Mà trong Khánh Phương trai thiền điện Hoa Thanh cung, không như phi tần khác bình yên ngủ say, vẻ mặt Mạnh Nguyệt dại ra nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai mắt trống rỗng nhìn hồng liêm trên đỉnh, nước mắt ồ ồ theo khóe mắt lăn xuống, uyên ương tú chẩm ướt một mảnh lớn. Hồi lâu, Mạnh Nguyệt “Oa” một tiếng bi thống, hai tay gắt gao bắt lấy áo ngủ bằng gấm, bởi vì dùng sức quá mức, gân xanh mu bàn tay hiện lên, thần sắc bi thống khôn kể.
“Vì sao? Vì sao phải đoạt đi con của ta? Là lão thiên gia đang báo ứng ta sao? Báo ứng ta không nên đáp ứng Hiền phi trợ Trụ vi ngược? Nhưng là, con trong bụng Đỗ tần lông tóc không tổn hao gì, liền ngay cả Cố Vân Yên cũng hoài thượng long mạch, các nàng cũng không có bởi vì ta mà bị một tia thương tổn, ngược lại bởi vậy ân sủng càng tăng lên không phải sao? Vậy tại sao còn phải trừng phạt ta như vậy ?” Mạnh Nguyệt nghẹn ngào, làm như lầm bầm lầu bầu vừa tựa như là không cam tâm.
Kéo một góc chăn che mặt khóc rống, cho đến khan giọng, tinh bì lực tẫn, chung quy là một đêm không ngủ.
Đêm khuya, trong Lưu Danh hiên thiền điện Trường Xuân cung, đại cung nữ Lưu Vân đem tin tức vừa mới từ bên ngoài nghe được báo cho Vương tiệp dư, Vương tiệp dư nghe xong vẻ mặt khiếp sợ, cực kinh ngạc nói:“Tại sao có thể như vậy? Sự tình không phải đều làm thỏa đáng sao?”
Lưu Vân cũng nghi hoặc, có chút không xác định nói: “Hạ nhân đều là dựa theo nương nương phân phó làm việc, nô tỳ cũng không biết vì sao sẽ như vậy......”
Ngày đó Vương tiệp dư đầu nhập vào Hiền phi, hy vọng có thể dựa vào cây đại thu Hiền phi này, từ đó có thể được Hoàng thượng cho một chút ân sủng, Hiền phi nhưng vẫn đối nàng không lạnh không đạm, thẳng đến mấy ngày trước đây, Hiền phi bỗng nhiên thay đổi thái độ lạnh lùng, đối nàng thân thiện hơn, trong bụng nàng mừng thầm, giống như vinh sủng ngay tại trước mắt. Ngay tại nàng ảo tưởng sẽ được sủng như thế nào, Hiền phi gọn gàng dứt khoát nói một câu “Muốn bản cung trọng dụng ngươi, giúp ngươi đạt được Hoàng thượng ân sủng cũng không phải không được, chính là bản cung chưa bao giờ lãng phí tinh lực ở trên người kẻ vô dụng.”
Nàng lúc này sửng sốt, chợt cười nói: “Nô tì bất tài, liền nghe theo nương nương chỉ điểm, xin nương nương bảo cho biết.” Khóe miệng Hiền phi ngả ngớn, lại nới lời như không liên quan “Bản cung không thích cây lựu trong hậu viện, đang nghĩ tới loại bỏ nó xong thì trồng loại cây nào mới tốt?”
Vương tiệp dư hồi cung sau, âm thầm nghiền ngẫm hàm nghĩa trong lời Hiền phi nói, mãi vẫn chưa rõ, một bên Lưu Vân nhắc nhở nói: “Chủ tử, cây lựu nhiều tử, Hiền phi nương nương chớ không phải là ở ám chỉ hoàng tự trong bụng Dục tiệp dư cùng Đỗ tần?”
Vương tiệp dư nghe vậy hai mắt sáng ngời, cũng không phải vậy sao. Nếu nói hiện tại Hiền phi nương nương chướng mắt nhất cái gì, tuyệt đối là hoàng tử trong bụng hai vị kia , càng nghĩ càng cảm thấy này là đúng. Vì thế nàng suy nghĩ một buổi tối, nghĩ như thế nào có thể làm việc này, phút chốc nhớ tới lúc chưa vào cung, một vị di nương của phụ thân có có bầu, mẫu thân sử dụng biện pháp xảo diệu thành công làm cho di nương đẻ non , sau lại không người tra xét được. Vương tiệp dư liền mừng rỡ, sáng sớm ngày hôm sau liền đem biện pháp này báo cho Hiền phi biết, Hiền phi nghe xong cũng vui vẻ, khen nàng là kẻ có tài, ngày sau chắc chắn tiền đồ vô lượng.
Tiệc tối Thiên thu chương của Thái hậu, phi tần đều phải trình diện. Đến lúc đó nhiều người chính là lúc có cơ hội động thủ, thừa dịp mọi người hết sức chăm chú nghe diễn, nàng mượn cớ đi ra ngoài, làm cho người ta ở đoạn đường gần Trường Xuân cung thả khối băng đã được chuẩn bị tốt, chờ yến hội tan, Dục tiệp dư cùng Đỗ tần hồi cung đều đi qua đoạn đường đó. Đến lúc đó cung nhân nâng kiệu vì đêm tối không nhìn thấy rõ vũng nước sẽ trượt chân, nếu là hai người đồng thời trúng kế là tốt nhất, thật sự không được, bỏ một cái trong đó cũng tốt. Băng tan, nước cũng không nhiều lắm, chờ mọi người chạy tới kịp, nước dĩ nhiên đã khô cạn, liền không có người nghi ngờ gì. Như thế, người bên ngoài cũng chỉ nghĩ cung nhân đi đêm vô ý ngã sấp xuống, mà sẽ không hoài nghi đây là có người chủ mưu ám hại.
Chính là nàng vạn vạn không nghĩ tới rõ ràng mưu kế không có sơ hở, Lưu Đức Phúc sao lại phát hiện hiện trường dấu nước vốn nên khô ráo? Vì bảo đảm không có bất trắc, trước đó nàng thử qua nhiều lần, nước bị gió lạnh thổi rất nhanh liền không còn dấu vết, không có khả năng chờ đám người Hoàng thượng đuổi tới lại còn vết tích. Vương tiệp dư càng nghĩ tâm càng hoảng, nhất thời nông nóng không thôi, không hề buồn ngủ, đêm khuya một mình ở bên trong đi tới đi lui, thẳng đến giờ sửu mới ngủ lại, trong lúc ngủ mơ cũng cực không an ổn.
Hai ngày sau, Tiêu Dục hạ liên tiếp ba đạo thánh chỉ, nội dung đạo thánh chỉ thứ nhất: Vương tiệp dư mưu hại hoàng tự, nay huỷ bỏ phong vị, ban thưởng bạch lăng! Đạo thánh chỉ thứ hai có nội dung: Hiền phi bất lực cùng nhau giải quyết lục cung, cấm túc nửa năm, trong Cảnh Dương cung bế môn tư quá. Đạo thứ ba thánh chỉ nội dung: Quý nhân Mạnh thị, tự vào cung sau, phẩm tính đoan trang, dịu dàng hiền lương, thậm ý trẫm, tấn làm Mạnh tần.
Nghe được ba đạo ý chỉ, phi tần hậu cung đều là một trận mờ mịt, nếu nói Vương tiệp dư mưu hại thai nhi của Mạnh tần, một kẻ ban thưởng bạch lăng một kẻ thăng hai cấp thành tần, một người là trừng phạt đúng tội, một người là vô tội thụ hại, Hoàng thượng hạ hai đạo ý chỉ này cũng là bình thường. Nhưng Hiền phi lại vì bất lực cùng nhau giải quyết lục cung bị cấm túc nửa năm, đạo thánh chỉ này liền ý vị sâu xa , nếu nói quản lý hậu cung bất lực đứng mũi chịu sào thất trách nên là Hoàng hậu mới đúng, nay thánh chỉ không nói gì đến Hoàng hậu, ngược lại là Hiền phi bị cấm túc nửa năm, thật là làm cho người buồn bực . Mọi người giây lát liên tưởng đến những ngày gần đây Vương tiệp dư cùng Hiền phi đi được rất gần, hiện nay Vương tiệp dư bị ban thưởng bạch lăng Hiền phi bị cấm túc, nghĩ như thế, mọi người lập tức giải thích khó hiểu.
Phi tần hậu cung tuy rằng đối với Hiền phi luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh bị cấm túc cảm thấy mừng thầm, nhưng vừa nghĩ tới liền ngay cả Hiền phi được sủng ái nhiều năm đều bị cấm túc , huống chi là các nàng? Nhất thời lòng còn sợ hãi, mọi người đều kẹp chặt cái đuôi làm người, vì thế mấy tháng kế tiếp hậu cung gió êm sóng lặng, không người dám lại sinh sự.
Cấm túc nửa năm? Mọi người đều nói Hoàng thượng cùng Thái hậu cực chú trọng hoàng tự, xem ra cũng chỉ là như thế. Cố Vân Yên khinh thường nghĩ: Là ta đánh giá cao phân lượng hoàng tự ở trong lòng hai vị, vẫn là ta xem nhẹ thế lực gia tộc phía sau Hiền phi?
Mắt Cố Vân Yên hiện vẻ ngoan lệ: “Hiền phi, kiếp trước ngươi hại ta lạc thai đẻ non, kiếp này vẫn áp dụng cách cũ, nhưng người trượt chân sảy thai không phải ta, ngươi hẳn là rất thất vọng? Hừ ~ kiếp này ta không chỉ có bảo vệ thai nhi trong bụng, còn muốn cho ngươi thân bại danh liệt, thất bại thảm hại, cuối cùng bị mất mạng, đền mạng cho con của ta!”
Khóe môi Cố Vân Yên khẽ cong, tiếp theo cười lạnh: “Nga ~ đúng rồi, hại con ta cũng không chỉ một mình ngươi, ta cũng không sẽ bỏ qua người còn lại, Mạnh Nguyệt, hiện tại ngươi khẳng định chịu khổ sở đi, tư vị tang tư có phải khiến ngươi đau triệt nội tâm, tâm như tro tàn hay không? Này chỉ mới là bắt đầu, trò hay còn tại phía sau, ngươi đừng để ta thất vọng!”
Hai ngày sau chuyện ở Ngự Hoa viên, cây đinh xếp vào bên người Mạnh Nguyệt tránh đi tầm mắt mọi người Khánh Phương trai, lặng lẽ đưa tờ giấy cho người phụ trách liên lạc, trên tờ giấy nói: Một đêm trước khi Ngự Hoa viên tổ chức hội ngắm hoa, nàng dọn dẹp đồ đạc của Mạnh Nguyệt, ở trong hộp trang điểm thấy qua túi hương có chứa xạ hương đó.
Biết Mạnh Nguyệt chính là người đổi túi hương hãm hại nàng, Cố Vân Yên liền nhanh chóng định ra một cái kế sách, ở yến hội thiên thu chương, thấy Vương tiệp dư ra ngoài, Cố Vân Yên trước tiên an bài tốt nhân mạch đi theo dõi, tránh ở địa phương bí ẩn xem toàn bộ quá trình Vương tiệp dư chỉ huy người thả băng, yến hội tan sau, Cố Vân Yên mượn cớ uống nhiều mấy ly rượu hoa quả kéo Đỗ tần đến Phong đình ngồi, tránh cho Đỗ tần trúng kế trượt chân đẻ non.
Cây đinh xếp vào bên người Mạnh Nguyệt bảo đảm thời gian Mạnh Nguyệt hồi Hoa Thanh cung, chờ Mạnh Nguyệt té ngã đẻ non sau phái người báo cho Hoàng thượng Hoàng hậu biết. Nhân mạch của nàng lại ngay trước lúc Hoàng thượng đuổi tới sẽ đem băng đã chuẩn bị tốt cũng thả xuống, như thế chờ đám người Tiêu Dục đuổi tới, sẽ phát hiện băng châu tan còn lại chút nước, tiện đà thông qua manh mối này tra ra thủ phạm thật phía sau màn. Vương tiệp dư chính là kẻ theo chiều gió, nhát gan ích kỉ, một khi Vương tiệp dư sa lưới chắc chắn khai ra bản thân là chịu Hiền phi sai sử, cực lực đem mình xây dựng thành người đáng thương bị Hiền phi bức bách mới bất đắc dĩ làm vậy, tiện đà cầu xin Tiêu Dục khai ân để nàng khỏi chết.
Này hết thảy đều ở trong dự liệu Cố Vân Yên, đây là danh xứng với thực, bọ ngựa ở trước bắt ve, hoàng tước ở phía sau!