Mùa hạ sắp đến, trong Vạn Tượng thành trăm hoa đua nở, đường phố, nhà cửa đâu đâu cũng được trang trí dải băng, đèn hoa rực rỡ.
Tòa thành này không có Tinh Linh Điệp mỹ lệ như Hướng Vinh thành, nhưng nơi đây vẫn có rừng rậm xanh tươi, không khí mát mẻ quanh năm.
Dạo gần đây, cả tòa thành trên phố lớn ngõ nhỏ đều có trồng một cây hoa tím đặc biệt, cành lá mỏng manh như lụa. Dọc theo cửa hàng, phòng ốc xếp đặt các chậu thành hàng chỉnh tề, mỗi khi làn gió thổi qua sẽ cuốn theo cành lá giống như tiên nữ bay múa. Loài hoa này tên là Tử Xuyến, còn được người dân Vạn Tượng thành gọi là Nhân Duyên hoa. Ngày thường nhà nào tổ chức hôn lễ sẽ đặt một chậu hoa ở ngoài cửa để thiên hạ biết được qua lại chung vui.
Thế nhưng, từ xưa tới nay chưa bao giờ có trường hợp Nhân Duyên hoa xuất hiện khắp tòa thành như thế này. Loài hoa này có màu tím đoan trang, cành lá mềm mại tựa như một tiểu thư yểu điệu làm say lòng người.
Rất nhiều lữ khách đến từ địa phương khác tiến vào tòa thành này thấy được Tử Xuyến hoa cũng tò mò hỏi thăm. Bọn họ đoán rằng Tân Nguyệt Địa đang có lễ hội rất lớn, tại sao cả tòa thành cùng tổ chức ngày hội lớn như vậy?
Lúc này sẽ có người nói cho lữ khách kia biết:
"Mấy ngày nữa chính là hôn lễ của Vương chúng ta, toàn thành phải cử hành hôn lễ chung vui với ngài."
Tử Xuyến hoa không phải là Cung điện đặc biệt yêu cầu, mà là người dân tự phát trồng ngoài cửa nhà mình. Từ đó có thể thấy được vương giả Tân Nguyệt Địa rất được lòng dân chúng.
"Đây là một vị vương giả được người dân kính yêu nhỉ ?"
Lữ khách sẽ cảm khái như thế.
"Đó là hiển nhiên, các ngươi khẳng định không nghĩ tới cách đây không lâu Tân Nguyệt Địa chúng ta chỉ là một địa phương phong bế, đất nhỏ người đông, lắm tai nạn. Chung quanh còn có vô số Cấm Vực nguy hiểm thường xuyên bộc phát thiên tai. Nhưng ngươi nhìn cảnh tượng bây giờ xem, chúng ta là người dân bình thường, không thích cả ngày chém chém giết giết. Chúng ta muốn có một cuộc sống an ổn, ngày qua ngày ở bên con cháu là vui rồi, những người trẻ tuổi có chí hướng cũng có con đường tiến triển tốt hơn, Những đợt Tai Hoang, Chập Hoang bộc phát cũng không thể gây ra bao nhiêu ảnh hưởng. Đây là công lao của Vương."
Một vị lão giả cười ha hả.
Lão giả này là người nhìn thấy Tân Nguyệt Địa biến hóa rõ ràng nhất, hắn có quyền lên tiếng tuyệt đối trong chuyện này. Tân Nguyệt Địa tồn tại mấy ngàn năm, từ lúc ban đầu chỉ là vùng đất man di phát triển tới địa cảnh cấp ba, cho tới bây giờ đã có thể sánh ngang với một vài Cương thổ rồi. Đây là chuyện mà người dân Tân Nguyệt Địa chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Hơn nữa, Tân Nguyệt Địa vốn không bình tĩnh như bề ngoài, cứ cách mấy năm từ Hằng Hải, nam Cấm Vực, Bắc hoang, Đông Cuồng Lâm sẽ bộc phát Tai Hoang, Chập Hoang, bệnh dịch cực kỳ nghiêm trọng. Nhớ lúc trước Sở Mộ đi từ Tây giới đến Vạn Tượng thành đã gặp phải ba lần Tai Hoang rồi, hơn nữa quy mô cũng lớn ngoài dự liệu, động một cái là hàng nghìn hàng vạn người tử vong.
Ngoại trừ Tai Hoang còn có một sát thủ kinh khủng hơn nữa, đó là ôn dịch.
Không có một người nào, không có một chủng tộc nào có thể tránh được ôn dịch tiến công, chúng nó lặng yên xuất hiện, lặng yên cướp đi vô số tính mạng, sau đó lưu lại một đống hỗn độn.
Tai Hoang, ôn dịch thường xuyên bộc phát khắp Tân Nguyệt Địa, từ xưa tới nay không biết đã có bao nhiêu sinh vật chết ở trong đó. Cộng thêm những trận chiến tranh giành lãnh địa, gia tộc thù oán chém giết lẫn nhau… Tân Nguyệt Địa quả thật bị lạc hậu so với thế giới nhân loại ở những nơi khác.
Kể từ khi Sở Mộ trở thành vương giả, Tân Nguyệt Địa trở thành lãnh thổ tư nhân. Những trận chiến tranh tàn khốc đã không còn xuất hiện, Tai Hoang, ôn dịch cũng bị áp chế hiệu quả. Rất ít khi phát sinh trường hợp loài người thương vong số lượng lớn.
Lão nhân này khoảng chừng trăm tuổi, hắn nhìn thấy Tân Nguyệt Địa biến hóa ở trong mắt, vì thế mới khâm phục vị vương giả trẻ tuổi ở trong lòng.
"Nếu đây là một vị vương giả tài giỏi như thế, người hắn kết hôn nhất định là nữ tử mỹ lệ, tài hoa xuất chúng."
"Đó là dĩ nhiên, nàng đẹp như Quảng Hàn tiên tử từ trên cung trăng hạ phàm. Hơn nữa, nàng còn là một vị Tiên sư rất lợi hại."
Một thanh niên có vẻ là cháu lão nhân lập tức nói tiếp.
"Tiên sư?"
Nhóm lữ khách liền trợn mắt kinh ngạc.
Địa vị Tiên sư tại Tranh Minh đại địa và Ô Bàn đại địa có thể nói là chí cao vô thượng, quan trọng hơn bất kỳ gã cường giả Bất Hủ nào. Trước đó đám lữ khách nghe nói Tân Nguyệt Địa đang nhanh chóng quật khởi mới chạy tới xem thử thực hư, hoặc nói là đi du lịch ngắm cảnh cũng được. Nhưng bọn họ không ngờ Tân Nguyệt Địa có cả Tiên sư, lại còn kết hôn với vương giả tài hoa.
"Ở lâu mấy ngày đi, hôn lễ nhất định là náo nhiệt."
Lão nhân nở nụ cười hiền hòa nói với lữ khách.
"Đó là dĩ nhiên."
Đám lữ khách gật đầu đồng ý.
Lão nhân nắm tay cháu của mình rời đi, không bao lâu sau vị lão nhân bỗng nhiên quay đầu nhìn lại bóng lưng mấy lữ khách, nói thầm trong lòng:
"Kỳ quái, tại sao cảm thấy cái người thanh niên ở giữa có chút quen mắt."
Mấy vị lữ khách tiếp tục đi trên đường phố rải đầy hoa tím.
Bọn họ mới đi được vài phút, nữ tử đeo khăn che mặt nhìn sang hai người nam nhân, mở miệng trêu đùa:
"Sở Mộ, không phải ngươi nói mình là một gã vương giả không có trách nhiệm mà. Tại sao tất cả mọi người ủng hộ ngươi nhiệt tình như thế?"
"Ta cũng không biết, có lẽ là do thế lực Cung điện tuyên truyền cho ta. Bản thân ta chỉ một lòng tu luyện, phần lớn sự tình là do mẫu thân quản lý."
Sở Mộ cười nói.
"Ha hả, đúng là thú vị. Thế mà lão nhân và đứa trẻ kia không nhận ra ngươi."
Gã nam tử ở bên cạnh cười phá lên.
Lữ khách ở giữa chính là Sở Mộ trở về từ Tranh Minh thành.
Hắn không có vội vàng trở về gặp người thân, mà phụng bồi Hạ Âm và Lâm Mộng Linh đi dạo một vòng quanh thành ngắm cảnh, nhìn xem dân tình thế nào.
Sự kiện Ám Thương Vương đã qua gần một tháng rồi, Sở Mộ biết mình tiến vào Ấn cốc tu luyện đã lọt vào mắt một vài người có tâm bất chính rồi. Vì thế hắn quyết định tìm thêm đồng minh tăng cường lực lượng Tân Nguyệt Địa.
Hạ Âm và Lâm Mộng Linh chính là đồng minh tốt nhất, Hạ Âm là thành chủ, Ti Minh thành, vương giả một lãnh thổ tư nhân tự do. Vũ Sa đã nói với Sở Mộ, Ti Minh thành là một tồn tại thần bí, gia tộc ẩn núp phía sau Ti Minh thành không thua gì Ẩn Đồng hoàng tộc. Đây chính là một đồng minh cường đại sẽ trợ giúp rất lớn cho Tân Nguyệt Địa.
Lâm Mộng Linh tự nhiên không cần nhiều lời rồi, nàng là viên Minh châu trong tay Thần Tông, địa vị còn cao hơn công chúa Mục Thị thế triều và Trữ Thị thế triều. Lâm Mộng Linh cảm thấy hứng thú đối với không gian độc lập, vì thế mới đi tới Tân Nguyệt Địa dạo chơi vài ngày.
Nữ đại thần quyền uy đã lên tiếng muốn tới, hiển nhiên là Sở Mộ không hề ngăn trở. Đúng lúc dựa vào danh tiếng của nàng gia tăng địa vị Tân Nguyệt Địa lên một chút.
Lâm Mộng Linh và Hạ Âm có lòng muốn đi xem Vạn Tượng thành, cho nên Sở Mộ không có trực tiếp bay vào trong thành, mà lấy thân phận chủ nhân giả làm lữ khách dẫn bọn họ đi dạo ngắm cảnh.
Trên thực tế, Lâm Mộng Linh và Hạ Âm đúng là lữ khách.
Ngoài ra, trong nhóm người còn có Từ Đạo Phong và một vị phán quan được Tiêu Tuyết Ngang phái tới bảo vệ Lâm Mộng Linh. Vị phán quan này trầm mặc ít nói, đi đường cả tháng mà Sở Mộ chưa từng nghe hắn nói một câu. Nhưng mà thực lực của hắn cường đại thì không có ai hoài nghi chút nào.
"Sở Mộ, phủ đệ của chúng ta đâu?"
Vào lúc này, Từ Đạo Phong mới mỉm cười gian trá, dò hỏi một câu.
Thì ra trong lòng hắn vẫn còn băn khoăn chuyện này.
"Ta sẽ cho người an bài, đến lúc đó tự ngươi lựa chọn tùy thích."
Sở Mộ cười cười nói.
Thời điểm Từ Đạo Phong tiến vào tòa thành đã cảm giác được một cỗ linh khí nồng đậm khác thường, đây là một loại năng lượng có hiệu quả hỗ trợ tu luyện, rèn thân kiện thể. Trên một trình độ nhất định sẽ trợ giúp Hồn sủng thăng cấp, nếu cư ngụ lâu dài sẽ có hiệu quả rõ rệt. Từ Đạo Phong quen thuộc Tân Nguyệt Địa đã lâu hiển nhiên là không hề khách khí.
"Trở về Cung điện thôi !"
Đoàn người đi dạo một vòng lớn quanh thành, sau đó Sở Mộ dẫn mọi người bước nhanh trên con đường chính.
Trong dĩ vãng, con đường này chính là một mình Sở Mộ đánh vào Vạn Tượng thành, lần lượt đập tan đội quân cản trở, đạp lên vô số thi thể từng bước từng bước tiến tới trung tâm tòa thành, nhớ tới ngày đó lỗ mũi hắn như ngửi được mùi máu tươi còn phảng phất quanh đây. Thế mà thời gian thấm thoắt thoi đưa, chuyện này đã qua đi nhiều năm, cả tòa thành ngập tràn hoa tím rực rỡ làm cho lòng người cảm khái.
"Không đi, đến Cung điện khẳng định là có chuyện phiền phức. Ta muốn tiếp tục đi dạo."
Lâm Mộng Linh dứt khoát từ chối.
"Sở Mộ, chúng ta không muốn phiền hà ngươi. Ta cũng cảm thấy hứng thú với nơi này rồi, nếu ngươi vội vã bú sữa mẹ thì trở về sớm đi."
“Ha ha ha !”
Hạ Âm nói xong lại cười phá lên.
Sở Mộ cũng không cãi lại, gật đầu nói:
"Cũng được, lát nữa ta sẽ phái người tới đón các ngươi."
Thế là đoàn người tách ra, Sở Mộ tiếp tục đi thẳng tới trước.
Con đường này đông người qua lại, thanh âm thương khách mua bán, tiểu nhị rao hàng vô cùng náo nhiệt. Chẳng qua là không có người nào chú ý tới Sở Mộ đặc thù, ngoài mặt giống như chậm rãi đi bộ, nhưng đi mỗi bước lại di chuyển khoảng cách rất xa. Chỉ lát sau, Sở Mộ đã xuất hiện ở dưới cầu thang trắng bạc, phía trên là một cánh cổng to lớn trang nghiêm.
Rõ ràng thời gian hắn rời đi không tới hai năm, nhưng cảnh tượng nơi này đã thay đổi quá nhanh. Hắn chậm rãi tiến lên, trong đầu lần lượt hiện ra những hình ảnh khi xưa.
Cả tòa thành là một đống phế tích, trời sập đất sụt, chỉ có một bóng lưng kiên nghị bước đi trước cặp mắt vô số địch nhân.
Sở Mộ ngẩng đầu lên nhìn tòa Cung điện trang nghiêm, bước chân dừng lại thật lâu.
Từ Tây giới không ngừng đi về phía đông, đi tới Thiên Hạ thành, mở ra một đường máu tại Vạn Tượng thành, trở thành Tân Nguyệt Địa vương. Sau đó hắn vẫn một mực đi về phía đông, chưa từng có ý định ngừng lại.
Bởi vì có người nói cho hắn biết phía đông chính là phương hướng đi tới. Cho nên hắn không ngừng đi tới, cũng không đơn thuần chỉ là muốn trở nên mạnh hơn, mà ở trong lòng hắn còn tin rằng sẽ có một ngày được gặp lại một người quan trọng nhất đối với hắn.
Sở Mộ thật sự đã thấy, nhưng mà chưa kịp nói một câu đã phải tách biệt lần nữa, người kia biến mất ở trong không gian phong bạo. Một khắc kia, tâm tình và tín niệm của Sở Mộ cũng sụp đổ giống như Ấn cốc.
Có một ít người lâu ngày không gặp sẽ rơi vào quên lãng.
Nhưng mà tại sao đã nhiều năm như vậy, trong lòng hắn vẫn nhớ kỹ từng câu nói của người kia?
Sở Mộ tin tưởng thân ảnh của hắn vẫn còn hiện rõ trong đầu của mình, chưa từng mơ hồ. Tại sao khi hắn đứng ở trước mặt mình, chỉ cách nhau một cái khăn che mặt, mình lại không nhận ra hắn?
Bi Khấp Giả.
Thì ra hắn cũng là Bi Khấp Giả.
Thời gian dần dần trôi qua, tâm tình Sở Mộ càng lúc càng mất bình tĩnh rồi, hắn cảm thấy cực kỳ mỏi mệt, cả tinh thần lẫn thể xác.
"Sở Mộ, làm sao vậy?"
Cẩn Nhu công chúa từ trong giới chỉ bay ra, nhìn Sở Mộ đứng im không nhúc nhích trước cửa Cung điện, vội vàng hỏi.
Sở Mộ phục hồi tinh thần lại, ánh mắt mông lung nhìn vào Cẩn Nhu công chúa.
Cẩn Nhu công chúa rất đẹp, lại quan tâm đến hắn. Mỗi lần nhìn nàng, hắn sẽ quên đi những chuyện tình phiền não.
Trước một khắc, hắn đang mê mang lạc lối, bây giờ cảnh tượng trước mắt đã rõ ràng hơn nhiều rồi. Ít nhất Sở Mộ cảm giác mình cũng có nhiều thứ quý trọng, không còn cô độc giống như lúc trước.