Edit: Linh Sờ Tinh
Điền Phúc Sơn cầm danh sách, u sầu ảm đạm đi ra cửa, vừa qua cửa thứ
hai liền gặp Lục điện hạ – người có thể làm chủ đang ở đối diện đi tới.
“Sao?”. Mộ Tịch Dao nhanh vậy mà đã hỏi xong mọi việc sao?
Đại quản sự vội đưa danh sách khách mời lên, tờ thiếp vừa rời tay, tựa như vứt được củ khoai phỏng tay, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Dao chủ tử vốn muốn gây sự, vẫn nên để điện hạ nhận thì hơn. Để những người
dưới như bọn họ làm, đầu nhỏ gan bé, không thể ứng phó được.
Tông Chính Lâm chỉ lướt qua, thần sắc không hề biến hóa, đưa tờ thiếp
lại cho Điền Phúc Sơn, mang theo Vệ Chân tiếp tục đi về trước. “Cứ làm
theo ý Trắc phi đi”.
Hắn còn đang tò mò là vì sao Mộ Tịch Dao lại đặc biệt nhẫn nhịn Tông Chính Oánh, không ngờ nàng lại nhân cơ hội này để trả thù. Nàng đúng là, lòng dạ đã hẹp hòi còn lắm thủ đoạn.
Mộ Tịch Dao đang thương lượng với Triệu ma ma, muốn đích thân ra cánh rừng sau hậu viện để đào rượu hoa cúc .
“Chủ tử ngài nghe lời lão nô đi, ngày mưa đường rừng khó đi, ngài bụng đã lớn , sao còn muốn đi đến chỗ đầy bùn đất nghịc ngợm làm gì?
Nếu ngày lo lắng bọn nha đầu tay chân vụng về làm rơi mấy bình bảo bối
của ngài thì để lão nô đi theo nhìn không được sao?”.
Không được, đương nhiên không được? Từ khi Tông Chính Lâm về phủ, khó
khăn lắm mới có cơ hội, không nhân cơ hội chuồn ra ngoài, chẳng nhẽ đợi
Tông Chính Lâm trở về để tiếp tục bị quản giáo sao?
Sau buổi trưa trời đã tạnh mưa rồi, những vẫn có chút mưa bụi mờ mịt.
Thời tiết này, cầm cái cuốc đi vào vườn, đóng giả làm Lâm muội muội
một lần xem sao, cảm giác rất có tính nghệ sỹ. À, còn phải mang
đàn ngọc của nữa. Đàn một khúc “Táng hoa”sẽ càng làm nổi bật bầu
không khí.
Mộ Tịch Dao rảnh rỗi, không thèm để ý gì , lại tìm được trò vui để làm, đương nhiên là tìm mọi cách để thực hiện.
Tông Chính Lâm vừa vào đến chủ viện, ở ngoài hành lang đã nghe được âm
thanh ồn ào trong phòng. Tiếng Mộ Tịch Dao loáng thoáng truyền ra, nghe
giọng điệu kia là biết nàng lại không yên phận , mình đến thật đúng
lúc.
“Lại định làm gì?”. Một câu của Lục điện hạ làm cả phòng lập tức im
lặng. Tông Chính Lâm bước vào phòng, nhìn chằm chằm người đang được mọi người vây quanh, đang mặc quần áo để ra ngoài, hắn chờ nàng trả lời.
Bên ngoài mưa nhỏ vừa ngớt một chút, nữ nhân này lại định vội vàng đi
đâu?
“Điện hạ”.Ôi trời ơi, boss đại nhân càng ngày càng xuất quỷ nhập thần!
Mộ Tịch Dao từ từ để cái mũ xuống, bĩu môi, lúc quay người lại nhìn
Tông Chính Lâm khuôn mặt đã đổi thành tươi cười ngọt ngào. Mặc Lan ở
bên cạnh nhìn nàng thay đổi trong chớp mắt, không khỏi cảm thán bản lĩnh của chủ tử thật sự là càng ngày càng cao thâm.
“Thiếp và điện hạ tự mình đi lấy rượu đi”. Lục điện hạ về lúc này,
không chỉ quấy nhiễu hào hứng của nàng, mà còn không cho nàng đi ra là cái chắc . Quả nhiên là làm người ta chán ghét.
Quan trọng nhất là tuyệt đối không thể để hắn biết là nàng muốn ra
ngoài chơi đùa, nếu không về sau hắn sẽ quản càng nghiêm. Bây giờ phải nói thật khéo , để cho boss biết nàng rất chân thành , tốt nhất là
đồng ý cùng ra ngoài. Mộ Tịch Dao đã không còn vọng tưởng rằng mình
có thể một mình ra ngoài rồi.
Quả nhiên, Tông Chính Lâm đi đến, không nói một lời nào, cởi áo choàng của nàng, đưa cho Mặc Lan . “Bản điện thấy nàng không có cách nào tĩnh
tâm, còn có thể toán tính mưu ma chước quỷ. Hôm nay có nói gì cũng
vô dụng, uống rượu trong phòng kiều kiều làđược rồi ”.
Cũng được ? Dựa vào cái gì nói thôi là thôi? Mộ Tịch Dao chu môi không vui. Nâng tay giật một góc áo choàng, kéo lấy không cho Mặc Lan mang
đi. Đôi mắt đẹp nhút nhát lại e lệ nhìn chằm chằm Tông Chính Lâm, long
lanh ngập nước, tủi thân vô cùng.
Trong phòng ngoài Mộ Tịch Dao cảm thấy biểu hiện bình thường, không
ai tin là nàng thật sự sợ. Ánh mắt chủ tử ngài sinh động như vậy, nhưng
khí thế lại không khuất phục , bảo tụi nô tỳ nghĩ thế nào đây?
“Chủ tử?”. Mặc Lan bất đắc dĩ. Dáng vẻ này đâu giống người đã làm mẹ.
Trước mặt điện hạ mà ngài cũng dám làm động tác này, không sợ bị người ta chê cười sao? Hơn nữa, điện này đã đến là biết giờ không còn
sớm, muốn đến nói chuyện một lát rồi ăn cơm, ngài còn muốn đi đâu ?
Tông Chính Lâm bị dáng vẻ vô lại của nàng chọc cười, thật sự là càng
sống càng thụt lùi mà. Lục điện hạ cũng không cản, ngồi lên giường La
Hán, duỗi chân dài , nhận chén trà Bích Loa xuân mà Huệ Lan đưa lên,
lười biếng nói , “Hôm nay đi vườn chơi, hay là ra tháng đi chèo thuyền
du ngoạn hồ Vân Dương, Kiều Kiều tự nghĩ cho kỹ”.
Bàn tay đang kéo áo khoác của Mộ Tịch Dao dừng lại một chút, trong nháy mắt, chu miệng một cái rồi ngoan ngoãn nghe lời.
Ở trong nhà người ta đương nhiên là phải cúi đầu thôi. Nếu nàng là
đương gia, tất nhiên cũng sẽ nhốt boss lại giam trong phủ, còn mình thì
ngày ngày ăn ngon mặc đẹp dạo chơi khắp nơi .
Gan của Mộ Tịch Dao thực không nhỏ, dám nghĩ nhốt Kiến An đế để xả giận.
Sến súa tỏ vẻ, chọn cái tháp cách xa boss nhất để ngồi xuống, Mộ
Tịch Dao bĩu môi cầm quyển sách tỏ vẻ như đang xem sách. Thực ra tâm tư lại không ở trên sách, đang tính toán, sáng mai thừa dịp boss ra ngoài sẽ ....à? Sáng mai?
Sáng mai lại đúng là ngày ngự y đến tái khám, Hách Liên Mẫn Mẫn nhất
định sẽ sợ hãi, hoa lệ xoay người ấm ức. Sao chuyện quan trọng như
thế mà không thấy Tông Chính Lâm nói đến? Chẳng nhẽ đại boss đã sắp
xếp ổn thỏa?
Mộ Tịch Dao thò đầu lên từ sau trang sách, lén lút nhìn bóng lưng nam nhân đang chuyên chú phẩm trà.
À, đổi áo bào, tóc trên trán còn hơi ẩm, ngay cả giày cũng đổi… Xem ra
là mang theo lão bà chàng chàng thiếp thiếp ra ngoài, bây giờ “hủy bằng chứng” xong mới đến chỗ nàng trêu chọc.
Đôi mắt Mộ Tịch Dao sáng lấp lánh, cầm quyển sách che hơn nửa khuôn mặt, trong đôi mắt đen không có một chút thành thật.
Đôi mắt phượng của Tông Chính Lâm mặc dù hơi lờ mờ sau làn hơi nước của
chén trà, nhưng vẫn thấy rõ ràng dáng vẻ lanh lợi của nàng.
“Nhìn đủ chưa? Nếu Kiều Kiều thích thì chi bằng lại đây nhìn tỉ mỉ
xem thế nào”. Tiếng vừa dứt, đã thấy nữ nhân đối diện nâng quyển sách
lên, che kín khuôn mặt. Chẳng qua là tên quyển sách kia thì… khóe môi
Tông Chính Lâm nhếch lên, mắt phượng càng ngày càng thâm thúy. Một
cuốn sách như thế , bị ŧıểυ nữ nhân cầm , ý tứ ám chỉ , làm hắn miên man liên tưởng.
“Nếu Kiều Kiều đã thẳng thắn như thế, bản điện không muốn suy nghĩ cũng rất khó”. Thực ra thì Lục điện hạ đã có rất nhiều suy nghĩ, nhưng nữ
nhân đối diện còn chưa nhận ra, ban đầu là chỉ có ý trêu đùa, nhưng
cuối cùng Tông Chính Lâm đã có ý định thay bằng thành hành động.
Cho đám người Triệu ma ma lui xuống , lát nữa nữ nhân này nhất định sẽ giận dỗi, vừa hay hắn qua an ủi một chút, thuận tiện nếm chút hương vị mỹ nhân.
Mộ Tịch Dao khó hiểu, Tông Chính Lâm có ý gì? Nàng đâu có đụng chạm gì hắn ?
Cái trán nhỏ lại từ từ nhô lên , ánh mắt chạm phải vẻ mặt chờ xem kịch vui của boss.
Cẩn thận nhìn lại, đôi mắt phượng kia đang nhìn thẳng vào quyển sách trước mặt nàng, cười đến một cách rất xấu xa.Vẻ mặt đó thật đúng là muốn ăn đập
mà.
Mộ Tịch Dao cảm thấy không ổn, thu hồi ánh mắt, rũ mắt xuống, giơ cao
quyển sách trước mặt lên. Rất nhanh đọc lướt qua hai hàng chữ, lập tức kinh hô một tiếng, đỏ mặt vứt sách ra xa. Thẹn quá hóa giận,vừa hung
hăng vỗ lên nệm vừa thầm mắng Tông Chính Lâm vô sỉ.
Lục điện hạ nhìn Mộ Tịch Dao phát cáu, mới đầu còn thấy rất thú vị, sau
đó thấy nàng thực sự xấu hổ và giận dữ, cánh tay trắng ngọc như tuyết
thật sự không thể chịu nổi nàng chà đạp như vậy đâu. Bước một bước dài,
ôm người đang giãy dụa lại.
“Được rồi, đừng ầm ĩ, Kiều Kiều cần gì phải tức giận. Dù nàng như thế nào , bản điện đều yêu”. Nữ tử da mặt mỏng, Mộ Tịch Dao ngoài việc
đôi khi nóng nảy lớn mật chút, thì còn lại vẫn luôn dễ thẹn thùng.
Dáng vẻ như vậy bị hắn nhìn hấy, nhất định là xấu hổ đến tột đỉnh rồi.
Tông Chính Lâm nghe nói nếu nữ tử bị xấu mặt trước người trong
lòng thì sẽ cực kỳ khó chịu. Dáng vẻ của Mộ Tịch Dao như thế này,
đúng là trái ngược với tên. Sự so sánh này làm tâm tình Lục điện hạ cực
kỳ thoải mái.
Tông Chính Lâm còn đang cảm thấy rất tốt, Mộ Tịch Dao lại hận không thể đạp nam nhân kia ra cửa.
Yêu cái rắm! Trong lòng Mộ Tịch Dao mắng to. Đây là chuyện yêu hay không yêu sao? Boss càng ngày càng vô sỉ, rõ ràng là hắn đã mang sách này
vào phòng nàng! Chuyện này với chuyện yêu hay không có liên quan gì
đâu.
Tranh vẽ kia nàng đã thấy rồi, đến cả hủ nữ lâu năm như nàng nhìn còn
xấu hổ tim đập mạnh, còn lời chú giải trên lề sách kia nữa! Ta phi, lối chữ thảo rồng bay phượng múa của boss lại xuất hiện chú giải ở đây!
Cái này còn có mặt mũi hay không đây!
“Ngài, ngài thế mà…”. Mặt Mộ Tịch Dao đỏ ửng, run rẩy chỉ trích nam nhân vô lại .
Tông Chính Lâm cười to, giữ lấy cái đầu đang lắc lư vì giận dữ của nàng, cúi đầu nhìn đôi mắt vì lửa giận mà đỏ lên kia, càng thấy sức sống tươi đẹp.
“Lúc tiêu diệt phản đảng Thục Trung ta vô tình có được, tục truyền là bí mật tiền triều, có thể trợ hứng cho nam nữ , rất dễ có con trai. Hôm
qua để lại trong phòng Kiều Kiều, sao hôm nay nàng mới thấy?”
Để lại từ hôm qua? Ngay cả tai Mộ Tịch Dao cũng nóng ran…. Triệu ma ma
có biết chữ không a? A,A? Hôm qua sắp xếp lại phòng, ngoài Triệu ma ma
cũng không có người ngoài nào khác ?
“Điện hạ!”. Mộ Tịch Dao kéo vạt áo hắn, cắn lên cằm hắn một cái, lần này nàng nhẫn tâm dùng sức. “Sao ngài có thể đem loại sách này, loại …
sách dạy hư trẻ con, còn tùy tiện để trong phòng thiếp?”. Mộ Tịch Dao
vội vàng, nói không lựa lời, lại làm nét vui vẻ trong mắt Tông Chính Lâm càng sâu.
Lời vừa khỏi miệng, Mộ Tịch Dao lại lúng túng trước rồi. Nàng muốn nói
“dạy cái xấu” kia mà, cái mồm không nghe lời này, bị chơi khăm rồi.
“Sao Kiều Kiều lại là trẻ con?”. Tông Chính Lâm ôm nàng cười ,mặt mày
nhu hòa, tuấn nhan lại càng đẹp mắt làm cho người ta chói mắt.
“Sách này là ta đặc biệt mang về cho Kiều Kiều, lúc rảnh rỗi thử xem
xem”. Lục điện hạ tiếp tục trêu chọc, lập tức bị Mộ Tịch Dao tức giận
đạp cho một nhát, Tông Chính Lâm vỗ vỗ lưng nàng, tránh cho nàng kích
động quá, lại ảnh hưởng đến con.
Hai người ôm nhau thân mật nửa ngày, Tông Chính Lâm vẫn chưa thỏa mãn rời khỏi nàng.
“Mới nhìn cái gì?”
“Có tật giật mình, gian phu sau khi đã tắm rửa sạch sẽ!”. Chuyện
nhỏ, dấu hiệu nam nhân ăn vụng, thiếp có thể đọc cả đấy.
Lục điện hạ biết nàng chỉ có ý trêu chọc, liền phụ họa nàng, “Giọng điệu này của Kiều Kiều, đúng là nồng mùi giấm chua”.
Mộ Tịch Dao hếch cằm, hiện rõ vẻ đắc ý, “Thiếp có nhan sắc có thủ đoạn
có bạc có con, cần gì phải ăn giấm chua người khác?”. Boss , chẳng qua là ngài may mắn, có một than thế cao quý, nếu không thiếp cũng
không thèm dây dưa với ngài đâu.
Tông Chính Lâm xoa chóp mũi nàng, nữ nhân này càng ngày càng không biết xấu hổ là gì.
“GiờKều Kiều đắc tội người ta, lần sau gặp lại, Tông Chính Oánh nhất
định sẽ càng ác liệt. Thât không cần bản điện hạ che chở?”. Mộ Tịch Dao chủ trương thủ đoạn luôn ôn hòa, Lục điện hạ quả thực không để vào mắt. Rõ ràng nữ nhân này còn nhiều biện pháp mà, lại cố tình hết lần này đến lần khác lén lút muốn phân cao thấp với Tông Chính Oánh. Có sức lực
đối phó người khác, không bằng đặt lên người hắn và con trai.
“Chuyện của nữ nhân , thiếp đương nhiên quen thuộc hơn ngài. Sao phải cần điện hạ nhúng tay. Nói cứ như thiếp không có tài cán gì vậy”.
Tông Chính Lâm khí cường thịnh trở lại, luôn không chú ý thời điểm, dựa
vào nam nhân mặc dù bớt việc, nhưng mà dùng bản lĩnh chính mình mới tốt.