Sủng Mị

Chương 33: Đào thải là tử vong

Trước Sau

break
Đây là một con Khủng Lang thân cao hơn ba thước, bộ dạng đằng đằng sát khí chạy đi cơ hồ trong nháy mắt đụng ngã Trương Phi Sinh đang cố gắng chạy trốn, cái miệng to như chậu máu há ra táp xuống đầu Trương Phi Sinh.

Máu tươi từ cổ Trương Phi Sinh phun lên thành vòi, cảnh tượng nhìn thấy mà giật mình.

Thân thể Trương Phi Sinh chậm rãi ngã xuống mặt đất, cái đầu máu chảy đầm đìa bị Khủng Lang phun ra ngoài xa, một luồng máu đỏ tanh nồng lập tức lan tràn bốn phía.

"Chạy trốn sẽ có kết quả y như hắn. Hừ hừ, các ngươi, những tên nhu nhược tột độ mới bị loại bỏ ra hòn đảo này. Đây là cơ hội cuối cùng để các ngươi được phép sống sót, xem như được Yểm Ma cung tha thứ lưu lại sử dụng." Tào Dịch không thèm liếc nhìn cỗ thi thể kia một cái, tàn nhẫn nói.

Khủng Lang cao hơn ba thước hung tàn nện bước quay trở lại, từ vị trí cửa doanh trại đi tới bên cạnh Tào Dịch, ánh mắt tàn ác tới cực điểm, chỉ cần bị cặp mắt đó nhìn vào sẽ sinh ra cảm giác ớn lạnh toàn thân.

Cảm giác được ánh mắt nhóm Hồn sủng sư trẻ tuổi này tràn đầy kinh hãi, Tào Dịch khẽ nhếch miệng giễu cợt, đưa tay vuốt đầu Khủng Lang rồi nói:

"Cảm giác rất đáng sợ đúng không? Đây là chủ sủng thứ hai của ta, Khủng Lang, cao đẳng cấp chiến tướng, kia sợ các ngươi tất cả Hồn sủng tăng cường, cũng không phải là đối thủ của nó."

(Sau này sẽ lược bỏ bớt hai chữ ‘chủng tộc’, cao đẳng cấp chiến tướng = chủng tộc cao đẳng, cấp bậc chiến tướng. Đây là cấp bậc vốn có của từng loại chủng tộc, thực lực chân chính trải qua rèn luyện có khi cao hơn, có khi thấp hơn tùy vào hoàn cảnh.)

Sở Mộ vẫn duy trì tĩnh táo nhìn Khủng Lang của Tào Dịch tỏa ra khí tức cường đại.

Khủng Lang và Lão Lang là sinh vật đồng tộc, đẳng cấp chủng tộc cao hơn Lão Lang một bậc. Lão Lang là cao đẳng cấp nô bộc, còn Khủng Lang lại là cao đẳng cấp chiến tướng.

(cấp bậc chủng tộc cơ bản phân thành: nô bộc – chiến tướng – thống lĩnh – quân chủ - …, mỗi đẳng cấp lại phân ra bốn giai đoạn, hạ - trung – thượng – đỉnh phong.)

Tào Dịch có thể sở hữu Khủng Lang cấp chiến tướng đã nói lên người này ít nhất cũng là một Hồn Sĩ.

Chủng tộc đẳng cấp cao đại biểu cho tiềm lực cường đại, từ hình thể và dáng ngoài là có thể nhìn ra được Khủng Lang của Tào Dịch đã thuế biến vài hình thái. Đúng như lời hắn nói, cho dù tất cả Hồn sủng nơi này hợp lại cũng không phải là đối thủ của con Khủng Lang này.

"Ngươi đi xuống, đối thủ của ngươi đã chết, coi như ngươi thắng một trận." Tào Dịch chỉ vào Cát Thanh trên sân thi đấu, ra lệnh một tiếng.

Sắc mặt Cát Thanh có chút kỳ lạ, hiển nhiên là cảm giác được Tào Dịch - Khủng Lang ở cấp độ mà hắn vĩnh viễn không có cách nào đạt tới, chỉ có thể cúi đầu xưng thần mà thôi.

"Tào Dịch có đầu Khủng Lang này mạnh đến đáng sợ, không có ai chiến thắng hắn nổi." Đinh Vũ ở bên cạnh Sở Mộ nhỏ giọng nói.

Sở Mộ nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Hắn chẳng qua là xưng vương ở cái nơi phong bế này thôi, cao đẳng cấp chiến tướng Khủng Lang không phải là tồn tại mạnh nhất."

"À?" Đinh Vũ khẽ gật đầu, không biết là đã hiểu ra hay là xác nhận với câu này.

Cấp bậc chủng tộc là mấu chốt quan trọng để xác định Hồn sủng mạnh yếu. Sở Mộ có thể trấn định như thế, tự tin như thế, là bởi vì hắn có một con Hồn sủng có khả năng dị biến chủng tộc, cấp chiến tướng thì như thế nào? Chỉ cần không ngừng trở nên mạnh mẽ, chiến đấu liên miên, đạt tới trình độ cao hơn cấp chiến tướng cũng không thành vấn đề.

"Các ngươi, tiếp tục !" Tào Dịch vung tay lên, ý bảo bốn người kia tiếp tục chiến đấu.

Lam Vũ và Tề Tân, Hoàng Như Nghi và Trần Trác, bốn người này có Hồn sủng theo thứ tự là Mao Quái, Ác Chu, Xà Vĩ Quái, Kiếm Hành Thảo Yêu, đều là trung đẳng, thực lực vào khoảng sáu giai.

Bốn người chỉ huy Hồn sủng chiến đấu cũng không tốt lắm, nhưng mà bọn họ đánh nhau chết sống cực kỳ hung ác. Bất kể là yêu thú hay là Hồn sủng sư đều liều mạng chiến đấu, không bao lâu sau toàn thân bọn họ đã bị máu tươi đổ ra ướt đẫm.

"Lam Vũ thắng, có thể quay trở về ổ chó của ngươi nghỉ ngơi."

"Trần Trác thắng, cút đi, bị thương thành như vậy, ngày mai đánh trận thứ hai nhà ngươi chết chắc rồi."

Người thắng có thể trở về nghỉ ngơi hồi phục chuẩn bị cho trận tiếp theo, người bại trận giống như Tề Tân và Hoàng Như Nghi sẽ bị người chấp sự trực tiếp lôi đi. Không ai biết bọn họ sẽ bị mang tới chỗ nào, nhưng có thể khẳng định sau khi trận đấu chấm dứt chính là tử kỳ của bọn họ.

"Ba trận tiếp theo, Phong Cổ và Tác Tư, Đinh Vũ và Liên Thân, Mậu Xương và Đinh Thần."

Nghe thấy cái tên Đinh Vũ được hô lên, Sở Mộ nhìn nàng nói: "Đối phó loại đối thủ này phải tận lực bảo tồn thể lực."

"Ừ." Đinh Vũ gật đầu, chậm rãi đi vào sân thi đấu.

Đinh Vũ sở hữu Thứ Côi Hoa Yêu có thực lực khá mạnh, người thiếu niên tên Liên Thân kia biết đối thủ của mình là Đinh Vũ thì sắc mặt lúc trắng lúc xanh, ngây người tại chỗ thật lâu không dám tiến lên.

Vẻ mặt Tác Tư cũng tương đương với Liên Thân, bởi vì đối thủ của hắn là Phong Cổ. Hồn sủng của Phong Cổ là chín giai Nham Thạch Yêu, Chu Sinh Mạc và Đường Hiển vừa chết hiển nhiên nơi này không có người nào là đối thủ của hắn.

"Mè nheo chậm chạp quá, muốn chết sớm hả?" Tào Dịch thấy hai người kia đứng tại chỗ bất động liền quát lớn hăm dọa.

Một tiếng quát này lọt vào lỗ tai khiến cho hai người giật nảy mình, chợt nghĩ tới cảnh tượng Trương Phi Sinh bị Khủng Lang tàn sát lúc trước, bọn họ làm gì còn dám chậm trễ nữa.

Lực chiến đấu của Liên Thân và Tác Tư rất kém, Phong Cổ và Đinh Vũ phương thức chiến đấu hơi giống nhau. Bọn họ bất kể hai người này liều mạng đánh giết thế này cũng cực kỳ trấn định thủ vững vị trí của mình.

Chiến đấu không có bất kỳ điều gì khác thường, ba người Liên Thân, Tác Tư và Đinh Thần đại bại. Hồn sủng của bọn họ chết trong trận đấu, còn chủ nhân đều bị người chấp sự vô tình kéo đi.

"Trận tiếp theo."

"Mang đi."

"Cút về nghỉ ngơi đi."

"Trận tiếp theo."

"Mang đi."

Tiếng la thảm thiết, giãy dụa, cầu xin cũng không làm nên chuyện gì, đám chấp sự hờ hững thi hành hết thảy rất triệt để, vì thế tất cả Hồn sủng sư trẻ tuổi sợ hãi từ tận đáy lòng.

Trong không khí chậm rãi phiêu đãng mùi máu tanh nồng, thi thể mười mấy Hồn sủng bị người ta tùy ý ném ra ngoài sân đấu, khí tức tử vong khiến cho nhóm thiếu niên sợ run, một tia hàn khí đột ngột chạy dọc xương sống lên tới não.

Nửa năm trước, trên Yểm Ma đảo tổng cộng có ba trăm Hồn sủng sư tuổi trẻ, bốn tháng trước chỉ còn lại một trăm, phần lớn hai trăm người là do hồn lực không thể cung cấp nuôi dưỡng Yểm Ma mà bị cắn nuốt linh hồn.

Ba tháng trước, trong đợt huấn luyện thể năng lại hạ thấp số lượng xuống còn năm mươi người. Trong năm mươi người này thì tử vong ngoài dự liệu, bị Hồn sủng hoang dã giết chết, bị ám sát, cố gắng chạy trốn ...v…v Cuối cùng chỉ còn lại có bốn mươi mốt người tham gia trận chiến đấu cuối cùng.

Thẳng cho tới hôm nay, số người còn sống sót sẽ biến thành hai mươi mốt.

"Lý Trí thắng, trận tiếp theo, Sở Mộ và Hồng Đan."

Sở Mộ nghe thấy tên mình được gọi cũng không thèm nhìn đối thủ của mình là ai, chẳng qua là hờ hững ngó về phía đám chấp sự.

Những đối thủ làm cho Sở Mộ lo lắng đã chiến đấu qua rồi, vì thế hắn không cần phải sợ hãi những người khác.

Bên cạnh sân thi đấu, thiếu nữ tên Hồng Đan thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lộ ra một tia sinh cơ.

"Đinh Vũ tỷ, cái gã Sở Mộ này có Hồn sủng là Nguyệt Quang Hồ đúng không? Xem ra ta còn cơ hội." Hồng Đan nói.

Đinh Vũ không có rời đi sau khi kết thúc chiến đấu, mà là đi tới chỗ nhóm nữ Hồn sủng sư trong vòng tròn quan hệ.

Chẳng qua là từ lúc tranh tài đến bây giờ, bao gồm cả nàng thì tổng cộng bảy nữ Hồn sủng sư đã có ba người bị loại rồi.

Mà bây giờ thiếu nữ Hồng Đan này hiển nhiên cũng bị loại bỏ.

Nhưng mà Hồng Đan lại không suy nghĩ như thế, nàng cố ý nhìn thoáng qua Sở Mộ, trong mắt dâng lên sát ý âm lãnh.

"Ừ, cố gắng lên." Đinh Vũ quả thật không thể nói gì, vỗ vỗ bả vai Hồng Đan cổ vũ một câu.

Có lẽ Hồng Đan nhận được khích lệ rất lớn, bộ dạng tràn đầy tự tin đi vào trong sân thi đấu.

Đinh Vũ nhìn bóng lưng Hồng Đan khe khẽ thở dài. Trên thực tế, bản thân Đinh Vũ vẫn luôn thấp thỏm bất an, bởi vì đối thủ nàng sợ gặp nhất không phải là hai người Cát Thanh và Phong Cổ, mà là cái tên Sở Mộ cùng phòng với mình.

"Đinh Vũ, hình như đang lo lắng lắm hả? Là cái tên cùng phòng kia phải không?" Một thiếu nữ ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi.

Đinh Vũ liếc sang thiếu nữ này, thấp giọng nói: "Hồng Đan xem như bị loại rồi."

"Làm sao thế? Thực lực Hồng Đan cũng không kém, muốn đối phó một con Nguyệt Quang Hồ, hẳn là không có bao nhiêu vấn đề." Cô gái kia nói.

break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc