Trương thái y xử lý tốt bọc mủ của Tiêu Mộc xong, tiến lên đáp lời Tiêu Dục, khom người nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, đại hoàng tử chính là vô ý dính vào độc phấn Lạc Khấu, Lạc Khấu độc tính vô cùng bá đạo, miệng vết thương chỉ cần dính bột phấn Lạc Khấu sẽ nhanh chóng lớn cùng sinh mủ, trên mặt đại hoàng tử đã có vài bọc mủ bị phá, tình huống tương đối nghiêm trọng, vi thần đã rửa sạch thuốc, chính là,,,,,,”
“Nói.” Tiêu Dục lạnh lùng phun ra một chữ.
Trương thái y ở dưới ánh mắt Tiêu Dục lạnh như băng không có một tia độ ấm, kiên trì run giọng nói: “Chính là sẽ lưu sẹo...... Thần đã hết lực, cầu Hoàng thượng thứ tội!” Lời còn chưa dứt liền quỳ xuống.
Lời Trương thái y giống như một thanh đao sắc bén, hung hăng đâm vào người Cố Vân Yên, đau đến nàng không thở nổi, chỉ vì chế độ hoàng triều sâm nghiêm này quy định, một hoàng tử dung nhan có tổn hại là vô duyên kế thừa đại thống , nói cách khác đây cũng là hủy tiền đồ của đại hoàng tử, cứ như vậy Cố Vân Yên liền vẫn bị hiềm nghi xuống tay với đại hoàng tử.
Đức phi nghe vậy, mặt xám như tro tàn, thần sắc bi thương nói không nên lời, giống như trời sập. Rõ ràng tháng sáu thái dương là nắng xán lạn như vậy, nhưng lúc này Đức phi lại chỉ cảm thấy trước mắt vô cùng tối, lảo đảo lui về phía sau hai bước, cúi đầu nức nở, không có khàn cả giọng gào khóc, nhưng tiếng khóc nhỏ vụn kia lại làm cho người ta không khỏi sinh ra một loại nghe thấy rõ ràng thương tâm, nãi ma ma cùng vài đại cung nữ bên người Đức phi cũng đỏ hốc mắt, lại áp lực không dám khóc thành tiếng.
Sắc mặt Tiêu Dục nhất thời trở nên vô cùng xanh mét, ngực kịch liệt phập phồng, hai mắt như có đốm lửa, hoàng tử duy nhất Đại Chiêu, cứ như vậy bị hủy, Tiêu Dục làm sao có thể không giận?
Trương thái y thấy thế cuống quít dập đầu, kinh sợ nói: “Vi thần y thuật hữu hạn, cho nên bất lực, nhưng thiên hạ to lớn, đủ người tài ba dị sĩ, nghĩ đến Đại Chiêu chắc chắn có thần y có thể trị dung nhan của đại hoàng tử, vạn mong Hoàng thượng,,,,,,” Nhìn sắc mặt Tiêu Dục xanh mét, bốn chữ ‘Chớ tức giận’ Trương thái y chung quy không có dũng khí nói ra, chỉ có thể phủ phục thấp hơn, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, để tránh lửa cháy lên mình.
Tiêu Dục cực lực khống chế lửa giận hừng hực không ngừng, tiện đà hỏi Cố Vân Yên: “Ngươi có gì muốn nói?”
Cố Vân Yên chưa bao giờ gặp qua Tiêu Dục giận đến như vậy, ngay cả kiếp trước cũng không từng, khẩu khí lạnh như băng làm cho Cố Vân Yên không biết nên làm sao, trong lòng không hiểu dâng lên sợ hãi dày đặc, nàng bỗng nhiên ý thức được ở trước mặt mình chính là vách núi đen, một bước vô ý, nàng cùng con trong bụng nàng thậm chí toàn bộ Cố phủ sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, thi cốt không còn.
Cố Vân Yên nâng mắt đối diện cùng Tiêu Dục, hai hàng lệ dọc theo hai má không tiếng động rơi xuống, cũng không lau đi, biểu tình trên mặt bi thống không thôi, một hồi lâu mới nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng, nô tì từng nói qua ngài là trời của nô tì, là phu quân nô tì, nô tì vì ngài làm tất cả, Mộc Nhi đối với ngài đối với Đại Chiêu có ý nghĩa như thế nào, nô tì cũng rõ ràng , nô tì sao có thể độc hại Mộc Nhi? Huống chi Mộc Nhi là đứa nhỏ của ngài, nô tì cũng rất thích hắn, xem như đứa nhỏ của mình, nô tì thì sao có thể hạ độc thủ đứa nhỏ của mình?”
Tiêu Dục thấy được Cố Vân Yên bi thống cùng ủy khuất như vậy tâm sinh không đành lòng, mặt có buông lỏng, nhưng lại nhớ tới trữ vị tranh giành tàn khốc, chính hắn cũng là trải qua một trận đoạt đích, tay chân tương tàn, hãm hại lẫn nhau, thậm chí hận không thể đẩy đối phương vào chỗ chết, này đó ở bên trong hoàng gia cũng nhìn mãi quen mắt , như vậy trước mắt đâu? Nàng,,,,,,
“Trẫm cũng không nguyện tin tưởng ngươi sẽ là người tâm địa rắn rết như vậy, nhưng ngươi có thể chứng minh mình trong sạch?” Tiêu Dục chậm lại giọng điệu nói.
Cố Vân Yên bởi vì quá căng thẳng cùng lo lắng, buộc chặt phía sau lưng lúc này đã là một mảnh mồ hôi, hai tay giấu ở trong tay áo gắt gao nắm, móng tay bấm sâu trong thịt, chỉ có trong lòng bàn tay truyền tới đau đớn mới có thể giúp nàng ức trụ khủng hoảng trong lòng, bảo trì bình tĩnh, nàng không ngừng ở trong lòng tự nhủ: Ngươi phải chống đỡ quyết không thể thua trận, bởi vì trên người ngươi là trăm mạng người, ngươi không được phép thua! Cho nên, vô luận như thế nào, ngươi chỉ có thể thắng không thể thua.
Từ lúc Tiêu Dục bước vào Thanh Phong đình, đám người Thị Thư cùng Thị Họa đã thối lui đến bên ngoài đình, hiện nay cũng nôn nóng bất an, giống như trong lòng đè nặng một khối đại thạch, làm cho người ta hoảng sợ.
Cố Vân Yên âm thầm ở trong lòng nhớ lại quá trình sự kiện, mỗi một tình tiết đều không bỏ qua, chợt nhớ tới Trương thái y vừa mới nói, đại hoàng tử Tiêu Mộc là vì bị người xức Lạc Khấu mới có thể bị như bây giờ, nàng từng xem qua một quyển sách tịch bên trong có ghi lại độc Lạc Khấu, cổ nhân sử dụng độc này vì muốn không bị người hoài nghi nên đem độc phấn giấu trong móng tay, cho nên hậu nhân gọi độc phấn này gọi là ‘Lạc Khấu’.
Nói cách khác người hạ độc nếu muốn ở trước mắt bao người hạ độc phấn với Tiêu Mộc, lại có thể làm cho người ta không tra xét ra, biện pháp có khả năng nhất chính là như cổ nhân đem bột phấn Lạc Khấu giấu trong móng tay, mà người này tất nhiên là ở trong những người có mặt ở đây, như vậy,,,,,, Hai mắt Cố Vân Yên nháy mắt sáng ngời lên.
Cố Vân Yên lau khô nước mắt nói: “Nô tì từng xem qua một quyển sách tịch, bên trong đề cập độc này, người hạ độc bình thường đều là đem độc phấn giấu trong móng tay, mà có thể hạ độc Mộc Nhi tất nhiên là ở những người tại đây, nô tì cả gan, khẩn cầu Hoàng thượng cho mọi người rửa tay, lại để Trương thái y nghiệm thủy, như vậy, hung phạm tự nhiên không chỗ nào che giấu.”
Tiêu Dục nghe vậy gật đầu nói: “Chuẩn!” Lưu Đức Phúc vội vàng lui ra, bảo người bưng tới một chậu bồn nước sạch sẽ.
“Nô tì là người đầu tiên.” Nói xong Cố Vân Yên liền tiến lên rửa tay, tiếp theo đó là Thị Thư cùng Thị Họa, cùng với cung nhân tùy thân hầu hạ Tiêu Mộc cũng đều rửa tay.
Trương thái y cẩn thận nghiệm thủy, lại không phát hiện gì, chỉ vì nước mọi người rửa tay đều không có vấn đề, không khỏi lắc lắc đầu, vừa định hồi bẩm Tiêu Dục liền bị Cố Vân Yên ngăn cản nói: “Trương thái y chậm đã!” Chợt nhìn nãi ma ma nói: “Bản cung nói là tất cả những người có mặt lúc đó, tự nhiên cũng bao gồm ma ma, ma ma vì sao không rửa tay?”
Cố Vân Yên vừa dứt lời, mọi người đều nhìn về phía nãi ma ma.
Trong lòng nãi ma ma bối rối không thôi, biểu tình trên mặt cũng có chút mất tự nhiên, ánh mắt bất an nói: “Lão nô là vú nuôi đại hoàng tử, tự nhiên sẽ không hại đại hoàng tử.” Tuy là cãi lại nhưng giọng lại ẩn hàm lo lắng, càng làm cho Cố Vân Yên kiên định suy đoán trong lòng.
“Nếu là không phải, nghiệm qua liền biết.” Nói xong, nhìn về phía Tiêu Dục.
Tiêu Dục khẽ gật đầu, Lưu Đức Phúc vung phất trần, đám người TiểuThuật tử tiến lên đè lại hai tay nãi ma ma, để vào trong bồn nước.
Trương thái y kiểm tra nước xong, sắc mặt đột biến, nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, trong nước này có Lạc Khấu, thỉnh ngài xem!” Trên mu bàn tay Trương thái y nhanh chóng xuất hiện một vết hồng ( ông ấy tự cào mình bị thương để thử nghiệm ), chợt thả vào trong nước, chỉ chốc lát sau, chỗ vết hồng liền có vài đốm bong bóng nước, bởi vì phân lượng Lạc Khấu trong nước cực nhỏ, bệnh trạng Trương thái y không nghiêm trọng lắm, nhưng đủ để chứng minh người hạ độc là nãi ma ma.
Đức phi thấy thế, lúc này đánh tới, hung hăng tát nãi ma ma vài cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi là độc phụ, bản cung chưa từng bạc đãi qua ngươi, lại còn tín nhiệm ngươi như vậy, ngươi hồi báo bản cung như thể? Tiện nhân,,,,,,” Khuôn mặt Đức phi dữ tợn, nước mắt loang lổ, trang dung tẫn hủy, đoan trang trầm ổn trong ngày thường sớm không còn sót lại chút gì, có thể thấy được đại hoàng tử dung nhan bị hủy đối với nàng là đả kích lớn.
Nãi ma ma tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, đối với cái tát của Đức phi không tránh không né, cũng không biện giải, chỉ lù lù bất động tùy ý Đức phi phát tiết lửa giận.
“Lưu Đức Phúc dẫn nàng đi, vô luận ngươi dùng thủ đoạn gì, trước khi trời tối trẫm muốn rõ ràng chân tướng chuyện này.”
“Dạ, nô tài tuân chỉ.” Nói xong, nhanh chóng dẫn nãi ma ma đi tra hỏi.
“Ngươi trước hồi cung đi, trẫm tự sẽ cho Mộc Nhi một công đạo, nhất định sẽ không bỏ qua người sau màn.” Nói xong không liếc mắt nhìn Đức phi một cái, nghĩ đến trong lòng Tiêu Dục cũng oán hận Đức phi đi, oán nàng không biết nhìn người, không quản được hạ nhận, hủy hoại duy nhất hoàng tử trước mắt của Đại Chiêu.
“Đi thôi! Trẫm đưa ngươi hồi cung.”
“Ân.” Cố Vân Yên nhẹ giọng đáp. Tuy rằng Tiêu Dục vẫn chưa cố ý biểu lộ, nhưng Cố Vân Yên vẫn có thể nhìn ra trong con ngươi Tiêu Dục cất dấu đau thương.