Tốc độ và lực lượng Quan Giác Ma cường đại như nhau, Độc Giác chỉa tới trước đâm thẳng vào người Lôi Đình cự nhân.
Lôi Đình cự nhân phản ứng tương đối chậm chạp, không thể nào né tránh Quan Giác Ma công kích. Thân thể hùng tráng của nó bị Độc Giác xỏ xuyên qua đào ra một vết thương thật dài.
Cát Quỷ thấy Lôi Đình cự nhân bị thương, sắc mặt trở nên trầm trọng mấy phần.
Thực lực Ám Tông Thiên Lục rõ ràng là mạnh hơn thời điểm đồ sát ở phương bắc rất nhiều, Lôi Đình cự nhân rất khó một chọi một chiến thắng Quan Giác Ma.
Quan Giác Ma không chỉ công kích Cát Quỷ - Lôi Đình cự nhân, nó đã thể biết tọa độ không gian, mỗi lần buông thả kỹ năng đều nhắm tới những kết cấu không gian yếu ớt nhằm dẫn phát hiện tượng sụp đổ hàng loạt.
Không gian cũng giống như một căn nhà có đầy đủ bức tường, cột trụ, một khi kỹ năng phá hủy bức tường sẽ làm tổn hại một phần. Nhưng nếu như tọa độ không gian bị công kích sẽ giống như cột trụ chống đỡ căn nhà nứt gãy, tất cả mọi thứ sẽ nhanh chóng sụp đổ theo sau đó.
Thời điểm chiến đấu trước đó, Sở Mộ vẫn luôn dặn dò Hồn sủng của mình chú ý tọa độ không gian, ngàn vạn lần không nên phá hư gây ra tai nạn trên quy mô lớn.
Nhưng Sở Mộ không ngờ tới bỗng nhiên xuất hiện một tên điên, toàn bộ địa phương công kích đều là tọa độ không gian trọng yếu. Điều này có thể chứng minh người này phải có Dị hệ Hồn sủng, một phương diện khác cho thấy hắn quyết tâm giết chết tất cả mọi người ở chỗ này.
Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa còn đỡ, thứ nhất là không bị công kích trực tiếp, thứ hai là vị trí tương đối an toàn, thứ ba là hai người bọn họ có năng lực tự bảo vệ mình.
Nhưng đám người hải quân mặt xám như tro tàn rồi, chính bọn họ cũng biết kết quả khi tọa độ không gian bị phá hư, nhưng lại không có cách nào đẩy lùi thành viên Ám Tông. Dù có muốn trốn cũng không thoát.
"Ong ong ong ong !”
Cho đến lúc này, không gian đã mất ổn định cực kỳ nghiêm trọng. Sau khi mấy tọa độ trọng yếu không gian bị đánh nát, lỗ đen khổng lồ trên bầu trời bắt đầu trầm xuống, vòng xoáy không gian điên cuồng hấp thu hết thảy vật thể ở chung quanh.
Cho dù là thành viên hải quân hay là Ám Tông đều không triệu hoán quá nhiều Hồn sủng. Bởi vì xuất hiện nhiều Hồn sủng thì tỷ lệ nguy hiểm cũng sẽ tăng cao hơn, toàn bộ không gian nơi này chỉ còn lại mấy ngọn núi nhỏ là chưa đổ vỡ.
Khu vực chiến đấu càng lúc càng hẹp. Một gã Hải chủ muốn mượn ưu thế này phát động một lần công kích tối cường, hi vọng có thể đánh văng hai gã thành viên Ám Tông vào trong hắc động.
Nhưng mà hắn không ngờ hai gã thành viên Ám Tông cũng đã tính đến biện pháp này, thời điểm Hải Thú nhấc lên một trận sóng lớn cuồn cuộn thì hai gã thành viên Ám Tông đã nhanh tay phá vỡ không gian trước mặt hắn.
Kỹ năng Đại Hải Lãng bị lỗ đen thôn phệ trong khoảnh khắc, thậm chí vách núi chỗ hắn đứng cũng lọt vào phạm vi lỗ đen ảnh hưởng. Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, gã Hải chủ và Hải Thú đã bị kéo vào trong không gian hắc động thâm thúy.
"Cứu ta… cứu ta..."
Đám người chung quanh vẫn có thể nghe thấy thanh âm gã Hải chủ kêu gào thảm thiết.
La Dịch phản ứng thật nhanh, đầu Thủy Ma hình dạng bạch tuột của hắn lập tức vung mạnh xúc tua về phía hắc động đáng sợ kia, nhanh chóng quấn chặt thân thể Hải chủ và Hải Thú.
Lực lượng không gian hắc động cực kỳ kinh khủng, cho dù có xúc tua kéo lại nhưng gã Hải chủ và Hồn sủng vẫn tiếp tục hãm sâu vào trong lỗ đen, các xúc tua của Thủy Ma bị kéo giãn ra căng thẳng tùy thời đều có thể bứt đứt.
La Dịch cắn chặt hàm răng, liều mạng ra lệnh cho Thủy Ma cứu gã Hải chủ ra ngoài. Nhưng hắn dần dần phát hiện lực lượng Thủy Ma không những cứu không nổi gã Hải chủ, ngược lại thân thể nó còn bị lỗ đen kéo trượt đi.
"La Dịch, mau buông tay, nếu không ngươi cũng sẽ bị kéo vào."
Cát Quỷ kinh hãi thất sắc.
Sắc mặt La Dịch càng thêm khó coi, chẳng lẽ hắn phải trơ mắt nhìn thủ hạ của mình bị hắc động thôn phệ?
Thân thể Thủy Ma bắt đầu mất thăng bằng, các xúc tua chịu đựng lên tới đỉnh điểm, La Dịch suy nghĩ đến tính mạng của mình cuối cùng đành phải từ bỏ gã thủ hạ đắc lực.
Gã Hải chủ cuối cùng biến thành một chấm đen biến mất ở trong hắc động, cặp mắt La Dịch hung hăng dồn tất cả tức giận lên người Thiên Lục.
Thiên Lục mỉm cười lạnh lùng nhìn sang La Dịch, thái độ vui vẻ không cần che giấu chút nào.
Quan Giác Ma đã ngừng công kích, cặp mắt đỏ bừng ngó chừng La Dịch và Thủy Ma.
Bỗng nhiên Quan Giác Ma biến mất ngay tại chỗ, dùng mắt thường chỉ có thể thấy được một tia sáng bắn xuyên qua không gian nứt vỡ, Độc Giác chớp lóe hàn quang chói mắt.
Hàn quang biến thành một thanh Lợi kiếm đâm vào đầu Thủy Ma.
Thủy Ma bám vào vách núi thật chặt, mấy cái xúc tua to lớn quật vào người Quan Giác Ma muốn đánh nó bay đi. Nhưng mà một kiếm kia vẫn nhanh hơn mấy phân, trực tiếp xỏ xuyên qua đỉnh đầu Thủy Ma.
"Xì ~!"
Huyết thanh phun thành vòi bốc mùi tanh hôi như cá chết, đỉnh đầu Thủy Ma lập tức xuất hiện một cái lỗ thủng nhìn thấy mà kinh tâm động phách.
La Dịch và đám hải quân thấy một màn này liền sợ hãi ngây người.
Thực lực Thủy Ma của La Dịch hiển nhiên là cường đại, nhưng ở trước mặt Quan Giác Ma lại yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích.
Quan Giác Ma biết Thủy hệ Hồn sủng bị xỏ xuyên đầu chưa chắc sẽ chết, cho nên trực tiếp dùng Độc giác nhấc Thủy Ma lên cao, sau đó ném đối phương vào trong không gian hắc động.
La Dịch thấy Hồn sủng của mình bị ném vào lỗ đen tử vong, hắn vừa sợ vừa giận, mở miệng hét lớn:
"Ngươi cũng đừng mong sống an ổn, cùng chết đi !"
Hắn vừa mới dứt lời, ba cái xúc tua từ trong lỗ đen phóng ra, lấy tốc độ cực nhanh quấn chặt thân thể Quan Giác Ma.
La Dịch - Thủy Ma đang bị không gian hắc động lôi kéo, ba cái xúc tua này có lực lượng kinh người mạnh mẽ kéo Quan Giác Ma về phía mình.
Trên đời này không chỉ có đám người Ám Tông mới biết chơi trò đồng quy vu tận, La Dịch nhìn đến ái sủng của mình sắp tử vong cũng đã phát điên rồi.
Lúc này nữ tử đứng bên cạnh Thiên Lục khẽ nhíu mày, vội vàng niệm chú ngữ.
Thiên Lục lắc đầu với nàng, ý bảo không cần phải xuất thủ.
"Xẹt !"
Ba đạo Lợi nhận không biết xuất hiện từ nơi nào, một đường lướt qua chém đứt xúc tua vô cùng chính xác.
Thân thể Thủy Ma vốn dựa vào xúc tua giữ chặt Quan Giác Thú, bây giờ mất đi điểm tựa lập tức chui thẳng vào trong lỗ đen tử vong.
Da thịt trên mặt La Dịch co giật kịch liệt, khu vực kia rõ ràng chỉ có Thủy Ma và Quan Giác Ma, tại sao đột nhiên xuất hiện ba đạo Lợi nhận?
Cục diện đồng quy vu tận biến thành La Dịch - Thủy Ma chết thảm, nội tâm hắn tức giận tới cực điểm. Dưới tình huống linh hồn bị thương mạnh mẽ niệm chú ngữ triệu hồi Hồn sủng.
"Sở Mộ, lúc nãy ngươi nhìn thấy cái gì không?"
Cẩn Nhu công chúa nhỏ giọng hỏi.
"Chỉ thấy một cái bóng dáng mơ hồ, tốc độ quá nhanh, lại am hiểu ẩn núp trong không gian."
Sở Mộ nói.
Lúc nãy hắn nhìn chằm chằm Quan Giác Ma và Thủy Ma chiến đấu, cũng cho rằng Quan Giác Ma rất có thể sẽ bị Thủy Ma kéo vào lỗ đen hắc ám. Bỗng nhiên có một đầu Hồn sủng thần bí từ trong không gian nhảy ra, dùng móng vuốt chém đứt xúc tu của Thủy Ma.
Sau khi hoàn thành công kích, con Hồn sủng đó nhanh chóng biến mất, ẩn núp vào trong không gian hỗn loạn. Ngay cả Sở Mộ cũng không thể nhận ra vị trí của nó ẩn núp.
"Hắn quả nhiên có Dị hệ Hồn sủng, khó trách dám phá hư không gian không hề kiêng kị như vậy."
Cẩn Nhu công chúa nói.
Sở Mộ không nói lời nào, trong lòng hắn tương đối trầm trọng.
Thiên Lục cho tới bây giờ vẫn không có xuất thủ với hắn, nhưng chuyện này không đại biểu cho song phương là bằng hữu. Nếu như hắn trực tiếp phá hủy không gian nơi này giết chết đám hải quân Ô Bàn, Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa, Vũ Vân Long cũng khó lòng thoát chết.
Hơn nữa, Sở Mộ nhìn ra được thực lực Dị hệ Hồn sủng lúc nãy xuất thủ cường đại ngoài dự liệu. Hắn thậm chí không xác định Vũ Vân Long có thể ngăn nổi nó hay không.
"Lúc trước ta vẫn luôn cảm giác có thứ gì đó tiềm phục ở chung quanh chúng ta, hẳn là đầu Dị hệ Hồn sủng kia rồi."
Cẩn Nhu công chúa nhỏ giọng nói.
"Ừ, có lẽ hắn không muốn để cho chúng ta chạy trốn."
Sở Mộ gật đầu đồng ý với nhận định này, đầu óc suy nghĩ đối sách thật nhanh.
Bia khóc đang ở trên tay hắn, rõ ràng là đám người này tiến vào Ấn cốc là bia khóc Thất Tội Hồ. Hình như giọt bia khóc này đang ẩn tàng một bí mật rất lớn.
Đám người Thần Tông và Xà Long phái có thể chạy trốn, nhưng chưa chắc đám người Ám Tông chịu thả hắn rời đi.
Quan trọng nhất là Tần Nghiễm rời khỏi từ thông đạo không gian của Thần Tông, như vậy kế tiếp hắn nhất định sẽ phái vô số hộ vệ Thần Tông canh gác cửa ra. Một khi Sở Mộ chạy ra ngoài sẽ lập tức rơi vào thiên la địa võng không đường trốn thoát.
"Bọn họ dừng tay rồi."
Cẩn Nhu công chúa đột nhiên hô lên.
Sở Mộ nhìn thoáng qua đám người hải quân, sau đó lại quan sát bên phía Ám Tông, đột nhiên hiểu ra cái gì đó mở miệng nói:
"Không phải là dừng tay, mà là muốn chôn sống."
Sở Mộ vừa mới dứt lời, tất cả thành viên Ám Tông đồng loạt ra lệnh cho Hồn sủng phát động công kích về phía trận doanh hải quân Ô Bàn. Mục tiêu công kích không phải là hải quân và Hồn sủng, mà là không gian chung quanh bọn họ.
"Rầm rầm rầm rầm rầm !"
Hàng loạt năng lượng đen nhánh cùng nhau nổ tung phát ra thanh âm đinh tai nhức óc, từng mảnh không gian đua nhau nứt vỡ để lộ ra lỗ đen kinh khủng.
Đám người hải quân ra sức hóa giải kỹ năng từ phía Ám Tông, nhưng bất kể làm thế nào cũng không thể cứu chữa không gian sụp đổ. Khu vực đám người hải quân đứng dần dần nhỏ lại, bùn đất, nham thạch điên cuồng bay vào trong không gian hắc động.
Bên phía Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa chỉ bị chấn động rất nhẹ, một vài vết nứt cũng lan tràn đến gần nhưng chưa đến mức sụp đổ ngay lập tức.
Khi bọn họ thấy đám người hải quân và Hồn sủng cấp Bất Hủ bị không gian hắc động thôn phệ, cảm giác này giống như đứng trên vách đá nhìn một người rơi xuống vực sâu, thân thể người đó từ từ nhỏ đi, cuối cùng biến mất ở trong mảnh không gian đen tối. Trải qua lần công kích mãnh liệt này, ngoại trừ Hải chủ Cổ Quỷ dựa vào lực lượng cường đại thoát khỏi không gian thôn phệ, La Dịch và ba gã Hải chủ khác đều biến mất bên trong lỗ đen, kết quả của bọn họ chắc chắn là tử vong.
Trong quá trình đó, bọn họ lộ ra thần sắc sợ hãi tột đỉnh, tiếng kêu gào thảm thiết truyền ra chứa đầy oán hận.
Cổ Quỷ đứng ở vị trí ranh giới vết nứt không gian, cặp mắt cơ hồ muốn phun ra lửa.
"Thiên Lục, ngươi cũng trốn không thoát, chờ chết đi !"
Cổ Quỷ trầm giọng nói.
Nói xong câu này, Hải chủ Cổ Quỷ lập tức xoay người tăng tốc bay về phía thông đạo không gian của Thần Tông.
Phương hướng đi tới thông đạo Thần Tông đã có không ít vết nứt không gian, đi bằng phương thức bình thường không có cách nào xuyên qua. Nhưng Hải chủ Cổ Quỷ cũng là người có kiến thức về lực lượng không gian, trải qua mấy lần nguy cơ đã tiến vào khu vực an toàn.
"Lại chạy một tên !"
Ty tiểu thư nhìn Cổ Quỷ dần dần đi xa, trong lòng có chút bất mãn.
"Không có gì đáng ngại !"
Có lẽ Thiên Lục đã đoán được chuyện này, bộ dạng không hề lo lắng chút nào.
"Bọn họ làm sao bây giờ?"
Ty tiểu thư chỉ vào Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa, ánh mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo.
Thành viên Ám Tông chính là một đám điên cuồng ưa thích tàn sát, bao gồm cả Ty tiểu thư cũng thế. Bất kỳ kẻ nào khinh thường nàng là nữ tử chắc chắn sẽ phải thua thiệt rất lớn.
"Mang đi !"
Thiên Lục nhìn thoáng qua Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa, nói một câu lạnh nhạt.
"Không giết?"
Ánh mắt Ty tiểu thư sững sờ như không dám tin vào tai của mình, hỏi lại lần nữa.
"Không giết !"
Vũ Vân Long trải qua mấy trận chiến đấu, thể lực đã tiêu hao không ít. Nó biết đám nhân loại này có thể tìm ra thông đạo rời khỏi Ấn cốc, mặc dù Sở Mộ bị mang đi, nó cũng im lặng bay theo bên cạnh.
Ty tiểu thư thấy một đầu Vũ Vân Long cường hãn đi theo cũng bất an trong lòng, dự định đuổi nó đi nhưng Thiên Lục lên tiếng ngăn cản. Cuối cùng đành phải bỏ qua ý định làm khó Sở Mộ.
Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa bây giờ bị năm gã thành viên Ám Tông vây quanh, chỉ cần bọn họ có tâm tư chạy trốn nhất định sẽ bị bọn họ liên thủ công kích.
"Tại sao bọn họ không phong ấn hồn niệm của chúng ta?"
Trên đường đi vô cùng thuận lợi, Cẩn Nhu công chúa vô cùng kinh ngạc dùng tinh thần âm trao đổi với Sở Mộ.
"Điều này nói rõ bọn họ chưa hẳn là muốn xử lý chúng ta."
Sở Mộ nói ra suy đoán của mình.
Mặc dù hắn không rõ tại sao đám người Ám Tông không muốn phong ấn hồn niệm của mình, nhưng bởi vậy mới có thể nhìn ra được chuyện này vẫn có cơ hội thay đổi.
"Chủ thượng, hẳn là Thiên Lục đại nhân không có ý định gây bất lợi đối với ngài, tạm thời ngài đừng hành động lỗ mãng."
Lãnh Lâu dùng tinh thần âm nói cho Sở Mộ biết.
Sở Mộ nháy mắt ra hiệu mình đã hiểu rồi, thật ra hắn cũng không lo lắng nhiều lắm, bởi vì hắn còn có lá bài tẩy chưa lật. Một khi phát hiện có gì đó không ổn, hắn nhất định sẽ liều mạng một phen, không thể nào để mặc cho đám người Ám Tông định đoạt.
"Đại nhân, phía trước xuất hiện một vết nứt quá lớn, không có đường vòng vượt qua."
Một gã thám báo từ đàng xa bay tới, nửa quỳ trước mặt Thiên Lục bẩm báo.
Thiên Lục khẽ gật đầu nhưng không nói gì, ra lệnh cho đám thủ hạ nhóm tiếp tục đi về phía trước.
Gã thám báo cũng không rời khỏi, im lặng lùi về phía sau gia nhập vào trong đội ngũ. Cặp mắt hắn đánh giá Sở Mộ hồi lâu rồi hỏi thăm Lãnh Lâu:
"Hắn chính là kẻ nhận được bia khóc Thất Tội Hồ?"
Lãnh Lâu lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết.
Gã thám báo Ám Tông nói câu này cũng đã nhắc nhở Sở Mộ, Thiên Lục rõ ràng là một gã Bi Khấp Giả, hắn khẳng định đã cảm thấy bia khóc trên người mình tại sao lại không ra tay cướp đoạt?
Nếu đổi lại là Sở Mộ, chỉ cần bắt giữ được địch nhân nhất định là xử lý nhanh gọn rồi cướp lấy bảo vật.
“Thiên Lục biết rõ bia khóc ở trên tay mình nhưng không có ý cướp đoạt. Ánh mắt cũng không có tham lam như mấy người kia, chẳng lẽ Sát nhân ma lại là một vị Bi Khấp Giả chân chính? Hắn chỉ lấy những giọt bia khóc nhận thức bản thân.”
"Có lẽ là như vậy !"
Sở Mộ cảm thấy chỉ có cách giải thích này mới hợp lý với những biểu hiện kỳ lạ của Thiên Lục.
Dĩ nhiên, Sở Mộ không thể nào hoàn toàn tin tưởng suy đoán của mình, đám người Ám Tông nổi danh tính tình thất thường, phong cách làm việc quái dị khó đoán. Nói không chừng bọn họ lưu tính mạng hắn lại là vì còn có mưu đồ khác?
Sở Mộ vẫn duy trì thần sắc sợ hãi, nhưng nội tâm âm thầm cảnh giác. Nếu như Thiên Lục muốn đối phó hắn, hắn sẽ lập tức kéo Cẩn Nhu công chúa và Vũ Vân Long nhảy vào trong không gian hắc động, dựa vào năng lực Dị hệ trước tiên thoát khỏi đám người Ám Tông truy đuổi rồi lại tính sau.
"Ngao ô … ngao ô … ô !”
Một tiếng kêu thê lương từ phía trước truyền đến, vị trí xuất phát từ một thung lũng đồi núi chập trùng.
Thung lũng này vốn là lãnh địa của một đàn Ma Lang, lúc này rất nhiều Ma Lang ra sức chạy trốn, miệng không ngừng tru lên khủng hoảng.
Tất cả thân ảnh Ma Lang phân ra những phương hướng khác nhau điên cuồng chạy trốn. Từ vị trí Sở Mộ có thể thấy được một đầu Ma Lang vóc người cường tráng đang phóng chạy như bay, trên miệng của nó là một con tiểu Ma Lang, sau lưng là đội ngũ Ma Lang trưởng thành.
Phần lớn Ma Lang đều chạy theo Ma Lang đầu lĩnh, nhưng mà mặt đất phía trước mặt đột nhiên nứt ra, một cái vực sâu đen tối xuất hiện trước mặt chúng nó không có một chút dấu hiệu báo trước.
Vết nứt không gian chính là đại biểu cho tử vong, đàn Ma Lang nhất thời lưỡng lự không biết nên chạy trốn theo hướng nào.
Ma Lang đầu lĩnh mạnh mẽ định trụ thân hình, tất cả Ma Lang ở phía sau cũng ngừng lại, ánh mắt lộ rõ cảm xúc sợ hãi và bất an.
Bởi vì phía sau lưng chúng nó là một cái lỗ đen khổng lồ đang điên cuồng thôn phệ hết thảy vật thể, ở trước mặt lại xuất hiện một cái lỗ đen khác chặn mất con đường đào thoát duy nhất của chúng nó.
"Ngao ô … ngao ô !”
“Ngao …oo … ~~~!”
Đàn Ma Lang không còn đường trốn, chỉ biết ngẩng đầu lên trời rên rỉ, thanh âm thê lương khiến cho người ta chua xót cõi lòng.
"Rầm rầm rầm !”
Ngay lúc này, mặt đất chỗ chúng nó đang đứng bỗng nhiên sụp đổ, một cái lỗ đen hiện ra nuốt lấy mấy trăm con Ma Lang vào trong vực sâu tử vong.
Thực lực đàn Ma Lang thấp nhất cũng là cấp chúa tể, nhưng mặc kệ chúng nó giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi lực lượng thôn phệ của không gian hắc động. Một màn này phát sinh ở trước mặt quá mức rõ ràng, nội tâm Sở Mộ cũng bị trấn trụ.
Lĩnh vực Hồn sủng từ cấp nô bộc, thống lĩnh, đế hoàng … cho đến cấp Bất Hủ là một quá trình tu luyện lâu dài, trải qua vô vàn kinh nghiệm đau khổ, hiểm tử hoàn sinh mới có được lực lượng cường đại, Hồn sủng cấp chúa tể đã là tồn tại cực cao, trong tay nắm giữ hàng tỷ sinh mạng ở trong thế giới bình thường. Thế nhưng, chúng nó ở nơi này lại quá yếu ớt, nhỏ bé như hạt cát trong sa mạc, không có một chút năng lực phản kháng.