“Đệ đệ đói bụng sao?” Nhị hoàng tử vừa nói vừa mỉm cười cầm bánh mứt táo trong tay đưa tới bên miệng Tứ hoàng tử. Tứ hoàng tử nhìn nhìn bánh mứt táo trong tay Nhị hoàng tử. Đầu tiên là duỗi chân, sau đó vui vẻ mở ra cái miệng nhỏ nhắn.
Có một tiểu cung nữ đứng trong đình, nghe thấy lời nói của Nhị hoàng tử trong thâm tâm thoáng chốc kêu bùm bùm không ngừng, thân mình không chịu khống chế hơi hơi động, ánh mắt nhìn chằm chằm hành động của Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử. Nhìn đến khi Tứ hoàng tử há miệng ăn bánh mứt táo trong tay Nhị hoàng tử, nhất thời hai mắt tỏa sáng, giống như thấy được ánh rạng đông.
Bên cạnh luôn luôn có Bạch Tuyết bay xung quanh, nghe đến lời nói của tiểu chủ nhân lập tức quay đầu nhỏ qua, nhúm lông nhỏ trên đâu run run, thân mình phịch một cái, liền bay lại đây.
Ngay tại lúc Nhị hoàng tử đem mứt táo đút vào miệng Tứ hoàng tử, ngay giây phút như chỉ mành treo chuông, Bạch Tuyết hết sức nghịch ngợm gây sự liền xông đến. Trong chớp mắt bánh mứt táo vốn nên ở trong miệng Tứ hoàng tử lúc này đã bị Bạch Tuyết dùng miệng gắp đi. Tựa hồ còn đang khoe với tiểu chủ tử nhà mình.
Rõ ràng nhìn thấy sắp thuận lợi loại bỏ con trai của Cố Vân Yên, báo thù thay hoàng nhi đã mất của mình, làm cho Cố Vân Yên cũng giống chính mình chịu đựng nỗi đau mất con. Lại không ngờ tại thời khắc mấu chốt bị một con chim cướp mất, làm hỏng sự việc. Nghiên chiêu nghi ngụy trang thành tiểu cung nữ nhất thời mất đi lý trí, giận không thể làm gì chỉ có thể trừng mắt nhìn Bạch Tuyết.
“Bạch Tuyết thối, dám ăn bánh mứt táo của đệ đệ, một hồi trở về để cho ngươi bị đói!” Không nhận thấy được nguy hiểm ngay tại bên người, Nhị hoàng tử hướng về phía Bạch Tuyết uy hiếp.
Nghiên chiêu nghi đang gắt gao trừng mắt Bạch Tuyết nhanh chóng thu hồi ánh mắt, ngược lại âm ngoan nhìn về phía Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử, trong mắt lộ ra sát khí.
Ngoài đình Thường Phúc nghe thấy lời Nhị hoàng tử uy hiếp Bạch Tuyết, quay đầu nhìn thoáng qua tình hình trong đình, phát hiện có gì đó không ổn, vừa nhìn mới phát hiện trong đình không biết khi nào lại thừa ra một tiểu cung nữ. Hiện tại nàng ta đang không có ý tốt hướng tới gần hai vị hoàng tử, nhất thời hắn sợ tới mức tâm đều nhảy đến cổ họng, không kịp nghĩ gì liền chạy vội vào đình.
Nghiên chiêu nghi lấy tốc độ kinh người cầm lấy cái đĩa bánh mứt táo đã bị chính mình hạ hạc đỉnh hồng. Thừa dịp mọi người không nhìn lại đây, liền nhanh chóng nâng cằm Nhị hoàng tử lên, hai mắt đỏ đậm phát ra tiếng cười âm độc,“Ta khiến ngươi đi chôn cùng hoàng nhi!” Nói xong liền phát rồ đưa tay lấy bánh mứt táo nhét vào miệng Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không ngừng giãy dụa, lại thủy chung không địch lại Nghiên chiêu nghi. Thường Phúc chạy nhanh tới không chút do dự đá một cước vào Nghiên chiêu nghi đang bị cừu hận che mắt không hề còn chút lý trí.
Nghiên chiêu nghi không hề phòng bị, bị Thường Phúc đá một cước té ngã trên đất, ngã sấp xuống thật mạnh. Các cung nhân khác sớm há hốc cũng đã phục hồi lại tinh thần, một đám cuống quít tiến lên ngăn chặn Nghiên chiêu nghi còn đang có ý đồ đứng lên sát hại Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử lại.
Câu chuyện tiếp tục dưới đây
“Điểm tâm có độc, Nhị hoàng tử trăm ngàn đừng nuốt xuống, mau nhổ ra!” Thường Phúc vội vàng nói.
“Khụ khụ... Khụ... Khụ!” Chưa từng thấy hành động nào như Nghiên chiêu nghi vừa rồi, Nhị hoàng tử tuổi còn nhỏ vẻ mặt trắng bệch, nghe xong lời nói của Thường Phúc, vội vàng phun bánh mứt táo trong miệng ra.
Ở Phong Hà uyển đợi mãi không thấy Tiêu Dục, Cố Vân Yên cảm thấy đây là âm mưu người khác tỉ mỉ bày ra. Lúc này đã theo đường cũ trở lại Ngự Hoa viên. Vì thế nàng liền thấy được một màn trước mắt này, Thường Phúc ôm Nhị hoàng tử mặt không còn chút máu, Tứ hoàng tử Oa oa khóc lớn trong lòng Thị Kì. Cung nhân áp chế Nghiên chiêu nghi ngụy trang thành cung nữ. Mà Nghiên chiêu nghi đang điên cuồng giãy dụa, muốn giãy ra khỏi sự khống chế của nhóm cung nhân.
Không kịp nghĩ nhiều, Cố Vân Yên liền không để ý hình tượng chạy vào trong đình, thở hổn hển nói:“Hạo Nhi cùng tiểu Tứ Nhi làm sao vậy? Tại sao có thể như vậy? Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Vân Yên vừa hỏi Thường Phúc vừa ôm Nhị hoàng tử vào trong lòng, đau lòng lại lo lắng trấn an Nhị hoàng tử.
Thường Phúc tự trách nói:“Là nô tài nhất thời sơ ý, để cho Nghiên chiêu nghi ngụy trang thành cung nữ lẫn vào các cung nữ, hạ độc trong điểm tâm, muốn hãm hại hai vị hoàng tử. Mới vừa rồi thiếu chút nữa thực hiện được... Nô tài thất trách, thỉnh chủ tử trách phạt!” Thường Phúc đem sự tình từ đầu đến cuối nói đại khái với Cố Vân Yên, tiếp theo quỳ xuống nhận trách phạt.
Nghe xong lời nói của Thường Phúc, Cố Vân Yên không trách phạt Thường Phúc, lo lắng hỏi Nhị hoàng tử đang ở trong lòng,“Hạo Nhi có không cẩn thận nuốt điểm tâm xuống hay không?”
Lòng còn sợ hãi, Nhị hoàng tử mờ mịt nhìn thoáng qua Cố Vân Yên sau đó lắc lắc đầu, rất nhanh lại gật gật đầu. Điều này làm cho Cố Vân Yên một khắc vừa yên lòng ngay sau đó tâm lại dậy sóng.
Thị Họa nhìn Cố Vân Yên bởi vì lo lắng mà trở nên thất kinh, trấn an nói:“Chủ tử đừng hoảng hốt, sư phụ từng tặng nô tỳ một lọ Thanh Tâm. Cho dù Nhị hoàng tử vô ý nuốt phải điểm tâm, chỉ cần ăn không nhiều lắm, dùng Thanh tâm đan rồi có thể khiến độc trong cơ thể hắn bị thanh trừ.”
“Hảo! Hảo! Mau cho Hạo Nhi ăn Thanh tâm đan.” Nghe vậy, Cố Vân Yên mặt lộ vẻ vui sướng, vội vội vàng vàng nói. Bởi vì hạ độc là thủ đoạn trong cung thường sử dụng nhiều nhất, nên Thị Họa luôn mang theo Thanh tâm đan trong người, lo trước khỏi hoạ. Hiện nay nghe xong phân phó của Cố Vân Yên, Thị Họa vội vàng từ lấy ra Thanh tâm đan từ trong lòng ngực cho Nhị hoàng tử ăn.
“Hạo Nhi cảm giác như thế nào? Có cảm thấy không thoải mái?” Cố Vân Yên vẫn là không yên lòng. Đợi thấy Nhị hoàng tử khẳng định lắc lắc đầu, mới thật nhẹ nhàng thở ra.
Dĩ nhiên Nghiên chiêu nghi đánh mất lý trí sau khi nhìn một màn này, ánh mắt giống như bắn mũi tên độc về hướng Cố Vân Yên, hận ý ngập trời khàn cả giọng nói:“Tiện nhân, Cố Vân Yên tiện nhân nhà ngươi. Đều là ngươi hại chết hoàng nhi của ta, làm cho ta nếm nỗi đau mất con. Cho nên ta muốn cho con trai ngươi đi chôn cùng con trai ta, cũng cho ngươi nếm thử tư vị mất con. Nhưng là vì cái gì? Vì cái gì các ngươi không chết đi... Các ngươi đều đáng chết! Các ngươi đều đáng chết... Ta muốn đem bọn ngươi ra bằm thây vạn đoạn, báo thù cho hoàng nhi của ta!”
Sau khi phát sinh sự việc, Thường Phúc liền bẩm báo việc này với Tiêu Dục. Vừa vặn Tiêu Dục đang ở nửa đường đi đến Trường Xuân cung, Tiêu Dục biết việc này lập tức vô cùng lo lắng đi lại đây.
Tiêu Dục đến vừa lúc nghe được Nghiên chiêu nghi nói những lời đại nghịch bất đạo kia, lập tức giận không thể át, quát:“Tiện nhân, dám xuống tay với hoàng nhi của trẫm. Nếu là Hạo Nhi có gì sơ xuất, trẫm tuyệt không dễ dàng tha cho ngươi. Đem cả nhà Giang gia ngươi chém đầu, một người cũng không để lại!”
Nghiên chiêu nghi nghe xong lời nói của Tiêu Dục, cực kỳ bi thương nói:“Hoàng nhi của người? Chẳng lẽ chỉ có con trai Cố Vân Yên sinh ra mới là hoàng nhi của người. Đứa nhỏ nô tì sinh liền không phải hoàng nhi của người sao? Người vì sao phải thiên vị tiện nhân này như thế? Trong lòng trong mắt đều là nàng? Mặc dù biết nàng chính là thủ phạm thật sau màn sai nhũ nương sát hại hoàng nhi, vẫn một mặt che chở cho nàng. Nô tì muốn đả thương con trai của nàng người liền đem cả nhà nô tì chém đầu, còn nàng thì sao? Nàng sát hại hoàng nhi, ngài vì sao thờ ơ? Vì sao không đem nàng ra trừng trị báo thù cho hoàng nhi của chúng ta?”
Đối mặt với sự chất vấn liên tiếp của Nghiên chiêu nghi, Tiêu Dục cố gắng đè ép lửa giận trong lòng, âm thanh lạnh lùng nói:“Tam Hoàng nhi, trẫm sẽ cho ngươi một cái công đạo. Trẫm tuyệt không để hắn rời đi trong ấm ức. Nhất định bắt được thủ phạm thật phía sau màn, để kẻ đó đền mạng cho Tam Hoàng nhi. Mà ngươi, trẫm cũng không tha thứ! Chờ trẫm bắt hung thủ sát hại Tam Hoàng nhi xong, nhất định lại xử trí ngươi.”
“Không phải nàng thì còn là ai? Trừ bỏ tiện nhân này còn có ai ngay cả một cái hoàng tử thể yếu nhiều bệnh cũng không buông tha? Ngay cả nhũ nương cũng đã chính miệng nói, nàng chính là thủ phạm thật phía sau màn, vì sao đến hiện tại ngài còn muốn bao che nàng? Còn muốn thay nàng thoát tội danh?” Nghiên chiêu nghi cảm xúc không khống chế được quát Tiêu Dục.
Tiêu Dục không hề để ý tới khí thế bức người của Nghiên chiêu nghi, mà là nhìn về phía Lưu Đức Phúc, sắc mặt không ngờ nói:“Đem nàng áp xuống, trông giữ nàng thật tốt!” Hàm nghĩa trong hai chữ thật tốt thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Mặc kệ Nghiên chiêu nghi ra sức giãy dụa như thế nào, vẫn là bị thị vệ mặt không chút cảm xúc dẫn xuống, dần dần biến mất trong tầm mắt đám người Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên. Dù vậy, vẫn có thể nghe được lời nói ồn ào khó nghe của Nghiên chiêu nghi. Thẳng đến khi không thể nhịn được nữa thị vệ từ trên người xé xuống một miếng vải, chặn lại miệng của nàng, mới ngừng được việc nàng nhục mạ Cố Vân Yên.
Tiêu Dục ánh mắt chuyển qua Nhị hoàng tử trong lòng Cố Vân Yên, lo lắng nói:“Hạo Nhi không có việc gì chứ?”
Cố Vân Yên cúi đầu hôn hai má Nhị hoàng tử, trấn an nói:“Hạo Nhi không có việc gì, Hoàng thượng không cần lo lắng. Hắn chỉ là bị kinh hãi, qua một lát thì tốt rồi.”
Tiêu Dục gật đầu, vẻ mặt quyết tuyệt nói:“May mắn Hạo Nhi không có việc gì. Nếu không, trẫm tuyệt không bỏ qua cho Giang gia.”
“Mới vừa rồi Hạo Nhi cùng tiểu Tứ Nhi bị kinh hãi không nhỏ. Nô tì nghĩ trước hết mang hai hoàng nhi hồi cung, để tránh bọn họ tiếp tục ở chỗ này bất an. Mong Hoàng thượng phê chuẩn.” Cố Vân Yên nhìn Nhìn nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử, ôn nhu thỉnh cầu.
Tiêu Dục gật đầu, ngữ khí quan tâm nói:“Yên nhi nói đúng. Trẫm không yên lòng Hạo Nhi, sẽ cùng các ngươi hồi Trường Xuân cung.”
Cố Vân Yên khuyên nhủ:“Hoàng thượng quốc sự bận rộn, vẫn là xử lý chính sự trọng yếu. Hạo Nhi nơi này có nô tì, không có việc gì. Hoàng thượng có thể yên tâm.”
Tiêu Dục thân liền nhanh tay bế lấy Nhị hoàng tử trong lòng Cố Vân Yên, ngữ khí chân thành đáng tin nói:“Đi thôi! Hạo Nhi như vậy, trẫm làm sao có thể an tâm xử lý triều chính? Yên nhi không cần nhiều lời, trẫm trong lòng tự biết.” Nói xong, liền ôm Nhị hoàng tử đi ở đằng trước.
Cố Vân Yên bất đắc dĩ, đành phải ôm lấy Tứ hoàng tử đi theo phía sau Tiêu Dục. Mọi người cùng nhau trở về Trường Xuân cung.
Vừa về tới Trường Xuân cung, Cố Vân Yên liền dặn Thị Họa,“Thị Họa đi nấu cho Nhị hoàng tử chén canh an thần đi.” Thị Họa quỳ gối ứng hạ.
“Hạo Nhi đừng sợ, phụ hoàng cùng mẫu phi ở cùng ngươi, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn ngươi.” Tiêu Dục vẻ mặt nhu hòa trấn an Nhị hoàng tử.
Dần dần Nhị hoàng từ vừa rồi bị kinh hãi đã ổn định, lắc đầu nói:“Nhi thần không có việc gì, phụ hoàng cùng mẫu phi không cần lo lắng. Có phụ hoàng cùng mẫu phi, đệ đệ, Hạo Nhi cái gì cũng không sợ.” Nói xong còn cố mỉm cười một chút ý là chính mình không có việc gì, để Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên an tâm.