Từng tiếng kể vang lên, nhẹ mà nhu hòa, dần dần lộ ra sầu não.
Nói xong thì nước mắt Trữ Mạn Nhi không tự chủ mà chảy từ gò má xuống, nhẹ nhàng rơi lên cây.
Khóc khóc, nàng cũng mệt mỏi, thân thể mềm mại nằm trong hốc cây nhỏ, con mắt ướt át thiếp đi...
Trên thổ địa hoang vu, một gốc cây già đã chết héo đi, một thiếu nữ thiếp đi trong hốc cây tạo thành một khắc họa thê lương.
Bức họa này là bất động, theo thời gian luân chuyển qua lại mỗi xuân hạ thu đông, nàng đều co rúc trong hốc cây, hiện tại nội tâm mỏi mệt nên nàng thiếp đi, nàng như không muốn bao giờ tỉnh lại nữa, muốn ngủ say cùng với gốc cây già này.
Tịch Tĩnh Lâm triệt để yên tĩnh, bầu trời như trống rỗng, ngẫu nhiên có một hồi gió lạnh thổi qua, cũng không vang lên chút âm thanh nào cả.
Gió và cát xoáy lên, đang chậm rãi bào mòn thân thể khô khốc của thần thụ.
Nhánh cây già trên gốc cây chuyển động, phát ra âm thanh xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~, lá cây khô héo đung đưa.
Gió càng lúc càng lớn, lá cây không chút sinh cơ cuối cùng cũng tróc ra, nó bay la đà chậm rãi.
Lão thần thụ rất cao, trong quá trình lá cây rơi xuống cũng thật lâu, hồi lâu lá cây này mới rơi xuống đất.
Chiếc lá khô vàng này rơi xuống bao phủ chiếc giường gỗ nhỏ mà Trữ Mạn Nhi đang cuộn mình bên trong, bao lấy thân thể mềm mại của nàng.
Thiếu nữ ngủ say không có phát giác được, vô ý thức dùng bàn tay nhỏ bé cầm chặt chiếc lá khô, khóe môi nhếch lên hơi vui vẻ, lộ ra nét điềm tĩnh yên bình.
...
- Sở Mộ, như thế nào?
Bàng Duyệt dừng chân lại, quay đầu đưa mắt nhìn qua Sở Mộ.
Sở Mộ không có trả lời, lúc này hắn đang nắm nước mắt kết tinh, xuất thần nhìn qua hình ảnh trong nước mắt kết tinh.
Hình ảnh trong nước mắt kết tinh có chút mơ hồ, nhưng mà Sở Mộ lại từ giọt nước mắt này nhìn thấy Trữ Mạn Nhi đang ở sâu trong Tịch Tĩnh Lâm, nhìn thấy Trữ Mạn Nhi một mình một người co rúc dưới gốc cây già đã héo, thấy nàng không ngừng lẩm bẩm, thấy nàng mệt mỏi thiếp đi...
Tiểu thiếu nữ giống như mệt mỏi nằm trong lòng của gia gia già nua.
Quan hệ tới linh hồn khế ước nên Sở Mộ không chỉ có nhìn thấy hình ảnh của Trữ Mạn Nhi lúc này, hắn còn nhìn thấy trí nhớ đã qua của Trữ Mạn Nhi.
Trong trí nhớ này nhìn thấy từng hình ảnh đơn giản, kể cả hiện tại Trữ Mạn Nhi dựa sát vào gốc cây cũng đơn giản như vậy, nhưng không biết vì cái gì nhìn thấy Trữ Mạn Nhi rơi lệ thì trong nội tâm của hắn ê ẩm, rất muốn hiện tại bay thẳng vào sâu trong Tịch Tĩnh Lâm ôm lấy nàng, an ủi nàng.
- Không có gì, nghĩ đến một chuyện. Chúng ta cách Tịch Tĩnh Lâm có xa lắm không?
Sở Mộ hỏi.
- Không xa, đại khái vài ngày sẽ tới, lộ tuyến trước kia của chúng ta có vấn đề, bằng không thì sẽ tới sớm hơn
Bàng Duyệt nói ra.
- Ah, chúng ta nên đi nhanh một chút, Trữ Mạn Nhi đã ở trong Tịch Tĩnh Lâm rồi, ta lo lắng đám người Khang Nhược Đổng có phát giác.
Sở Mộ nói ra.
Hiện tại Sở Mộ thật sự rất lo lắng cho Trữ Mạn Nhi.
- Tốt.
Bàng Duyệt gật gật đầu.
Mọi người cũng nhìn ra được nội tâm của Sở Mộ rất sốt ruột. Nhao nhao tăng thêm tốc độ, bắt đầu đi vào cứ điểm Tịch Tĩnh Lâm thật nhanh.
...
Đại khái hai ngày sau đó cứ điểm Tịch Tĩnh Lâm rốt cuộc xuất hiện trong tầm mắt đám người Sở Mộ.
Sau khi tiến vào cứ điểm thì năm người trước tiên bắt đầu tìm kiếm nơi hạ lạc của đám người Khang Nhược Đổng.
- Các ngươi nói Khang Nhược Đổng, hắn ở trong nội thành không ta không biết, nhưng mà một ngày trước ngược lại có một đám người bắt đầu đi vào trong Tịch Tĩnh Lâm, thực lực đều rất mạnh.
Một gã vệ binh thủ thành nói ra.
- Một ngày trước?
Sở Mộ lập tức nhíu mày.
Tin tức này đối với Sở Mộ mà nói không thể nghi ngờ là một tin dữ, bởi vì bọn người Khang Nhược Đổng khẳng định đi về phía Trữ Mạn Nhi, nếu mình tới chậm hơn bọn họ một ngày nói không chừng bọn họ đã mang Trữ Mạn Nhi đi rồi.
Nội tâm của Sở Mộ lập tức nóng như lửa đốt, căn bản không muốn lãng phí thời gian ở lại trong cứ điểm này.
- Sở Mộ, bây giờ chúng ta đi vào sâu trong Tịch Tĩnh Lâm đi, địa hình của Tịch Tĩnh Lâm hơi phức tạp. Bọn chúng chưa hẳn trong một ngày đã đi vào sâu trong Tịch Tĩnh Lâm đâu
Triêu thái tử nói ra.
Năm người nghe ngóng từ chỗ vệ binh xong, cách vị trí bọn người Sở Mộ chừng năm trăm mét có một gã thành viên Thần Tông đang nhìn chằm chằm vào năm người bọn họ.
Qua hồi lâu tên thành viên Thần Tông dường như khẳng định cái gì đó, vội vã chạy ra một hướng.
Sở Mộ cũng không có phát hiện vừa rồi có người nhìn bọn họ chằm chằm, sau khi xác nhận tin tức thì bọn họ bắt đầu ra khỏi thành.
Vừa ra khỏi thành không bao lâu thì bỗng nhiên phía sau có một đám người chạy theo, mục tiêu của bọn chúng là năm người Sở Mộ.
- Sở Mộ, đằng sau có hơn hai mươi người đang đi tới đây.
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
Sở Mộ quay đầu lại, liếc nhìn qua thì nhìn thấy những gương mặt thân thuộc.
- Là đám người Hạ thượng quan gặp được ở Lâm Thành lúc trước.
Triêu thái tử lập tức nhận ra ba người trong đó.
- Tại sao bọn chúng tới đây?
Bàng Duyệt khó hiểu nói ra.
Nhóm người kia đúng là có Hạ thượng quan, Thải Vân cùng Vạn Quân, nhưng mà làm cho bọn người Sở Mộ thật không ngờ là bọn họ đã tới Tịch Tĩnh Lâm.
Nói như vậy ba người bọn họ tới Lâm Thành kỳ thật cũng không phải trùng hợp, rất có thể là hỏi thăm lão môn chủ chuyện Khang Nhược Đồng ở Thiên Giới bia ngăn chặn Trữ Mạn Nhi.
- Tại sao lại là hắn?
Bỗng nhiên ánh mắt Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn qua phía sau, nhìn chằm chằm vào một người.
Ánh mắt Bàng Duyệt tìm kiếm, phát hiện Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào một nam tử.
Nam tử này hẳn là một trong những thủ lĩnh, sau lưng của hắn có tám người.
- Hắn là ai?
Bàng Duyệt hỏi.
- Là đại sư huynh của ta, Hoắc Lỗi, là đệ tử thực lực số một số hai của Yêu Thú Cung chúng ta!
Tiểu Tiểu nói ra.
Một nhóm kia đúng là chia làm hai thế lực, một bên dùng nam tử mặc cẩm bào cầm đầu đám người Thần Tông, bên kia Tiểu dùng Hoắc Lỗi cầm đầu thành viên Yêu Thú Cung.
Rất kỳ quái là những người này trên người không mang theo đánh dấu thân phận đặc thù nào cả, phải biết rằng thường ngày thành viên Thần Tông xuất hành đều mang theo dấu hiệu tỏ rõ quyền uy bản thân.
- Hứa chủ quan, chính là bọn chúng.
Bỗng nhiên sau lưng có âm thanh tức giận vang lên. Âm thanh này chinh là Hạ thượng quan.
Hứa chủ quan mặc cẩm bào khống chế hồn sủng chạy thật nhanh, mang theo đám người phía sau đuổi theo bọn người Sở Mộ, mà Hoắc Lỗi và thành viên Yêu Thú Cung cũng đuổi theo.
- Tiểu Tiểu. Tại sao ngươi ở chỗ này?
Hoắc Lỗi liếc thấy Tiểu Tiểu, hắn lại nhíu mày, một bộ dáng phi thường mất hứng.
- Không phải ngươi bảo ta truy tra chuyện này sao, ta đã truy tra tới nơi này.
Tiểu Tiểu nói ra.
- Hồ đồ!
Hoắc Lỗi nghiêm túc quát một tiếng. Tiếp tục nói:
- Ngươi có phải muốn đi vào Tịch Tĩnh Lâm sao? Việc này ngươi quản làm gì? Quay về cứ điểm cho ta, cũng đừng đi đâu cho ta.
Hoắc Lỗi làm ra bộ dáng trưởng bối nói với Tiểu Tiểu.
- Ngươi cũng không phải phụ thân của ta, ta cần gì phải nghe lời ngươi.
Tiểu Tiểu phi thường phiền chán nói ra. Nàng ghét nhất Đại sư huynh Hoắc Lỗi dùng ngữ khí ra lệnh nói chuyện với mình.
Sắc mặt Hoắc Lỗi trầm xuống.
- Hoắc huynh đệ, vị cô nương này.. Mấy bằng hữu của nàng rất cuồng vọng nha, giết hai hồn sủng của bộ hạ ta...
Hứa chủ quan nói ra.
- Là sư muội đồng môn của ta, gia sư chính là phụ thân của nàng. Nha đầu kia trời sinh tính cổ quái không chịu ước thúc, nếu có chỗ đắc tội xin Hứa chủ quan bỏ qua.
Hoắc Lỗi mang theo một tia khách khí nói ra.
- Ah, thì ra là thiên kim của Tiêu tiên sinh... Chúng ta tự nhiên sẽ không làm khó Tiểu Tiểu tiểu thư, việc này nên xử lý hòa hoãn vậy, kỳ thật cũng không phải đại sự gì, các ngươi nói đúng không?
Hứa chủ quan mỉm cười nói ra, ánh mắt của hắn nhanh chóng nhìn qua ba thủ hạ sau lưng.
Hạ thượng quan còn muốn nói điều gì đó. Nhưng mà nghe Tiểu Tiểu là con gái Tiêu tiên sinh thì sắc mặt bọn họ biến đổi.
Hạ thượng quan cũng không phải kẻ ngu dốt, Từ đại nhân quyết không vì những người như mình đắc tội Tiêu tiên sinh của Yêu Thú Cung. Vì vậy đành phải ngoài mặt cười lòng không cười nói:
- Xác thực, chuyện này là chúng ta làm sai trước.
- Các ngươi, còn các ngươi nữa, đi theo Tiểu Tiểu tiểu thư, hộ tống nàng về cứ điểm đi.
Hoắc Lỗi quét mắt nhìn qua mấy tên thủ hạ sau lưng ra lệnh.
Hứa đại nhân quay đầu nhìn qua thủ hạ, mở miệng nói:
- Các ngươi cũng lưu lại đi.
Nói xong ánh mắt Từ đại nhân nhìn qua bọn người Sở Mộ, nói:
- Mấy vị tạm thời ở lại thành cứ điểm đi, chờ chúng ta từ Tịch Tĩnh Lâm trở về lại giải quyết công việc.
Tâm của Sở Mộ trầm xuống, đám người này muốn giam lỏng bọn họ ở cứ điểm đây mà.
Thế nhưng mà Khang Nhược Đổng đã sớm đi một ngày, nếu như lại trì hoãn trong cứ điểm, Sở Mộ thật lo lắng Trữ Mạn Nhi sẽ rơi vào tay của Khang Nhược Đổng.
- Sở Mộ, làm sao bây giờ?
Bàng Duyệt lập tức hỏi.
Những người này thực lực vô cùng mạnh mẽ. Nhất là tên Hứa chủ quan và đại đệ tử Hoắc Lỗi của Yêu Thú Cung, tuyệt đối là cường giả cấp Bất Hủ, dùng thực lực của bọn họ không thể cứng đối cứng.
- Chúng ta về cứ điểm trước đi.
Sở Mộ nói ra.
Sở Mộ rất rõ ràng nếu cứng đối cứng với đám người này là không sáng suốt, Hứa chủ quan cùng Hoắc Lỗi hai người này khẳng định vội vàng đi vào Tịch Tĩnh Lâm tìm Khang Nhược Đổng, bọn chúng không có thời gian lãng phí ở nơi này, nghạnh kháng với chúng chẳng bằng trước thuận theo, đợi khi hai người mạnh mẽ này rời đi, chờ sau khi bọn chúng rời đi thì mình sẽ vào Tịch Tĩnh Lâm.
Sở Mộ dẫn đầu thu hồi hồn sủng, những người khác cũng đành chịu, chỉ có thể niệm chú ngữ thu hồi hồn sủng.
Hoắc Lỗi và Hứa chủ quan đi lên, phong ấn hồn niệm của năm người.
- Các ngươi coi trừng bọn họ, chờ chúng ta từ Tịch Tĩnh Lâm trở về, biết không?
Hứa chủ quan quét mắt nhìn qua Hạ thượng quan, Thải Vân, Vạn Quân mở miệng nói ra.
Hoắc Lỗi cũng lưu ba gã thủ hạ lại, bảo bọn họ trông chừng Tiểu Tiểu, đừng cho nàng chạy loạn.
Nhìn thấy thủ hạ đem năm người kia mang về cứ điểm thì Hứa chủ quan nhìn qua Hoắc Lỗi.
- Chúng ta nên đi mau thôi, Khang Nhược Đổng đã đi một ngày rồi.
- Yên tâm, hắn còn phải bị quấn ở ngoại bộ và trung bộ của Tịch Tĩnh Lâm, chúng ta không chậm hơn đâu.
Hoắc Lỗi nói ra.
Hai người nói xong liền dẫn một đám thủ hạ chạy vào sâu trong Tịch Tĩnh Lâm !
...
Hồn niệm bị phong ấn áp giải trở lại cứ điểm, bọn người Sở Mộ bị giam lỏng trong sân.
Bởi vì có quan hệ với Tiểu Tiểu nên Hạ thượng quan, Thải Vân, Vạn Quân ba người mặc dù có oán niệm thật sâu với Sở Mộ, nhưng vẫn không dám có hành động trả thù gì, dù sao ba người của Yêu Thú Cung rất cung kính với Tiểu Tiểu.
- Sở Mộ, thực xin lỗi ah, ta gây chuyện, hại ngươi không thể kịp tới Tịch Tĩnh Lâm.
Diệp Hoàn Sinh mặt mũi tràn đầy hổ thẹn nhìn Sở Mộ nói ra.
Sở Mộ lắc đầu, nói:
- Không có việc gì, ta từ hai ngày trước đã cho Bạch Tam đi trước chúng ta tới Tịch Tĩnh Lâm, có lẽ nó nhanh chóng tới bên người bảo hộ Trữ Mạn Nhi rồi. Hơn nữa... Ngươi cảm thấy đám củi mục này có thể giam lỏng chúng ta sao?