Lần này cuộc thi đấu nhân tài kiệt xuất quan hệ trọng đại, dù sao kế hoạch phân chia lãnh thổ phương bắc đều dựa theo thứ tự trận thi đấu lớn mà tiến hành.
Cuối cùng cuộc thi chung kết tiến hành tại Thần Tông, phía tây Thần Tông có một chiến trường lơ lửng trên không, chiến trường này có tên là Phù Không sơn.
Quy mô của Phù Không sơn khiến Sở Mộ nhớ lại Điệp Thiên Mê Giới cách Thiên Hạ thành không xa, có điều khác nhau chính là Phù Không sơn thật yên lặng.
Phạm vi Phù Không sơn lớn nhỏ có tới mấy trăm ngọn núi, trên thực tế chúng là một khối nham thạch thể tích khổng lồ, hệ rễ cùng đỉnh nham thạch đều do thực vật hình thái dây mây bao bọc lẫn nhau.
Thường ngày nơi này có sương mù trắng xóa bao phủ, trong sương mù thấp thoáng núi cùng núi liên miên, nhìn qua cũng không khác gì sơn cảnh tú lệ, nhưng nếu biết được bên dưới sương mù cách mặt đất cao tới vạn trượng không trung, như vậy cảnh tượng này thật sự dao động lòng người.
Phù Không sơn có một ít núi đá bố trí lên kết giới, đó là những khán đài tán lạc ở những vị trí bất đồng. Lo lắng kỹ năng chủ tể cấp có thể lan rộng phạm vi trăm cây số, những chỗ ngồi kia nhất định phải có kết giới tăng cường bảo hộ an toàn.
Cuộc thi chung kết tổng cộng còn tám người tham dự.
Trình độ của tám người này đại biểu cho những người trẻ tuổi kiệt xuất nhất của các đại thế lực trên Tranh Minh đại địa, người đến xem cuộc chiến đại đa số cũng đến từ các thế lực lớn.
Hàng ngàn người xem đang dựa theo an bài của Thần Tông vào chỗ.
Thần Tông cũng không có khái niệm đối xử bình đẳng, chỉ dựa theo thân phận địa vị cùng thực lực bất đồng của khán giả mà an bài những vị trí khác nhau cho bọn họ.
Địa giới thì ngồi thế nào, địa cảnh thì ngồi làm sao, địa cương thì ngồi chỗ đó.
Phải biết rằng một người là kẻ yếu hay là cường giả thì có thể xét đoán theo chỗ ngồi của hắn.
Trên chủ Phù sơn, tầm mắt có thể nhìn thấy toàn cảnh, người chủ tọa chính là Thần Tông Tiêu lão tông chủ.
Cuộc chiến cuối cùng của người trẻ tuổi kiệt xuất xuất hiện một nhân vật tông chủ cấp của Thần Tông, đây là vinh hạnh của toàn bộ những người trẻ tuổi.
Dưới lão tông chủ, theo thứ tự là những nhân vật của Yêu Thú Cung, Huyền Môn Tiên Tông, Nguyên Tố Tông, Vong Linh Cung đứng đầu bốn thế lực lâu đời.
Nhưng hiện diện chỉ có Yêu Thú Cung Ân Sách cùng Nguyên Tố Tông Bành Mạnh, hai ghế khác để trống.
Tiếp theo bên dưới chính là nhân vật cấp cương chủ, những người này đều đại biểu cho những người cực mạnh của Tranh Minh đại địa, người không nhiều nhưng mỗi người không thể nghi ngờ đều là đại nhân vật giậm chân đủ rung động đại địa!
Đương nhiên dãy ghế này cũng chưa chắc toàn bộ nhân vật đều là cường giả bất hủ cấp, còn có một chút người thân phận đặc thù đồng thời ngang vai ngang về, thậm chí có chút người địa vị còn cao hơn.
Bên trong đây có vương giả có tư nhân lãnh thổ, hoặc nắm trong tay cỗ thế lực lớn hay tài nguyên nhiều, hoặc thanh danh truyền xa, những thủ lĩnh gia tộc mà tứ hải đều biết, có danh sĩ thân phận cao cao tại thượng được vô số người ủng hộ.
Những người này có lẽ không phải vì có vãn bối của mình tham dự cuộc chiến mà đến, nhưng bên chủ sự nhất định phải thỉnh mời.
Thực lực trên đỉnh kim tự tháp, có thể từ bậc thang sắp xếp nơi này mà phỏng đoán, khi Sở Mộ đi vào chủ Phù sơn liền đặc biệt lưu ý tới họ.
Sở Mộ đầu tiên nhìn qua là hai vị cương chủ Hoàng Trạch Phong cùng Lý Mạt Vũ.
Vị trí của bọn họ nằm hơi thấp bên dưới, ở trong lãnh thổ của mình, Hoàng Trạch Phong cùng Lý Mạt Vũ là vương giả cao nhất, một câu nói đủ làm cả lãnh thổ long trời lở đất, thuộc hạ cường giả chủ tể cấp đông đảo, mặc cho tùy ý sai sử.
Nhưng ở tại Thần Sơn của Thần Tông, ở trước mặt thật nhiều cường giả, bản thân là cương chủ như bọn họ cũng ảm đạm thất sắc.
Sở Mộ cùng Liễu Băng Lam ngồi thật gần với hai vị cương chủ, cũng hơi thấp bên dưới.
Mặc dù là vậy, đại biểu của Tân Nguyệt Địa xuất hiện trên khán đài chủ Phù sơn đã đầy đủ thuyết minh địa vị của Tân Nguyệt Địa trên Tranh Minh đại địa đã khác hẳn ngày xưa.
- Vũ tiền bối, chúng tôi đã sắp xếp xong ghế cho ngài, thỉnh đi cùng!
Một đệ tử trẻ tuổi Thần Tông đi tới, cung kính nói với Vũ bá.
Vũ bá ngồi sau lưng Liễu Băng Lam, phù hợp thân phận một Thánh Vệ trưởng lão. Nhưng nhìn ra được thanh danh Vũ bá tại Tranh Minh chủ thành thật hiển hách, hắn xuất hiện không bao lâu đã có người nhận ra hắn.
- Không có gì, ngồi nơi nào mà không phải là xem thôi!
Vũ bá khoát tay.
Sắc mặt đệ tử Thần Tông xấu hổ, không biết nên đi hay ở.
- Vũ tiền bối, ngài đừng khó xử vãn bối, gia sư đã thông báo…
Tên đệ tử Thần Tông nói.
Vũ bá mặc kệ gã đệ tử Thần Tông, hắn biết Sở Mộ thật xa lạ với một ít cường giả Tranh Minh chủ thành, vì thế từ chỗ ngồi của Tây Tông tông chủ bắt đầu giới thiệu.
- Hắn là Tiêu tông chủ, thân phận địa vị thì không cần nhiều lời, nha đầu Khuynh Tư đã cứu sống tính mạng của hắn, vô luận đối với bản thân Tiêu tông chủ hay là cả Thần Tông mà nói chính là ân huệ thật lớn!
Vũ bá mở miệng nói.
- Hình tượng một chút, bằng không ta cũng không biết lão tông chủ cường đại tới trình độ nào!
Sở Mộ nói.
- Ha ha, tiểu tử ngươi đúng là trực tiếp!
Vũ bá nở nụ cười, tiếp tục nói:
- Có thể nói như vậy, Hoàng Trạch Phong, Lý Mạt Vũ ở trong lĩnh vực bất hủ cấp chỉ có thể xem là người dưới đáy nhất, bọn hắn thống trị nhất cấp tới tam cấp địa cương, thực lực như vậy bình thường nằm ở đê đẳng bất hủ cấp. Người tuổi trẻ như các ngươi còn cách bọn hắn một cửa ải chênh lệch.
- Kế tiếp chính là trung đẳng bất hủ cấp, trung đẳng đại bộ phận là chưởng môn các thế lực lớn, thủ tịch, trung cấp cương chủ, những người này nắm quyền lực trong tay kỳ thật nhiều nhất trong Tranh Minh đại địa, đồng thời cũng được thật nhiều cường giả nhận thức là có địa vị tối cao. Ân, hôm nay có mặt chẳng qua chừng mười người!
- Những người này thực lực ít nhất là bất hủ, có cao thấp, trọng yếu hơn là quyền lực nắm trong tay bọn hắn, chỉ cần một mệnh lệnh rất nhiều cường giả bất hủ cấp đều vâng theo, không thể có một tia phản bác, nói bọn hắn là người có quyền lực lớn nhất trên thế giới tuyệt không quá mức!
- Loại người này tạm thời Tân Nguyệt Địa còn chưa thể đi trêu chọc hoặc là còn chưa có tư cách đi giao tiếp, một mệnh lệnh của họ đủ làm Tân Nguyệt Địa tan thành mây khói!
Vũ bá nhận chân nói.
- Kế tiếp chính là bất hủ cấp thượng du, hôm nay chỉ có năm người, Tiêu lão tông chủ, Thần Tông Tiêu phán quan, Yêu Thú Cung Ân Sách, Nguyên Tố Tông Bành Mạnh cùng sư phụ Đường Trác là Đường Ngang!
Vũ bá nói.
Sở Mộ kinh ngạc nói:
- Đại địch của Nhạc lão mạnh như vậy!
Trong lòng Sở Mộ vẫn luôn suy đoán vị đại địch của Vân Môn lão nhân mạnh bao nhiêu, không nghĩ tới lại là nhân vật cùng cấp bậc với lão tông chủ Thần Tông.
- Ha ha, lão quái vật sống mấy trăm năm có thể không cường đại sao? Người này tuy rằng có ân oán rất sâu với Nhạc lão, nhưng sự kiện kia đã sớm trôi qua rồi, Đường Ngang cũng đã tới thời gian thoái ẩn, tỷ thí giữa đệ tử cho dù ngươi giết hết toàn bộ hồn sủng của Đường Trách, hắn cũng sẽ không giận lây sang ai, đệ tử tài nghệ không bằng người, hắn còn có thể nói được gì?
Vũ bá nói.
- Loại người cấp bậc trình độ này đã đại biểu cho lĩnh tụ của nhân loại, bọn hắn có người còn nắm quyền cao, có người thì siêu thoát sinh mệnh, cũng giống thật nhiều sinh vật chí cường chỉ theo đuổi bất tử chi đạo!
- Mặc kệ bọn hắn bị vây trong mục đích gì, địa vị của bọn họ luôn ngồi trên đỉnh cao nhất của kim tự tháp quyền lực, hoàn toàn xứng đáng là lĩnh tụ của nhân loại, cường giả như thế chúng ta ngoại trừ dùng tâm linh đi kính sợ cùng tôn trọng lại còn có thể làm được gì?
Vũ bá nhẹ nhàng phát ra một tiếng cảm thán.
Sở Mộ nhìn vẻ mặt của Vũ bá, trong lòng đại khái đoán được Vũ bá rốt cục là nhân vật cấp bậc nào.
Sở Mộ là một người tò mò, khái niệm bất tử cấp một mực lượn lờ bên tai hắn, hơn nữa nghe Cẩn Nhu công chúa nói qua, trong Thiên Giới Bi ghi lại một ít sinh vật bất tử cấp…
- Như vậy ở trên bọn hắn còn có người càng mạnh hơn không?
Sở Mộ mở miệng hỏi.
Vũ bá ngẩn người, vốn tưởng rằng lĩnh tụ nhân loại đã đủ cho tiểu tử này nhìn lên cảm thán, không nghĩ tới tim của hắn rộng lớn như thế.
- Sở Mộ, bất hủ cấp cũng phân cấp bậc, đê đẳng, trung đẳng, cao đẳng, đỉnh phong, ngươi có biết Đường Ngang từ chuẩn bất hủ cấp leo đến cao cấp bất hủ cấp dùng bao nhiêu năm không?
Vũ bá nói.
Sở Mộ lắc lắc đầu.
- Từ khi Nhạc lão trấn thủ Vân Môn tới bây giờ, ngươi tính xem là bao nhiêu năm.
Vũ bá nói.
Sở Mộ chỉ biết Vân Môn lão nhân đã ở Thiên Sơn mấy trăm năm, chẳng lẽ Đường Ngang từ chuẩn bất hủ cấp lên tới cao cấp bất hủ cấp lại phải dùng tới mấy trăm năm thời gian?
- Ngươi so với những người như chúng ta càng may mắn, tuổi còn trẻ đã bước tới cấp bậc mà nhiều người cả đời không tới được, nhưng đôi khi rất nhiều thời gian đều gặp một trở ngại, loại cảm giác đó giống như vận mệnh cho người dừng tại đây, vô luận kế tiếp ngươi còn sống bao nhiêu năm ngươi chỉ có thể giậm chân tại chỗ…Đây cũng là vì sao nhiều người buông tha đường tu luyện, ngược lại tay nắm quyền lực. Không phải bọn hắn nguyện ý buông tha, mà là chính bọn hắn phi thường rõ ràng dựa vào tu luyện cũng không cách nào tiến bước, chỉ có từ quyền lực đạt được mới có thể xoay chuyển!
Vũ bá nói.
Sở Mộ gật gật đầu, nói vậy Vũ bá muốn nói với hắn mỗi một thứ bậc bất hủ cấp cũng có thể đem một người triệt để phong chết ở nơi đó.
Nhưng Sở Mộ cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi.
Bạch Tam tự nguyện hi sinh, huyết thống thay đổi làm Sở Mộ lấy được lực lượng mà người khác tha thiết ước mơ. Phá tan cửa ải đó, hồn sủng của hắn tự nhiên sẽ tiếp tục bước tới.
Về phương diện khác, sự tồn tại đặc thù của Trữ Mạn Nhi tương đương làm cho Sở Mộ có được mầm móng Thế Chủ Thụ, ngay cả chí bảo mà lĩnh tụ nhân loại cũng phải tranh đổ máu đã rơi vào trong tay của hắn.
Hơn nữa…
Sở Mộ quay đầu lại, nhìn thoáng qua tiểu Mạc Tà nằm úp sấp trên vai mình.
Chủng tộc dị biến của tiểu Mạc Tà sẽ dừng lại sao?
Tiểu tử tham ngủ, tham ăn, trong lòng lại hiếu chiến cao ngạo rốt cục sẽ dị biến tới độ cao thế nào? Sở Mộ cũng không thể biết.
Có thể sẽ có một ngày chính mình già đi, mà nó vẫn tiếp tục hướng tới lĩnh vực sinh mệnh càng cao hơn bước tới? Cũng không biết tới khi đó, tiểu Mạc Tà có còn thói quen không có bờ vai mình làm giường thoải mái cho nó nữa hay không