Edit: Linh Sờ Tinh
Vệ thống lĩnh còn đang âm thầm sầu khổ, thì Triệu ma ma đã dẫn theo Xuân Lan vào nhà tạ ơn.
Mộ Tịch Dao nhìn ŧıểυ nha đầu rõ ràng là bị ủy khuất, nhưng vẫn tỏ ra vô cùng cảm động , trong lòng có chút khó chịu.
“Ma ma mau đỡ nàng đứng lên. Vội vàng chạy đến đây làm gì, cứ về nghỉ
ngơi đi. Qua dăm bữa nửa tháng lại đến hầu hạ cũng không muộn, ta
sẽ không trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi”. Bên người nàng cũng
không thiếu người, Tông Chính Lâm đưa cho nàng sáu cung nữ vẫn còn
đang thường xuyên ở trong viện không có việc gì làm.
Mộ Tịch Dao thấy Xuân Lan đang mang bệnh vẫn còn muốn đến sắp xếp công việc, lập tức nhớ tới vẻ mặt đáng ghét không nhân tính khi còn đang được thời. Bây giờ phong thủy đã xoay chuyển, đến phiên mình làm
chủ tử, đương nhiên nên rộng lượng một chút. Không để cho người
khác mắng nàng khắc nghiệt keo kiệt ?
“Chủ tử, chủ tử lọ thuốc mỡ kia…. ” Xuân Lan nói không lên lời, nước mắt bắt đầu lã chã rơi.
Mộ Tịch Dao dọa sợ, làm sao rồi? Thuốc mỡ kia không tốt? Sao có thể như thế, vừa nói đã khóc?
“Thuốc mỡ kia bị nô tì làm lãng phí”. ŧıểυ nha hoàn khổ sở rấm rứt, tay
phải không ngừng lau mắt. Thuốc chủ tử ban cho là thuốc mỡ ngự dụng,
nàng thật sự không nỡ dùng.
Mộ Tịch Dao bị cách nàng ta nói chuyện mà sợ hãi vô ích một trận. Thuốc mỡ không để dùng thì còn có thể làm gì mà lo lãng phí?
“Ta đối đãi với các ngươi tệ như vậy sao? Ban cho lọ thuốc mỡ liền
khóc sướt mướt. Người khác không biết còn tưởng rằng chủ tử của ngươi
khắt khe . Thôi đi thôi đi, mau thu nước mắt lại, thuốc mỡ cũng chỉ
là một đồ vật, lúc nào cần dùng chẳng lẽ không biết?”
Mộ Tịch Dao vung tay lên, Huệ Lan lại lấy ra một lọ thuốc mỡ, nhét vào lòng Xuân Lan.
Xuân Lan vốn vội tới tạ ơn chủ tử, lại hồ đồ được nhận ân điển, chỉ ngây ngốc bị dẫn theo trở về. Lần này không chỉ có thuốc tốt để dùng, còn
được nghỉ bệnh nửa tháng, điều này làm cho đầu óc nàng ta có chút
không theo kịp.
Mộ Tịch Dao cảm thấy, thuốc mà Lục điện hạ cho nàng thật là lãng phí.
Nàng có ngọc bội cảnh báo, mọi việc đều rất cẩn thận. Dù thật có xảy ra chuyện gì, hoặc phản ứng cảnh bảo của ngọc bội không kịp đi nữa, thì cũng rất ít khi sảy ra , chỉ cần để lại một hai lọ là đủ.
“Chủ tử, Hách Liên chính phi vừa về phủ. Vừa trở về là đi về Phương
Hoa Uyển. Triệu ma ma chờ mấy nha hoàn lui ra ngoài, liền bẩm báo tình hình hậu viện với Mộ Tịch Dao.
Hai ngày liên tục đều đi thăm Tô Lận Nhu? Hách Liên Mẫn Mẫn chuẩn bị kéo đồng minh ?
Mộ Tịch Dao nghĩ dùng “chơi đểu” để hình dung dự định của Hách Liên Mẫn Mẫn mới đúng.
“Nàng ta nhận được tin tức mà vẫn còn có thể chiếu cố đến bên này,
coi như là không tồi rồi ”. Mộ Tịch Dao rất quan tâm đối với biểu
hiện của Hách Liên thị trong mấy ngày nay . Đây mới là hành vi nên có
của Hoàng tử phi. Kiếp trước nàng ta luôn đoan trang trầm ổn, đã là
Nguyên Hậu của Kiến An Hoàng đế, thì sao lại không có chút tài cán gì, mà phải chịu im ỉm nghe người sai sử?
Lúc này Hách Liên thị bị buộc phải chống đối với Công chúa Tông Chính Oánh , chắc chắn sẽ có trò hay để xem.
Mộ Tịch Dao tâm tình vui vẻ làm một người nhàn rỗi, không ngờ vừa
đến ngày thứ hai, Hách Liên Mẫn Mẫn liền dẫn người đến Đan Như Uyển.
Khách sáo bái kiến chào hỏi , những lễ nghi nào cần có đều thể hiện không thiếu một chút nào.
“Chính phi hôm nay đặc biệt đến đây là có chuyện quan trọng muốn dặn
dò thiếp ?” Hách Liên Mẫn Mẫn đến vào lúc này , chẳng lẽ là chuẩn bị ngả bài với mình, kéo nàng cùng đối phó Tôn Chính Oánh ?
“Muội muội nói đùa gì thế. Nào có gì mà để dặn dò. Chẳng qua là ta muốn bàn luận chút chuyện làm ăn với muội mà thôi”. Hách Liên
Mẫn Mẫn buông tách trà, vẫy tay cho đám nha hoàn phía sau lui ra.
Làm ăn? Đề tài này thật đặc biệt, ngay lập tức khiến Mộ Tịch Dao thấy hứng thú.
Không chút hẹp hòi, sảng khoái cho hạ nhân hầu hạ lui xuống, Mộ Tịch
Dao hăng hái chờ Hách Liên Mẫn Mẫn mở lời. Tuy không biết Vệ Chân đã
ẩn vào góc nào, nhưng nàng rất yên tâm.
“Muội muội có từng gặp Hách Liên Uy Nhi ?”
Mộ Tịch Dao sửng sốt. Sao lại nói đến nàng ta? Nhắc đến người phụ
nữ đầy tham vọng kia vào lúc này, việc buôn bán này là…
Trong long tuy đã rõ ràng, nhưng Mộ Tịch Dao cũng không nóng nảy cất
lời , thản nhiên trả lời câu hỏi của Hách Chính phi: “Có gặp hai lần. Lần đầu là gặp ở An Quốc Tự, lần thứ hai là ngày điện hạ khai
phủ ”
Hách Liên Mẫn Mẫn đoán được Mộ Tịch Dao sẽ không giấu diếm, không ngờ
lại nói tường tận đến vậy. Có lẽ mình nên nói chuyện một cách trực
tiếp với Mộ thị thì tốt hơn?
“Trắc phi có nghĩ Hách Liên Uy Nhi là người dễ sống chung không?”. Nếu đã gặp mặt, cũng nên có chút đánh giá .
Mộ Tịch Dao nhìn thái độ của Hách Liên Mẫn Mẫn trở nên uyển chuyển, không chút vòng vo, cách nói chuyện này , nàng càng thích. Nếu
người ta đã tìm đến trước, thì mình cũng nên có chút biểu hiện?
“Nàng ta cầu Hách Liên đại nhân cho nàng ta nhập phủ sao?”
Vừa nói xong, vẻ mặt Hách Liên Mẫn Mẫn lập tức thay đổi.
Ngay cả việc này mà Mộ Tịch Dao cũng biết? Biết từ lúc nào?
Việc này là việc cơ mật đối với Hách Liên gia , thế mà người
này ngày ngày nhàn nhã tiêu dao trong , lại có thể nhận được tin
tức nhanh như vậy? Quan trọng hơn là tin tức này nàng ta nhận được
từ nơi khác truyền đến, hay là chỉ cần một liếc mắt đã nhìn thấu bản
tính của Hách Liên Uy Nhi?
“Chính phi không cần kinh ngạc. Lệnh muội rút trúng quẻ Phụng hoàng ,
nếu nàng ta không có ý nghĩ kia, mới thật sự không thể hiểu nổi”. Người bình thường ai cũng có ý tưởng là không sai, nhưng mục đích của
Hách Liên Uy Nhi lớn hơn nhiều.
“Trắc phi không sợ sau khi nàng ta vào phủ sẽ gây khó dễ cho mình ?” Hách Liên Uy Nhi vì muốn tranh thủ sự ủng hộ trong nhà, tất nhiên sẽ làm tất cả để đạt được mục đích. Hơn nữa Mộ Tịch Dao chính là
mục tiêu đầu tiên của nàng ta.
“Nói như vậy, Hách Liên đại nhân muốn đổi tướng khi đánh trận sao,
một lần nữa sắp sếp con bài mới”. Mộ Tịch Dao cầm lấy dây kết bên
hông lên ngắm ngía, vẻ mặt nhàn nhã . Không hề cảm thấy nghị luận
Hách Liên đại nhân trước mặt Hách Liên Mẫn Mẫn có gì không ổn. Về
phần ý trong lời nói, mọi người đều rõ ràng . Rõ ràng chứng minh hai
người bọn họ không đi chung đường.
“Chính phi định như thế nào?” Hách Liên gia thuộc phái bảo hoàng, kì
thực lại có lòng tham không đáy, nhưng thiếu dũng cảm. Nghĩ rằng là lấy lòng, nhưng rõ ràng là đi đường tắt, rõ ràng là đầu tư để
đạt được lợi ích từ ngoại tộc.
Hách Liên Mẫn Mẫn không nghĩ nổi sao Mộ Tịch Dao lại nhìn thấu mọi
việc như vậy, ngay cả việc mình sắp bị vứt bỏ, nàng ta cũng không
khách sáo mà nói ra. Về việc nàng ấy đàm luận Hách Liên đại nhân
trước mặt mình, không hề có chút kính trọng, Hách Liên Mẫn Mẫn cũng
không có chú ý.
Người trong nhà không thèm để ý đến tình trạng của mình, thì mình còn để ý đến thanh danh làm gì?
Nếu song phương đã nói rõ với nhau, vậy cũng không cần che đậy nữa.
“Tất nhiên là tuyệt đối không đồng ý để Hách Liên Uy Nhi vào phủ hoàng tử”. Hách Liên Mẫn Mẫn nheo mắt lại, dữ tợn nói trắng ra.
Mộ Tịch Dao nhếch miệng, nguwofi phụ nữ ngồi đối diện mình quả
nhiên không hề hồ đồ khi đến lúc quan trọng . Đây vãn là lần
đầu tiên Mộ Tịch Dao thấy sự trao đổi một cách thoải mái như
vậy ở hậu viện . Ngày thường mình chỉ có thể thoải mái nói chuyện
trước mặt Lục điện hạ , về phần nữ nhân thì kẻ cả Vu Thị và Thục
Phi nương nương, đều phải nói chuyện một cách khách sáo, phải
hợp hoàn cảnh , nói một đống những câu cát tường , nho nhã hết
mức.
“ Chăc là Trắc phi không thích người này”. Dựa theo quan sát mấy tháng nay của Hách Liên Mẫn Mẫn, Mộ Tịch Dao tuy rằng cũng tranh đua dành
tình cảm, lợi hại, nhưng cũng không mức hại đến mạng người. Cũng có
thể coi là đường đường chính chính, tâm địa ít ra không xấu. Một
người như thế này thì chỉ cần không chọc đến nàng ấy, thì nàng
ta sẽ không tính đến những âm mưu quỷ kế đối phó lại.
“Cũng không phải là không thích, mà là phiền chán”. Mộ Tịch Dao đáp một cách thẳng thắn, thái độ rất rõ ràng.
Phủ Hoàng tử không thể không có cảnh tranh thủ tình cảm, cách
thường dùng là dùng thủ đoạn để mượn sức nam nhân. Nhưng nếu về sau
có người không biết tốt xấu, tính tình âm u, nếu suốt ngày đều bị một đôi mắt u ám nhìn chằm chằm, Mộ Tịch Dao cảm thấy bầu trời đều đen tối vài phần. Cái sân nhỏ của mình , vẫn nên tránh để đám nữ nhân
phí tâm mới tốt