Bởi vì đang ở trên không trung nên những người này có thể thấy rõ tình huống phía dưới kia. Sở Mộ rõ ràng là càng chạy càng thuần thục, xuyên tầng tầng chướng ngại trên đường phố không còn chật vật chút nào.
"Ở thời điểm đối mặt với đông đảo địch nhân, ngươi có thể thông qua hồn niệm khóa định vị trí địch nhân, đồng thời lấy phán đoán của mình để suy đoán ra hành động của địch nhân. Làm như thế sẽ chiếm cứ tính chủ động rất lớn, cho dù tốc độ có chậm hơn đối phương một chút, nhưng ý thức chiến đấu vượt qua mức quy định vẫn có thể giành lấy chiến thắng."
Ly lão nhi lúc này đột nhiên dùng giọng nói của lão sư răn dạy Sở Mộ.
Trước kia Sở Mộ quả thật không có suy nghĩ đến phương diện này, lần này tỷ thí xem như giúp cho Sở Mộ lĩnh ngộ một kỹ xảo chiến đấu mới.
Bản thân Sở Mộ thường xuyên ở trong trạng thái chiến đấu nên ý thức vô cùng nhạy cảm, hơn nữa dựa vào cấp bậc Hồn Chủ hoàn toàn mạnh hơn Sa tỷ vài bậc. Chỉ cần phát hiện ra phương thức thích hợp là hắn có thể tiến hành bứt phá.
Thời gian dần dần trôi qua, Sở Mộ đã chuẩn bị đuổi kịp Sa tỷ.
Sa tỷ đang nghiêng người trên lưng Quang Minh Độc Giác Thú nhìn thấy Sở Mộ sắp sửa chạy ngang với mình liền tức giận đỏ cả mặt. Lập tức bất chấp tất cả người đi đường và một đoàn Hồn sủng to lớn ở trước mặt, trực tiếp để cho Quang Minh Giác Thú thi triển kỹ năng gia tốc.
“Quang Sa Ảnh.”
Bốn chân Quang Minh Độc Giác Thú đột nhiên nở rộ quang mang màu vàng kim, tốc độ tăng vọt lên gấp đôi trong nháy mắt. Mới vừa rồi còn đang chạy ngang với Sở Mộ thoáng cái đã vọt lên vài trăm thước, phóng đi vô cùng mạo hiểm xuyên qua đoàn đội Hồn sủng đông đúc kia.
Sa tỷ hành động lỗ mãng lập tức làm cho mấy vị công tử, thiếu gia ở trên bầu trời thổn thức một trận, âm thầm sợ hãi than thở cô nàng này đúng là gan lớn. Lấy tốc độ kiểu này chạy đi nếu như không né tránh kịp chắc chắn sẽ bị thương tổn không nhẹ.
Sở Mộ hiển nhiên không muốn bị bỏ rơi lại phía sau, trong lúc chuẩn bị gia tốc thì đoàn đội bên kia đã ý thức được có người cố tình gây rối loạn, không ngờ trong thời gian ngắn ngủi đã thay đổi trận hình, không cho cái tên Hồn sủng sư ở phía trước có cơ hội trực tiếp xuyên qua.
Thay đổi trận hình sẽ kéo dài vài giây, đợi đến khi bọn họ hoàn thành trận hình thì Quang Minh Độc Giác Thú khẳng định đã chạy ra xa rồi. Chỉ lưu lại Sở Mộ ngậm trái đắng mà thôi.
Sở Mộ nhìn lướt qua dòng người đông đảo chung quanh khu vực tự do, tâm tình bỗng chốc trầm xuống, trực tiếp khống chế Dạ Lôi Mộng Thú nhảy ra khỏi khu vực tự do.
"Dạ, chạy sang bóng tối phía bên trái." Sở Mộ nhỏ giọng nói.
Dạ Lôi Mộng Thú dậm chân nhảy một cái, thân thể phiêu dật lướt qua phạm vi ánh mặt trời chiếu rọi, bay vụt qua đỉnh đầu mười mấy người trên phố.
"Trời đất, hắn định làm gì đó?" Nhìn thấy một màn kỳ lạ đang diễn ra, đám người trên không trung ngạc nhiên kinh hô.
Bên trái là một loạt kiến trúc cao lớn, khi ánh trời chiều chiếu xuống thì trên đường phố xuất hiện một khu vực râm mát.
Sở Mộ đang muốn dựa vào bóng tối chỗ này.
"Á !”
"Muốn chết hả?”
Tiếng mắng chửi vang lên om sòm, những người đi lại trên đường phố đều giận dữ nhìn Dạ Lôi Mộng Thú bay xẹt qua đầu mình, thế là cả đám bị dọa cho sợ hãi đổ một thân mồ hôi lạnh.
Sở Mộ không thèm để ý tiếng mắng chửi ở phía sau, vội vàng ra lệnh cho Dạ Lôi Mộng Thú chạy tới chỗ chỗ không có người rồi mạnh mẽ nhảy dựng lên lần nữa.
Đã tiếp cận được khu vực có bóng tối, vậy thì Dạ Lôi Mộng Thú sẽ có thể tận tình thi triển kỹ năng của mình.
"Mau tránh ra, mau tránh ra.”
Những người đi lại trong khu vực này nhìn thấy một con Hồn sủng trực tiếp nhào đến vội vàng nhảy sang một bên né tránh.
Nhưng ngay khi con Hồn sủng này dung nhập vào trong khu vực bóng râm, thân thể của nó hoàn toàn không có rơi xuống đất, ngược lại nhẹ nhàng giẫm vào không khí bắt đầu tăng tốc chạy nhanh.
"Đây … cái này cũng quá trâu đi?”
"Tốt, tốt quá đi chứ, đuổi theo nha đầu xinh đẹp kia đi, ha ha !”
Nhìn thấy một màn này, đám công tử, thiếu gia đều mở to hai mắt ra, lần lượt hưng phấn quát lớn.
"Vụt vụt vụt !”
Dạ Lôi Mộng Thú trực tiếp đạp lên khoảng không chạy đi dẫn đến một mảnh khủng hoảng, đồng thời cũng kinh động rất nhiều người. Còn những nữ Hồn sủng sư trẻ tuổi lại dùng ánh mắt hâm mộ nhìn bóng đen tà mị kia, bọn họ rất ít khi nhìn thấy một con Mộng Thú có phong cách như thế. Cái vẻ phiêu dật và linh động, ứng phó thong dong làm cho các nàng nhìn như mê như say.
"Tại sao không thấy bóng dáng nữa rồi?”
Sa tỷ nghiêng đầu nhìn lại nhưng không thấy Sở Mộ xuất hiện, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười sung sướng. Trong lòng thầm nghĩ cái tên Sở Thần kia nhất định đã bị đoàn đội Hồn sủng lúc nãy ngăn chặn lại rồi.
Chẳng qua là không đợi Sa tỷ là mừng thầm quá lâu, nàng liền ngạc nhiên phát hiện ở sát dãy kiến trúc bên cạnh mình có một bóng đen lao vút qua.
"Làm sao có thể…?”
Sa tỷ trợn mắt to như hai quả trứng gà, hoàn toàn không dám tin tưởng sự việc đang diễn ra trước mắt mình. Sở Mộ và Dạ Lôi Mộng Thú đang không ngừng gia tốc cách nàng không xa, cuối cùng đã gia tăng tốc độ lên đến gấp hai lần Quang Minh Độc Giác Thú của nàng.
Khu vực trung tâm đã hiện ra trước mắt, mà Sở Mộ và Dạ Lôi Mộng Thú còn đang tiếp tục gia tốc vượt qua Sa tỷ tới ba trăm thước.
Thân ảnh Dạ Lôi Mộng Thú tạo thành một trận khí lưu màu đen thổi tạt qua mặt mọi người, đường phố phồn hoa cũng bị hất tung lên một đám bụi mù mịt.
Thân ảnh Sở Mộ nhẹ nhàng hạ xuống quảng trường trung tâm tòa thành, ánh mắt Dạ Lôi Mộng Thú cao ngạo nhìn tới Quang Minh Độc Giác Thú đang chạy tới.
"Ngươi thua.”
Sở Mộ vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn, ánh mắt nhìn vào Sa tỷ sắc mặt đang rất khó coi.
"Hừ, ngươi chơi hoa chiêu lừa gạt.”
Có lẽ Sa tỷ thua không phục lắm, cặp mắt to tròn trợn lên nhìn chằm chằm Sở Mộ.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì đám thiếu gia cũng cho Dực hệ Hồn sủng hạ xuống quảng trường. Những người đánh cuộc Sa tỷ thắng trận ủ rũ như gà mắc dây thun, còn những người bỏ tiền cá Sở Mộ thắng lại nở nụ cười toe toét, đưa tay thu lấy khoản tiền lời.
"Đông Thanh, ngươi bình luận phân xử cho ta, lúc nãy hắn chạy ra khỏi khu vực tự do có phải là lường gạt hay không?” Sa tỷ hai tay chống nạnh, tức giận nói.
"Đông Thanh? Đông Thanh? Cút tới đây cho ta.”
Sa tỷ kêu vài tiếng nhưng lại phát hiện cái tên thanh niên gọi là Đông Thanh đang ở bên kia đếm tiền, thế là nàng lại càng tức giận dậm chân ‘bình bịch’.
"A, gọi ta? À, lường gạt? Không có nha Sa tỷ, quy củ vốn là không có quy định phải di chuyển trong khu vực tự do.” Gã thanh niên tên là Đông Thanh cười to nói.
"Nhưng mà… nhưng mà nó đạp không, việc này khác gì phi hành chứ?”
Sa tỷ không cam lòng chỉ vào Dạ Lôi Mộng Thú của Sở Mộ.
"Đạp không vốn được cho phép nha! Ai bảo Quang Minh Giác Thú của ngươi không biết đạp không, Sa tỷ, ngươi đây là cưỡng từ đoạt lý rồi. Bản thân Quang Minh Độc Giác Thú của ngươi có Quang thuộc tính, mới vừa rồi là xế chiều dựa vào ánh mặt trời nên Quang Minh Độc Giác Thú chiếm lấy tiện nghi rất lớn. Người ta thật vất vả mới đợi đến lúc có bóng râm xuất hiện, đạp không làm sao không tuân theo quy định chứ?” Đông Thanh cười cười cợt nhả.
"Ngươi… hừ hừ … ta không chơi với bọn vô lại các ngươi nữa, bản tỷ tỷ phải đi về.”
Sa tỷ bộ dạng giận dữ nhảy lên lưng Quang Minh Độc Giác Thú rồi nhanh chóng rời khỏi.
Đông Thanh bất đắc dĩ nhìn đại tỷ tỷ tức giận lao đi như cơn gió, sau đó mới nở nụ cười nói với Sở Mộ:
"Ha ha, vị bằng hữu này đã giúp ta kiếm một khoản lớn đó! Ngươi muốn tìm người đúng không? Để ta giúp ngươi, trong Ly thành ta cũng có một chút địa vị.”
Sở Mộ im lặng gật đầu, cũng không để ý đến Sa tỷ giận dỗi bỏ đi. Chậm rãi miêu tả tình huống Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh một lần cho Đông Thanh nghe.
Lúc trước Sở Mộ hẹn gặp Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh tại một khu vực ở gần Hồn Điện. Sở Mộ cũng chỉ để cho Đông Thanh trợ giúp hắn tìm kiếm xung quanh khu vực Hồn Điện.
"Dạ Lôi Mộng Thú của ngươi đúng là thần tuấn, nhất là lúc nãy xuyên qua đám người thật sự là đẹp mắt, tài cao gan lớn mà. Này bằng hữu, ta xem cũng sắp tới ban đêm rồi, không bằng cùng nhau đi ăn cơm tối, ngươi đã giúp ta thắng không ít tiền, để ta mời khách, ha hả !”
Xem ra Đông Thanh cũng là dạng người hào sảng.
Sở Mộ cũng không rõ huynh muội Diệp gia đã tới hay chưa, nếu Đông Thanh là người Ly thành hẳn là quen thuộc nơi này. Vì thế Sở Mộ cũng không từ chối, cùng đi theo Đông Thanh và mấy vị công tử hào hoa tiến về phía khu vực sầm uất nhất tòa thành.
"Tự giới thiệu vậy, ta tên là Đông Thanh, là đội phó của không trung vệ đội ở Ly thành. Mấy tên này là bằng hữu của ta, lai lịch cụ thể sẽ giới thiệu sau. Dù sao trong Ly thành có đủ hạng người, thanh niên đồng lứa nhiều không đếm xuể, lúc bình thường chỉ toàn là ăn chơi không đáng nhắc đến. À, bằng hữu hẳn là người địa phương khác?”
Đông Thanh vừa đi vừa bắt chuyện.
"Ừ, ta là Sở Thần, xem như là đi lịch lãm dài ngày vậy.”
Sở Mộ cũng tự xưng mình là Hồn sủng sư lưu lạc.
Lúc nãy Đông Thanh giới thiệu thật ra là đang nói khiêm nhường, Sở Mộ đã nhận ra đám người không giống với công tử quần áo lụa là, chỉ biết ăn chơi trác táng. Ít nhất lúc trước bọn họ triệu hoán ra đám Dực hệ Hồn sủng cũng có lực chiến đấu không yếu, nhất là cái tên thanh niên Đông Thanh này khống chế một con Nhai Vũ Cầm.
Nhai Vũ Cầm là Dực hệ Hồn sủng cấp thống lĩnh, lực chiến đấu ở trong hàng ngũ Dực hệ cũng xem như số một số hai. Lấy kiến thức của Sở Mộ để phán đoán thì con Nhai Vũ Cầm đó đã đạt tới bảy đoạn, trình độ cường hóa sẽ không thua kém cấp thống lĩnh đỉnh phong.
"Ha hả, ở xa tới là khách, ngồi đi.” Đông Thanh cười nói.
Những công tử khác cũng tùy ý lựa chọn vị trí ngồi xuống. Có lẽ bọn họ rất quen thuộc với chủ điếm và tiểu nhị nơi này, một đường đi vào không ngừng chào hỏi, trêu ghẹo mấy nữ bộc thanh xuân khả ái.
Chốc lát sau đã có một vài dĩa thức ăn ngon lành được mang lên, các nàng nữ bộc lại bị đùa giỡn một trận đỏ bừng cả mặt.
"Trong hàng ngũ thanh niên đồng lứa có rất ít người có thể thắng được Sa tỷ, Sở Thần huynh đệ hẳn là một nhân vật danh tiếng ở nơi khác.”
Đông Thanh than thở một câu.
"Đúng vậy, Sa nha đầu tính tình cương liệt y như ngựa cái vậy, không phải ai muốn cưỡi là có thể cưỡi được đâu. Chỉ có mỗi người là chế phục nàng. Ha ha ha !”
Mấy tên công tử rõ ràng là cá mè một lứa với Đông Thanh, vừa mới nói xong đã cùng nhau cười phá lên.
"Đông Thanh, buổi tối ngươi còn phải tuần tra đúng không? Tại sao còn uống rượu mạnh?”
Một gã thiếu gia đeo nhẫn đầy tay cười nói.
"À, thiếu chút nữa là quên mất, ai dà, lão nhân kia cũng thiệt là… gần đây gia tăng tuần tra, đã có mấy đêm không được gần gũi yêu tinh của ta rồi."
Đông Thanh mới vừa châm rượu hết bàn, rồi lại lắc đầu bất đắc dĩ lên tiếng than thở.
"Không cần phải vội vã, mấy ngày gần đây để ta giúp ngươi cho yêu tinh ăn no, ha ha ha !”
Cái tên thiếu gia kia lại cười phá lên.
"Cút đi !”
Đông Thanh tung một cước đạp hắn bay ra ngoài, thế mà cái tên thiếu gia kia hạ cánh rất khó coi nhưng vẫn tiếp tục cười to, hai tay không ngừng đập lia lịa xuống mặt đất.
"À, gần đây Ly thành đề phòng trở nên sâm nghiêm hơn trước, hình như đã có không ít đại nhân vật đi tới, đã xảy ra chuyện gì hả?”
"Vu Hạ hỏng bét rồi, nghe nói là sắp bị Hồn Điện thẩm lí và phán quyết.” Đông Thanh nhỏ giọng nói.
"Được rồi, chuyện này thì người nào không biết, vì thế mấy người chúng ta đã ăn mừng một trận còn gì? Nhưng một mình Vu Hạ không đến nổi làm cho Ly thành chúng ta có động tĩnh lớn như thế.”
Sở Mộ nghe thấy đám người nhắc đến chuyện tình Vu Hạ cũng là sinh ra mấy phần hứng thú trong lòng. Nhưng hắn không có ý định chen vào, mà âm thầm ăn uống vừa nghe đám công tử nói chuyện.
"Ta đâu có biết, lão cha ta cái gì cũng không nói, ta chỉ tự mò ra hình như đang có thứ gì đó ẩn núp trong thành, còn nữa… ta khuyên các ngươi trong khoảng thời gian này không nên ra ngoài tản bộ lúc nửa đêm."
Đông Thanh hung hăng cắn một miếng thịt dê, rồi sung sướng thở phào một cái.
Vừa mới nhai xong, Đông Thanh cố ý nhìn thoáng qua Sở Mộ, không có đàm luận với mấy tên kia nữa, nhỏ giọng hỏi:
"Sở Thần huynh đệ tới Ly thành làm gì?”
"Coi như lưu lại ở chỗ này một ít thời gian, có thể sẽ đến sở giao dịch hoặc là Hồn sủng cung đi dạo một chút.” Sở Mộ bình thản hồi đáp.
Thật ra Sở Mộ cũng hơi ngạc nhiên với những lời Đông Thanh mới vừa nói. Chẳng qua là Đông Thanh nói hàm hàm hồ hồ không có đưa ra tin tức nào rõ ràng.
Lúc này chợt có một người nam tử trung niên mặc trang phục gia thần đi tới, mở miệng nói với Đông Thanh nói: "Thiếu gia, đã tìm được người.”
Đông Thanh lẳng lặng gật đầu.
"Bọn họ ở tại một cửa hàng linh dược phía tây trung tâm thành. Mặt khác, trung vệ nơi đó bảo ta chuyển lời với ngài ở khu Tây Nhai trung tâm thành hình như xuất hiện tình huống dị thường, cần ngài đi tới đó xem xét tình hình cụ thể.” Gã gia thần tiếp tục nói.
"Tình huống gì?”
Gia thần chần chờ một lát rồi mở miệng nói:
"Đã chết mấy Hồn sủng sư và Hồn sủng, nghe cư dân gần đó nói mấy ngày qua thường xuyên có thứ gì đó kỳ quái đi lại vào lúc nửa đêm. Ta hỏi bọn họ chuyện tình ra sao, nhưng bọn họ nói vừa đến đêm khuya liền vội vàng đóng cửa, cũng không có ai thấy đó là thứ gì."
Đông Thanh nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nói:
"Ăn một bữa cơm cũng không được an tâm thưởng thức nữa, quên đi, các ngươi tiếp tục ăn đu, bổn thiếu gia tới phiên trực rồi.”
"Đi đi, đi đi, đi cho phòng rộng rãi.” Đám công tử liên tục phất tay áo y như đuổi tà, vừa nói vừa cười nghiêng ngã.
"Ta cùng đi với ngươi, có lẽ bằng hữu của ta cũng ở đó." Sở Mộ nói.
Sở Mộ cũng phải đi tới khu vực Tây Nhai trung tâm thành, cho nên hắn nhanh chóng rời khỏi phòng, đi theo Đông Thanh tiến về phía tây.
Ban đêm ở Ly thành.
Đèn đường màu vàng nhạt chiếu rọi khắp không gian làm cho tòa thành giống như được phủ thêm một tầng lụa mỏng cao quý và trang nhã. Gió đêm mơn man thổi lướt qua cuốn theo làn hơi sương lạnh ngắt.
Khu Tây Nhai là một địa phương dành cho dân cư nằm ở phạm vi trung tâm thành, tuy là một khu vực bình dân nhưng con đường chính dẫn tới vô cùng rộng rãi, các hộ gia đình và nhà cửa nằm san sát nhau.
Quảng trường về đêm có vẻ vắng lạnh thê lương, cảm giác giống như là đi lạc vào một thành trấn không người. Nếu ở giữa không trung thậm chí còn có thể cảm giác được sương mù rét lạnh bao phủ.
"Chuyện ra khác thường tất có quái sự, hừ hừ, đừng có để cho ta bắt được."
Đông Thanh lạnh lùng cười một tiếng, khống chế Nhai Vũ Cầm chậm rãi hạ xuống một chút.
Sở Mộ và Đông Thanh cùng cưỡi Nhai Vũ Cầm, mặc dù Dạ Lôi Mộng Thú có thể đạp không vào ban đêm nhưng không có cách nào tùy ý bay lượn như Dực hệ Hồn sủng.
"Đội trưởng tới."
"Đội trưởng."
"Đội trưởng."
Ở một đoạn đường gần hẻm, mấy tên Hồn sủng sư nhanh chóng tạo thành một vòng tròn đồng thời phong tỏa ngõ hẻm không cho người khác tiếp cận nơi này.
Sở Mộ và Đông Thanh trực tiếp nhảy xuống đất từ trên lưng Nhai Vũ Cầm, sau đó đứng vững vàng trước mặt năm tên thành vệ.
Đông Thanh bước đến vị trí vũng máu đã đen đặc, ánh mắt nhìn vào mấy cỗ thi thể thảm trạng kinh khủng đến mức không nỡ nhìn, sắc mặt trở nên ngưng trọng thêm vài phần.
Sở Mộ cũng nhìn lướt qua những cỗ thi thể này, ánh mắt lập tức phát sinh biến hóa.
Bày ra trước mặt Sở Mộ chính là hai cỗ thi thể người và ba cỗ thi thể Hồn sủng. Bởi vì thi thể Hồn sủng đã bị gặm sạch cả xương cốt, vì thế chỉ dựa vào mấy mảnh vụn, da thịt, chân tay chút xíu rất khó đoán được đó là loại Hồn sủng gì.