"Hắn chỉ hận muốn giết ta càng sớm càng tốt, hơn nữa người này đầu óc có bệnh, thích ngược đãi người khác."
Giọng nói Vũ Sa nửa đùa nửa thật.
"…"
Băng Lam im lặng hết chỗ nói, không ngờ có người dám nói xấu nhi tử trước mặt mình. Nếu đổi lại là người khác, nàng đã sớm xử đẹp rồi.
Nói đi thì nói lại, đoạn thời gian kia Sở Mộ hành hạ Vũ Sa đúng là thê thảm. Bất kỳ người nào bị linh hồn ma diễm thiêu đốt liên tục mấy năm cũng sẽ oán hận hắn thôi.
May là Diệp Khuynh Tư tâm địa thiện lương, âm thầm giúp Vũ Sa giảm bớt ma diễm thiêu đốt thống khổ.
Sở Mộ thù oán Vũ Sa to lớn khó thể hình dung, Diệp Khuynh Tư lại đứng ở góc độ khách quan phán xét chuyện này. Nàng không hi vọng bọn họ mâu thuẫn và thù hận tiếp tục mở rộng. Nàng làm vậy đúng là sáng suốt, ít nhất bây giờ Vũ Sa đã tạm gác mối thù với Sở Mộ, chung tay bảo vệ Tân Nguyệt Địa.
"Ta cũng tham gia hội nghị Lưỡng Khôn sơn, lần này ngươi phải cẩn thận đó, hẳn là có rất nhiều người nhằm vào ngươi."
Vũ Sa nhắc nhở Băng Lam.
"Ta biết rồi."
Băng Lam gật đầu nói.
Hội nghị còn chưa tới, nhưng Liễu Băng Lam đã nhận thấy một làn sóng ngầm đang xao động, ẩn bên trong đó là những âm mưu quỷ kế có thể làm cho thiên địa đảo điên.
"Có một cỗ thế lực rất mạnh đang tìm cách phá hủy Tân Nguyệt Địa, ngươi cần phải chuẩn bị đầy đủ. Lực lượng của ta không nên nổi lên mặt nước quá sớm, các ngươi phải tự mình vượt qua chuyện này. Ở hội nghị Lưỡng Khôn sơn lần sau, cả vùng đất Tranh Minh đại địa chính là địa bàn của ta. Chúng ta sẽ nắm giữ quyền lực tuyệt đối, nói một tiếng không ai dám cãi."
Vũ Sa trầm giọng nói.
Lãnh thổ Thứ Nguyên là mảnh đất quỷ dị nhất, thần bí nhất.
Thật ra mảnh đất này có liên quan đến nam Cấm vực trực thuộc Tân Nguyệt Địa.
Lãnh thổ Thứ Nguyên nằm ở một góc tâm nam, chính là Sở Mộ vùng lãnh thổ nối liền với nam Cấm vực.
Trong vùng đất này, tuyệt đại đa số sinh vật đều có Hắc Ám thuộc tính, trong đó rất nhiều Dị hệ Hồn sủng thường xuyên lui tới. Yểm Ma nhất tộc chính là Thống trị giả của nơi này.
Địa hình lãnh thổ Thứ Nguyên dài hẹp, kéo dài từ cực nam Tân Nguyệt Địa cho đến biên giới tây nam. Nó cũng là bức tường phân cách Tranh Minh đại địa và Tân Nguyệt Địa. Nhân loại hai lãnh thổ này cơ hồ không liên hệ với nhau chính là vì Yểm Ma nhất tộc nổi danh hung tàn.
Lãnh thổ Thứ Nguyên không phải là vùng đất dành cho nhân loại, khắp nơi chỉ toàn là nham thạch trụi lủi, cả vùng đất xám xịt lúc nào cũng có thể bộc phát biển lửa nóng rực. Điểm này thật sự tương đồng với Yểm Ma Thánh vực.
Hắc Ám nguyên tố tràn ngập không khí, thỉnh thoảng sẽ có thân ảnh quỷ dị thổi qua rồi biến mất không chút dấu vết.
Bỗng nhiên, một đạo thân ảnh màu bạc bay sát mặt đất lướt tới cực nhanh, trong nháy mắt đã tới điểm cuối lãnh thổ Thứ Nguyên.
Khi thân ảnh kia bay khỏi lãnh thổ Thứ Nguyên lập tức chuyển hướng sang Tranh Minh thành, cả người hắn bốc cháy ma diễm màu bạc, thân thể bóng loáng giống như thủy ngân, ánh mắt lạnh lẽo dị thường.
Cuối cùng hắn rời khỏi lãnh thổ Thứ Nguyên, sông núi, bình nguyên và rừng rậm rơi lại đằng sau lưng hắn.
Khoảng cách từ lãnh thổ Thứ Nguyên đến Tranh Minh đại địa rất xa, hoàn toàn không có cứ điểm dừng chân. Ngân Sắc Ma Nhân bay thẳng đến một tòa thành mới dừng lại, thu hồi ma diễm ở bên ngoài thành rồi chậm rãi tiến vào tìm chỗ nghỉ ngơi.
Thế nhưng, hắn mới vừa vào thành đã có hai gã Hồn sủng sư mặc y phục hào nhoáng tiến lên ngăn cản.
"Bạch Ngữ tiên sinh?"
Một gã nam tử có vẻ quý phái mở miệng hỏi.
Bạch Ngữ lãnh đạm đánh giá hai người kia, trong lòng bắt đầu cảnh giác.
Tranh Minh đại địa vốn không có nhiều người nhận thức Bạch Ngữ, hơn nữa bọn họ làm sao biết được hắn sẽ đến đây? Chuyện này đúng là quá mức quỷ dị rồi.
"Chuyện gì?"
Bạch Ngữ lạnh nhạt hỏi.
"Chúng ta là thành viên Ẩn Đồng hoàng tộc, đây là thư mời tham dự hội nghị. Chủ tử phân phó chúng ta phải tự tay giao cho ngươi."
Gã nam tử kia mỉm cười hòa nhã, nhanh chóng giải thích.
Vừa nói dứt lời, gã nam tử bước lên một bước đưa thư mời cho Bạch Ngữ.
"Ta không có hứng thú với mấy chuyện này."
Bạch Ngữ không có đưa tay đón lấy.
"Có lẽ có thì sao?"
Gã nam tử kia mỉm cười nói:
"Chủ tử chúng ta biết ngươi muốn cái gì, trên thế giới này chỉ có duy nhất một đóa Nại Hà Hoa. Lão gia hỏa Huyền Môn tiên tông có ý lừa gạt ngươi, hắn không có khả năng hồi sinh ai hết, cũng không biết thuật Phục Sinh. Nhưng chủ tử chúng ta có thể thực hiện điều ngươi muốn."
Bạch Ngữ nhíu mày thật chặt, tại sao những người này lại biết lai lịch của mình?
“Ẩn Đồng hoàng tộc?”
Bạch Ngữ cũng có nghe đến gia tộc bí ẩn này.
Cuối cùng Bạch Ngữ vẫn tiếp nhận bức thư mời.
"Hi vọng đúng hạn lên đường, chúng ta xin phép đi trước."
Gã nam tử dặn dò cẩn thận.
Hai người xoay người rời khỏi, bọn họ khống chế Hồn sủng cấp Bất Hủ phi hành thật nhanh, chớp mắt cái đã biến mất ở cuối đường chân trời, không biết bay về phương nào.
Bạch Ngữ cầm lấy thư mời, trong lòng có chút nghi ngờ. Nhưng đối phương có lòng tin cứu sống nữ nhi của hắn, Bạch Ngữ không có lý do gì không đi.
"Thật là kỳ quái, chủ tử rất ít khi để cho chúng ta đưa thư mời, cái tên Bạch Ngữ kia rốt cuộc là cao nhân phương nào? Phải biết rằng những nhân vật cấp chưởng môn cũng chỉ cho đám thuộc hạ đi giao."
Một gã nam tử khác nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Ngươi không biết rồi, Bạch Ngữ chính là một gã Dị nhân, chẳng lẽ lúc nãy ngươi không nhìn thấy hắn không dùng đến Hồn sủng, mà tự mình bay đến cửa thành hay sao?"
Gã nam tử kia nói.
"Dị Nhân hệ? Nhưng tại sao chủ tử cảm thấy hứng thú với nhân loại Dị Nhân hệ?"
"Ngươi có chỗ không hiểu, khi lực lượng đạt tới cảnh giới nhất định sẽ gặp bình cảnh, tiên vật, bảo vật cao cấp có bao nhiêu đi nữa cũng vô dụng. Nhưng trời sinh luôn có một vài sinh vật dị thường, hoặc là chủng tộc dị biến giúp cho thực lực tăng cường rất nhanh, rất dễ dàng. Về phần Dị Nhân hệ là do linh hồn hai chủng tộc dung hợp với nhau, nếu triển khai nghi thức cổ xưa sẽ có thể tạo ra tác dụng đặc thù. Dĩ nhiên là chủ tử coi trọng một điểm nào đó trên người hắn. Chỉ cần tìm ra quy luật phát sinh dị biến, nói không chừng chủ tử sẽ ngộ ra đạo Bất Tử."
"Thì ra là như thế, thực lực Bạch Ngữ hình như cũng không yếu. Lúc nãy hắn thả ra hàn khí làm cho ta cảm thấy không thoải mái."
"Dị Nhân hệ rất mạnh."
"So với chúng ta thì sao?"
"Đã nói với ngươi biết bao nhiêu lần rồi, không cần thiết so sánh chúng ta với người khác. Chúng ta sinh ra đã có huyết mạch cường đại vượt xa người thường, coi như là Dị Nhân hệ đặc thù cũng không có tư cách đánh đồng với chúng ta. Cho dù bây giờ hắn mạnh hơn, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
Gã nam tử kia nói.
Lần này Bạch Ngữ xuất hiện ở thổ Thứ Nguyên chủ yếu là vì tu luyện. Trước đó hắn cũng tìm tới Huyền Môn tiên tông, nhưng không tìm được lão Tiên sư có Nại Hà Hoa.
Hắn vốn tưởng rằng đầu mối đã bị chặt đứt, không ngờ chủ nhân Nại Hà Hoa chân chính lại chủ động tìm hắn.
Bạch Ngữ là người cẩn thận, hắn biết người ta không thể duyên vô cớ trợ giúp mình, đối phương chắc chắn có ý đồ nào đó. Hắn chỉ hi vọng đó là một yêu cầu có thể tiếp nhận.
Sau khi nghỉ ngơi trong thành một ngày, Bạch Ngữ tiếp tục bay tới Tranh Minh chủ thành.
Khi còn cách Tranh Minh chủ thành một đoạn không xa, Bạch Ngữ bỗng nhiên dừng lại, thân thể định trụ ở giữa không trung, dõi mắt nhìn xuống mặt đất.
"Kỳ quái, không gian nơi này tại sao rối loạn vậy?"
Bạch Ngữ khẽ nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Bạch Ngữ nắm giữ lực lượng Dị hệ, hắn có thể nhận thấy không gian đang xao động dị thường.
Rõ ràng là mảnh không gian chung quanh đang phát sinh tình huống khác thường, tựa hồ rất yếu ớt tùy thời đều có thể nứt vỡ.
"Ùng !”
"Ùng ùng ùng ~!”
Bỗng nhiên, từng làn sóng không gian dao động truyền đến, lần này Bạch Ngữ đã cảm thấy có thứ gì đó đang muốn đột phá không gian cản trở xông vào thế giới này.