại đưa nàng thám nhập vào trong đó, chặt chẽ đặt lên thứ gì đó của hắn. Ánh mắt Mộ Tịch Dao mê ly, đỏ mặt, thở gấp , "Điện hạ, sợ ~~ "
"Không sợ. Ngoan, động đậy đi." Hắn nắm tay của Mộ Tịch Dao vỗ về chơi đùa.
Tông Chính Lâm hưng phấn vô cùng, cảnh tượng trong mộng, bây giờ rốt cục hoàn thành được một nửa, đợi cho đến chiều... Càng nghĩ càng không khống chế được dục hỏa trong cơ thể, Một tay còn lại lập tức mở tấm che chắn cuối cùng của Mộ Tịch Dao ra, cúi người xuống.
Mộ Tịch Dao bị hắn ngậm mất một bên mềm mại, cúi đầu, tiếng rêи ɾỉ chợt lớn hơn, bàn tay nàng ở phía dưới hắn cũng thêm vài phần lực đa͙σ, ngay cả bàn tay còn lại cũng sờ vào viên cầu ở phía dưới cùng.
Tông Chính Lâm làm sao còn có thể chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế , hắn rên ra tiếng, từng tiếng thở dốc vang lên trước ngực Mộ Tịch Dao . Đầu lưỡi hắn càng thêm yêu thích đối với một đôi núi no đủ, mυ"ŧ lấy đỉnh nhũ tiêm, dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn xé.
Mộ Tịch Dao hô ra tiếng, không kịp nghĩ gì , thì đầu ngón tay đã vuốt lên chỗ đỉnh đầu của hắn, lưng Tông Chính Lâm đột nhiên cứng ngắc, một luồng tê dại từ bên hông dâng lên, chưa kịp ngăn chặn, lại bị Mộ Tịch Dao dùng sức nắm chặt, Tông Chính Lâm gầm nhẹ ra tiếng, du͙© vọиɠ phun ra.
Mộ Tịch Dao nhìn chât lỏng trên tay, yêu kiều kêu một tiếng, liền trốn vào trong lòng Tông Chính Lâm, chỉ lộ lỗ tai đỏ tươi ở bên.
Tông Chính Lâm thở hào hển cố bình phục nhịp tim đang đập mãnh liệt và hô hấp dồn dập, nhẹ nhàng ôm lấy Mộ Tịch Dao, lại ngậm lấy lỗ tai đang đỏ hòng của ai đó, liếʍ láp không thôi. Sau đó nhẹ nàng ôn nhu đặt môi hôn lên gáy nàng. Đến khi hô hấp vững vàng trở lại, mới đưa Mộ Tịch Dao ra, chỉ thấy sắc mặt nàng xấu hổ đến đỏ bừng, đôi mắt như nước mênh mang, dập dờn gợn sóng động tình, cái miệng nhỏ nhắn hơi giương lên, còn nhẹ thổi hơi.
du͙© vọиɠ vừa được phóng thích của Lục điện hạ lại rục rịch.
"Yêu tinh!" Vội vội vàng vàng để nàng tắm cho xong, liền ôm nàng đi đến nhuyễn tháp, kéo tấm áo khô phủ lên, mới được chút bình phục lại.
"Điện hạ ~~" tiếng nói vừa rời miệng, đã bị hôn trụ. Âm thanh Tông Chính Lâm khàn khàn cảnh cáo nàng, "Nếu lại trêu chọc, ta sẽ muốn nàng ở trong này."
Mộ Tịch Dao ủy khuất nháy mắt, hơi nức nở, "Đói ~~" cái dáng vẻ này của nàng..., Tông Chính Lâm nhắm mắt hít sâu một hơi, mới ôm nàng đi ra phòng chính.
Mộ Tịch Dao cả người xụi lơ, tuỳ hắn đùa nghịch, nhìn Tông Chính Lâm nhíu mày với một đống quần áo nữ nhân, liền không cố kị ha ha cười rộ lên.
Tông Chính Lâm quay đầu tà tà nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên, "Khôi phục khí lực rồi sao ? Như thế... Rất tốt." Liền ý vị thâm trường đánh giá toàn thân nàng một cái.
Mộ Tịch Dao cứng đờ, tròng mắt chuyển động, liền quyến rũ nói, "Điện hạ, thiếp nghe nói có người rất vũ dũng, một đêm bảy lần, không biết là thật hay không?" Tông Chính Lâm giương mày, rất là sung sướиɠ đáp lại, "Không cần hâm mộ , tối nay sẽ biết."
Để cho Mộ Tịch Dao giúp vào, cuối cùng Tông Chính Lâm mới gập ghềnh mặc xiêm y vào cho nàng.
Hai người còn đang quấn quýt, liền nghe Triệu ma ma ở gian ngoài nói nha hoàn của Đường thứ phi có việc bẩm báo.
Tông Chính Lâm làm như không nghe thấy, vẫn vỗ về chơi đùa sợi tóc của Mộ Tịch Dao, vẻ mặt chuyên chú. Mộ Tịch Dao kéo chỉnh áo ngoài bị nam nhân bên cạnh biến thành nhăn nhúm, sau đó mới kêu đợi ở thiên sảnh.
Triệu ma ma thấy dáng vẻ của điện hạ và chủ tử, liền sáng tỏ, cười lui đi ra ngoài.
Mộ Tịch Dao kéo cổ tay áo Tông Chính Lâm, ngẩng đầu, mắt sáng lấp lánh nhìn hắn."Điện hạ có nghĩ đêm ngự tẩm vô số nữ nhân?" Trong giọng nói thì vô cùng bình thản, chỉ có bàn tay nhỏ bé lại sờ lên khối thịt bên hông, dường như còn uy hiếp tróc vài miếng ra.
Tông Chính Lâm bị bộ dạng ŧıểυ nhận của nàng chọc cười, "Đêm ngự tẩm vài nữ nhân thì chưa thử qua." Nâng cằm nhỏ của Mộ Tịch Dao lên, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn chăm chú vào nàng nói tiếp, "Ngự tẩm một người, mấy lần, tối nay sẽ thử, được không?" Ánh mắt nóng rực, thanh âm trầm thấp.
Sắc mặt Mộ Tịch Dao đỏ rực, tức giận mắng một tiếng "Không đứng đắn!" Đứng dậy đi ra thiên sảnh Tông Chính Lâm cũng đứng dậy, nắm tay nàng, cùng đi ra.