Một dòng cảm xúc ấm áp tràn ra bên trong đôi mắt âm trầm của Tư Dĩ Hàn. Du Hạ lùi về phía sau: “Cái gì?”
Tư Dĩ Hàn nhìn thẳng vào người cô, từng bước từng bước đi lên bậc thang. Du Hạ xoay người lại, Tư Dĩ Hàn ôm lấy cô từ phía sau, sải bước đi về phía phòng của anh, đá tung cánh cửa ra rồi đè Du Hạ xuống giường lớn. Khăn trải giường tối màu, Du Hạ trắng nõn, trong phòng ngủ không bật đèn, ánh sáng từ hành lang hắt vào.
Du Hạ nằm trên giường, cánh tay tinh tế vẫn ôm lấy cổ của Tư Dĩ Hàn, cô thở rất nhẹ, lớp vải vóc mỏng manh cũng theo đó phập phồng.
Tư Dĩ Hàn nửa quỳ trên giường, quay đầu hôn lên cổ tay của Du Hạ, rồi cẩn thận hôn xuống. Trái tim Du Hạ như muốn bốc hỏa, bốc cháy lên, cô rụt tay lại.
Tư Dĩ Hàn ngồi dậy, cắn lấy vạt áo len, lộ ra cơ bụng rõ nét, một tay cởi nút áo.
Du Hạ che mặt. Tư Dĩ Hàn làm quá giỏi, cái tư thế này là đẹp mắt nhất, lộ ra nửa người, trực tiếp cởi ra sẽ không có ý tứ, loại câu dẫn này mới càng hấp dẫn Du Hạ.
Anh từ từ ngước mắt lên, đuôi mắt nâng lên, thắt lưng rơi xuống dưới giường phát ra âm thanh rất khẽ. Du Hạ muốn cử động, Tư Dĩ Hàn đã đè đầu gối của cô, cuối cùng đưa tay lên cởi bỏ áo len.
Gào khóc!
Du Hạ lấy hai tay che mặt, muốn ngất xỉu. Tư Dĩ Hàn hiếm khi để lộ cơ thể ở bên ngoài. Giới hạn lớn nhất trên màn ảnh của anh là để lộ tấm lưng. Cách lớp vải vóc mỏng có thể nhìn thấy hình dạng cơ thịt lộ ra. Du Hạ thấy những thứ này đang gào thét, muốn trực tiếp giải thoát ra ngoài.
Gào khóc!
Tư Dĩ Hàn mở hai tay của cô ra, cúi đầu hôn lên trán cô, hơi thở trong trẻo của gỗ sam rơi xuống. Hô hấp của Du Hạ gần như ngừng lại, hai tay ở trên không trung nhẹ nhàng rơi xuống đặt lên cơ bụng của Tư Dĩ Hàn.
Xin lỗi, thực sự không nhịn được nữa, thực sự rất muốn sờ vào.
Một tiếng cười khàn khàn truyền đến bên tai, hơi thở nóng rực của anh lướt qua lỗ tai Du Hạ, ngứa ngáy: “Thích không? Hạ Hạ.”
“Thích.” Mũi Du Hạ nóng lên. Cô đưa tay lên lau. Một lúc sau Tư Dĩ Hàn dừng lại hành động, anh lướt qua người Du Hạ, bật đèn trong phòng lên, trên tay, trên mũi Du Hạ có những vết máu.
Tư Dĩ Hàn: “…”
Du Hạ nhìn thấy vết máu trên tay, nhất thời muốn đâm chết mình vào trong cơ bụng của Tư Dĩ Hàn.
Trong lúc hỗn loạn, Du Hạ nhìn Tư Dĩ Hàn đã mặc quần áo chỉnh tề, trên tay có một cục nước đá.
Đừng mà, tiếp tục đi! Đừng dừng lại, nhanh đến trực tiếp làm em đi!
“Đừng nhìn nữa, ngủ đi.” Tư Dĩ Hàn trầm giọng nói, cầm lấy cằm của Du Hạ, tỉ mỉ quan sát, sau đó cúi đầu hôn lên má trái của cô, “Không có tiền đồ.”
Ahhhhh!
Du Hạ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại: “Anh đến đây cắn một cái trên cổ của em đi.”
“Vì sao?”
“Cho em một dấu hôn.”
“Cái mà là cắn một cái? Anh cũng không phải là vampire.” Tư Dĩ Hàn đặt cục nước đá xuống: “Ngày mai tôi phải ghi hình. Giữ gìn một cái cổ xinh đẹp là phẩm chất cơ bản của một nghệ sĩ.”
Đến địa ngục mà giữ gìn đi.
“Em không có phẩm chất, em không phải là nghệ sĩ, không cần phải tuân thủ phẩm chất của nghệ sĩ, anh cho em một dấu hôn đi.”
“Không được.” Tư Dĩ Hàn chuẩn bị đi ngủ, nhìn Du Hạ nữa, ngày mai mắt anh sẽ sưng lên.
“Anh không phải là không được đó chứ?” Du Hạ khôn sợ chết khiêu khích.
Tư Dĩ Hàn âm trầm nhìn cô một lúc lâu, nói: “Học cái này ở đâu vậy? Hả?”
“Anh không cần phải biết.”
Tư Dĩ Hàn không động đậy, nhắm mắt ngủ. Du Hạ tựa đầu vào vai Tư Dĩ Hàn, cắn lỗ tai Tư Dĩ Hàn: “Vậy em cắn anh thì sao?”
“Em muốn chết.”
Đêm nay không thể uổng phí, nếu không sẽ chứng tỏ Du Hạ quả thực không có mị lực. Du Hạ là một người phụ nữ không có mị lực sao? Cô cọ sát dái tai của Tư Dĩ Hàn.
“Anh trai.”
“Anh không có cơ hội để theo đuổi em, anh đã bỏ lỡ rất nhiều quá trình. Vì vậy trong chương trình, anh sẽ cố gắng hết sức để đuổi theo em, cho em trải nghiệm tình yêu hoàn hảo nhất. Nếu bây giờ em thật sự muốn anh hôn, cũng có thể, ngày mai chúng ta liền trực tiếp công khai rút lui khỏi chương trình.”
Người khác có ŧıểυ công chúa, Du Hạ nhất định cũng phải có. Người khác có quá trình yêu đương, Du Hạ cũng phải có quá trình yêu đương cao cấp nhất. Kì thứ hai quay chương trình, Du Hạ có dấu hôn ở cổ, vậy cô đừng mong có kì thứ ba. Tư Dĩ Hàn hiểu rất rõ người hâm mộ của anh. Anh có thể không quan tâm những người kia nói anh như thế nào, nhưng anh quan tâm đến Du Hạ.
“Anh thực sự rất muốn hôn em, rất muốn. Bao gồm cả việc tiến thêm một bước kia. Mỗi một ngày anh đều suy nghĩ về điều đó. Nhưng thay vì hạnh phúc ngắn hạn, anh cảm thấy một quá trình yêu đương hoàn hảo là quan trọng hơn.”
“Có muốn hay không?”
“Không cần.” Du Hạ tắt đèn nằm xuống.
“Như vậy, Du lão sư lý trí, sao hôm nay lại vọng động như vậy?” Tư Dĩ Hàn trầm giọng nói, anh hôn lên trán Du Hạ: “ŧıểυ Du lão sư.”
“Mỹ sắc ngộ nhân, lên não.” Du Hạ thở dài, cảm thấy không cần phải đề cập tới.
Tư Dĩ Hàn cười thành tiếng bên tai Du Hạ, cười một lúc, anh nắm lấy vai Du Hạ: “Đều là của em, đừng vội.”
Ai vội chứ? Người đàn ông chó chết.
“Em không vội. Tư lão sư, xin anh chú ý lời nói.”
“Ừ, là anh vội, là anh bị chảy máu mũi.”
Ngày hôm nay không thể nói chuyện đàng hoàng được.
Tư Dĩ Hàn ngủ rất nhanh, tâm hồn dao động của Du Hạ cũng dần chìm xuống theo tiếng thở đều đều của Tư Dĩ Hàn, nhưng cô thật sự không ngủ được. Ngủ gần 20 tiếng, giờ mà ngủ tiếp nữa thì cô không khác gì người tu tiên. Du Hạ nằm yên một tiếng đồng hồ, Tư Dĩ Hàn đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, Du Hạ lấy điện thoại di động ra, nằm cạnh Tư Dĩ Hàn chụp ảnh selfie.
Chụp mấy tấm mà tấm nào nhìn cũng thấy không đẹp, cô đặt điện thoại xuống, tìm điều khiển từ xa để đóng rèm cửa lại, căn phòng chìm vào bóng tối. Mười giờ, cô bị điện thoại đánh thức. Du Hạ hoảng hốt tìm điện thoại. Người đàn ông nằm bên cạnh đã vươn cánh tay dài qua người cô lấy điện thoại trên tủ đầu giường, bấm nghe.
“Hàn ca, buổi chiều phải đến thành phố H ghi hình.” Giọng của Châu Đĩnh vọng ra, đọc nội dung thông cáo cho Tư Dĩ Hàn: “Anh phải đi đón Hạ Hạ cho buổi hẹn hò lần thứ hai. Anh nghe thấy không? Tỉnh chưa? Hàn ca? Ông chủ?”
Cùng lúc đó, điện thoại di động của Du Hạ ở bên ngoài cũng vang lên. Du Hạ đã tỉnh táo rồi, nhanh chóng xuống giường đi ra ngoài.
“Châu Đĩnh, cậu thực sự nên đi nhận lương rồi đi được rồi.” Tư Dĩ Hàn mở mắt, cau mày: “Rất ồn ào.”
“Anh nói hôm nay anh đã bay thẳng đến thành phố H rồi. Anh có thể ngủ cả đêm. Nhất định phải về thành phố S cho bằng được. Anh chưa tỉnh ngủ nhỉ? Chưa tỉnh ngủ còn trách tôi? Anh chạy xe năm tiếng đồng hồ, giờ tỉnh ngủ mới là lạ-“
Tư Dĩ Hàn dứt khoát cúp điện thoại, đặt lên bàn, xoa mi tâm, rời giường đi rửa mặt. Ben ngoài truyền đến tiếng của Du Hạ. Lúc Du Hạ làm việc rất dứt khoát, rất là Du tổng.
“Lái xe đến thành phố H mất hai tiếng, đến kịp. Tiếu Á đi với tớ, cậu trở về đi.”
“Tớ có thể đi với cậu.” Tô Minh nói: “Công ty không có việc gì.”
“Không cần, cậu phụ trách hạng mục mới. Tiếu Á có thể xử lý được, chúng ta có thể liên lạc bất cứ lúc nào mà.”
Du Hạ cúp điện thoại của Tô Minh, trở về phòng thay quần áo. Kì 2 quay chương trình, Tư Dĩ Hàn hẹn gặp Du Hạ, đến biệt thự Trường Đảo đón Du Hạ, cả hai cùng nhau đi du lịch trên đảo.
Nếu suôn sẻ, bọn họ sẽ quay hai kì trên hòn đảo, bọn họ có thể sẽ phải ở lại trên đảo.
Khi Du Hạ nhận được nội dung kịch bản, liền đoán được Tư Dĩ Hàn đã sắp xếp trước đó rồi. Trước đó đã có tin đồn nói Tư Dĩ Hàn mang Du Hạ đến biệt thự Trường Đảo.
Ý nghĩa câu trả lời của Tư Dĩ Hàn có thể là: Không phải, đó là Hạ Hạ.
Du Hạ không nghi ngờ quyết định của Tư Dĩ Hàn, bất cứ ai trên thế giới này đều có thể làm hại cô ấy, duy chỉ có Tư Dĩ Hàn là không. Đối với Tư Dĩ Hàn, Du Hạ yên tâm một ngàn lần.
Du Hạ và Tư Dĩ Hàn tách ra nhau. Du Hạ ngủ hơn 20 tiếng, hoàn toàn tỉnh ngủ. Cô dùng hai tiếng đồng hồ xem 56 vạn bình luận trên weibo chính thức của chương trình và một trăm hai mươi vạn bình luận dưới weibo của Tư Dĩ Hàn.
Công ty của Tư Dĩ Hàn đã cho người khống chế cục diện, bên dưới không có bình luận mắng mỏ, rất yên bình, thậm chí ngay cả Tư Dĩ Hàn 28 tuổi solo cũng có thể thoát khỏi hot search của năm nay.
Những lời bình luận đều là đùa giỡn nói Tư Dĩ Hàn sẽ lại tiếp tục cuộc sống 28 năm cô đơn.
Châu Đĩnh làm người đại diện nhiều năm, Tư Dĩ Hàn xuất đa͙σ được mười năm, dưới tay lại có công ty điện ảnh và truyền hình thành thục, bọn họ có thể xử lý chuyện này một cách dễ dàng.
Sau khi Du Hạ đăng bài trên weibo, cô hợp tác với mấy công ty xuất bản marketing, nhanh chóng kiểm soát được cục diện, khu vực bình luận không có một con thiêu thân nào.
Đến biệt thự Trường Đảo là hai giờ. Tổ tiết mục đã sẵn sàng. Du Hạ trở về phòng, nhanh chóng trang điểm. Đổi sang một bộ quần yếm thoải mái, rồi đi ra cửa bắt đầu quay.
Tư Dĩ Hàn gửi tin nhắn đến.
“Em đã sẵn sàng chưa?”
“Sẵn sàng.”
Tư Dĩ Hàn: “Năm phút nữa anh đến.”
Đây là một hòn đảo nhiệt đới. Du Hạ mặc áo phông bên trong, áo len giản dị bên ngoài. Chọn thêm một chiếc ba lô giản dị thì Tư Dĩ Hàn đến.
Anh gọi điện thoại. Du Hạ đứng trên sân thượng tầng hai nghe máy.
“Xong chưa?”
“Ngẩng đầu lên.”
Tư Dĩ Hàn nhìn lên, Du Hạ đang đứng trên tầng hai với chiếc điện thoại trong tay, đột nhiên bật cười. Cô cười rất ngọt ngào. Du Hạ đội một chiếc mũ lệch, tóc dài buộc đuôi ngựa, mặc áo lông màu kẹo ngọt, quần yếm thoải mái.
Tư Dĩ Hàn đút tay vào túi, ngẩng đầu lên nhìn cô, lùi lại một bước, trong mắt tràn đầy ý cười, giọng nói trầm thấp, chậm rãi nói: “Hạ lão sư.”
Hai người nhìn nhau, trong không khí tràn ngập mùi cây sơn chi ngọt ngào.
Du Hạ cúp điện thoại, cầm lấy vali đi xuống lầu mở cửa. Tư Dĩ Hàn bước lên cầm lấy vali: “Hi vọng đây sẽ là một chuyến du lịch vui vẻ.”
Anh cất va li vào cốp xe, đi đến cẩn thận kéo cửa sau ra, rồi mời Du Hạ lên xe.
Tư Dĩ Hàn vẫn chưa tỉnh ngủ cho nên hôm nay không thể lái xe.
Sau khi hai người lên xe, Du Hạ đưa cho Tư Dĩ Hàn một viên kẹo bạc hà: “Tỉnh táo nâng cao tinh thần.”
Tư Dĩ Hàn mỉm cười nhận lấy viên kẹo: “Ngày hôm qua phải đẩy nhanh tiến độ quay phim.”
“Em biết, hai ngày nay anh ngủ chưa đến năm tiếng đồng hồ, trái tim có chỗ nào thấy không thoải mái hay không?” Du Hạ thực ra rất lo lắng, muốn Tư Dĩ Hàn nằm ngủ trong xe, nhưng khắp nơi đều có camera.
Kiếm tiền thật không dễ mà.
“Không sao đâu.” Vị ngọt bạc hà phảng phất trong không khí, hơi lạnh. Tư Dĩ Hàn đưa tay lên xoa xoa thái dương.
“Có cần em xoa bóp giúp anh không?” Du Hạ nói: “Em đã học xoa bóp đầu, rất hữu ích cho bệnh đau đầu.”
Ánh mắt Tư Dĩ Hàn trầm xuống: “Hạ lão sư còn biết xoa bóp?”
Du Hạ ý bảo anh nghiêng người cúi thấp cơ thể xuống. Dựa theo kịch bản của Tư Dĩ Hàn, tập đầu tiên của chương trình là gặp nhau sau một thời gian dài xa cách, tập thứ hai là thăm dò tình cảm của bọn họ.
Tư Dĩ Hàn thật thích hợp đi làm biên kịch.
Du Hạ chậm rãi ấn huyệt Thái Dương, ôn nhu nói: “Hạ lão sư phục vụ anh, độ mạnh yếu vừa vặn không?”
Tư Dĩ Hàn chỉ cười, không nói gì.
Mọi người trong tổ tiết mục không dám nói, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Tư Dĩ Hàn băng lãnh cười như vậy, dịu dàng như gió mùa xuân.
Du Hạ cũng không phải là Du Dỗi Dỗi, hai người hòa thành một bức tranh phong cảnh hài hòa.
Ngón tay của Du Hạ mềm mại, mang theo hương hoa. Tư Dĩ Hàn vỗn nghĩ là cô đang giả vờ, nhưng anh không ngờ rằng cô thực sự biết xoa bóp, rất ra dáng.
“Anh có hay bị đau đầu không?”
“Thức khuya liền đau đầu.”
“Vậy để em đổi câu hỏi, anh có hay thức khuya không? Không được nói dối.”
“Anh đã từng bị chứng mất ngủ hơn một năm, rất khó đi vào giấc ngủ, lúc đó còn bị đau đầu.” Giọng của Tư Dĩ Hàn khàn khàn, cơn buồn ngủ xông đến.
“Một năm nào?”
Tư Dĩ Hàn im lặng, tay Du Hạ dừng lại: “Tư Dĩ Hàn.”
Tư Dĩ Hàn quay đầu nhìn Du Hạ: “Năm 2016.”
Năm bọn họ xa nhau, mẹ của Du Hạ qua đời, Du Hạ và Tư Dĩ Hàn ly thân, hai người đều có suy nghĩ riêng, sợ đối phương đòi ly hôn, lẩn tránh để không cho ai đi đến bước đó.
Bởi vì yêu, bởi vì trân trọng, bởi vì… Coi trọng mối quan hệ tình cảm này, mà bọn họ thận trọng như vậy.
“Uống thuốc không?”
“Có, nhưng hiệu quả không lớn.”
“Vì vậy anh đã giảm bớt khối lượng công việc sao? Anh sợ người hâm mộ lo lắng sao? Chuyện gì cũng tự mình gánh vác.”
Có người hâm mộ sẵn sàng chờ Tư Dĩ Hàn, cũng có người thoát fan. Bốn năm không có hoạt động gì cũng không làm gì, vì vậy Du Hạ cũng muốn mượn chương trình này để giúp Tư Dĩ Hàn làm rõ.
Anh không phải là một người máy, anh cần phải nghỉ ngơi.
Tư Dĩ Hàn bắt gặp ánh mắt của Du Hạ, một lúc lâu sau anh mới nói: “Cảm ơn.” Có một số lời không thể nói trong chương trình, nguyên nhân của anh là Du Hạ.
Xe đến sân bay, hai người làm thủ tục, lúc nhìn thấy máy bay riêng, Du Hạ thấy rất ngoài ý muốn. Vậy mà Tư Dĩ Hàn làm long trọng như vậy? Máy bay riêng? Phách lối như vậy??
Thảo nào tổ tiết mục trực tiếp xách máy quay đến, giữa chừng cũng không bị kiểm tra không được phép quay.
“Của anh?” Mặc dù Tư Dĩ Hàn có tiền nhưng không đến mức mua một chiếc máy bay riêng.
“Bây giờ nó thuộc về em.” Tư Dĩ Hàn cầm lấy kính râm mang lên, hơi cúi người xuống, cực kỳ ưu nhã đưa tay ra trước mặt Du Hạ: “Cơ trưởng Winter của hãng hàng không tình yêu Hàn Hạ No.1 cung cấp cho bạn dịch vụ độc quyền. Tôi hy vọng bạn sẽ có một chuyến du lịch vui vẻ.”