“Hàn ca, còn phải cầm cái khăn tay này bao lâu nữa?”
Lưu Hân đã đứng cầm cái khăn tay năm phút đồng hồ.
Tư Dĩ Hàn chụp ảnh đăng lên weibo xong thì chân dài duỗi thẳng lưng dựa vào ghế, tay cầm điện thoại di động.
“Đến khi nào son trên khăn khô mới dừng được.”
Châu Đĩnh cầm lấy khăn lụa, cẩn thận chạm vào vào dấu son. Dùng son môi vẽ tranh mà Du Hạ cũng có thể nghĩ ra được. Son môi có dầu sáp cho nên gìn giữ hơi khó.
“Không thể thổi khô sao?”
Lưu Hân ngẩng đầu, hai mắt tỏa sáng nhìn máy sấy tóc trên bàn trang điểm trong phòng.
“Để em dùng máy sấy tóc thử? Có thể sẽ rất nhanh khô đó.”
“Dầu sáp gặp nhiệt sẽ bị chảy ra.”
Châu Đĩnh lạnh giọng nói:
“Cậu thử xem.”
“Sấy lạnh thì sao?”
“Cũng không biết có bị thổi sấy hư hay không. Chúng ta không thể cầm mạng của Hàn ca đi đánh cuộc được, đúng không? Ông chủ?”
Châu Đĩnh chế nhạo nói.
Tư Dĩ Hàn lạnh lùng nhìn qua, mặt như băng hàn.
Cả gương mặt Lưu Hân sụp đổ, không dám mở mắt nhìn nói:
“Em sẽ không đứng như vậy cả ngày luôn chứ?”
“Sẽ không.”
Châu Đĩnh lấy điện thoại di động ra chụp ảnh Lưu Hân định gửi lên trong vòng bạn bè, nhịn không được trêu chọc nói:
“Tối đa là ban ngày, nếu đến tối mà còn chưa khô thì cậu nhanh quay về thành phố S đi.”
Lưu Hân: “…”
Chuyện này người có thể làm được sao?
Nếu không phải Tư Dĩ Hàn trả lương cao thì hắn liền lập tức từ chức!
“Đặt ở đó đi.”
Tư Dĩ Hàn nâng mắt lên, giọng nói lãnh đạm:
“Không được phép làm bẩn.”
Lưu Hân trải hai lớp khăn giấy mới cẩn thận đặt khăn lụa lên.
“Cô ấy mặc quần áo gì?”
Gương mặt Tư Dĩ Hàn có chút mệt mỏi, anh dựa người vào lưng ghế hỏi.
“Chắc là áo len màu be. Em nhìn thấy trợ lý của cô ấy mang đến hai bộ quần áo. Bộ còn lại khá thành thục, không giống phong cách của em gái.”
“Ai là em gái của cậu?”
Tư Dĩ Hàn nhíu mày, giọng nói bất thiện.
Châu Đĩnh há miệng đứng thẳng. Không thể đùa giỡn chuyện này với Tư Dĩ Hàn được, hắn còn muốn dựa vào anh để kiếm cơm:
“Được rồi, không phải em gái, là ŧıểυ tiên nữ của chúng ta.”
Ánh mắt Tư Dĩ Hàn vẫn thâm trầm. Anh miễn cưỡng ngồi đó, nhuệ khí trên người càng thêm nồng đậm. Chỉ trong chốc lát, anh nắm tay đập cái rầm lên bàn:
“Có quan hệ gì với cậu?”
Tư Dĩ Hàn lạnh lùng nói
Châu Đĩnh: “…”
Anh là chó à! Tính toán như vậy!
Tư Dĩ Hàn buông chân dài, bỗng nhiên đứng dậy, đi đến chỗ đặt áo quần của anh, chỉ chọn một cái áo len màu xanh lam nhạt, trực tiếp khoác trên ngoài áo sơ mi.
“Là của tôi, hiểu chưa?”
“Cái gì của anh?”
Lưu Vân đang xử lý khăn lụa, nghe không hiểu, quay đầu lại hỏi:
“Ông chủ?”
“ŧıểυ tiên nữ.”
Giọng nói của Tư Dĩ Hàn lạnh như băng, rõ ràng có chứa chút sát khí:
“Còn muốn hỏi sao?”
Chân Lưu Hân trượt một cái mém chút nữa ngã lăn xuống đất, hắn kinh hồn táng đảm vịn tay vào bàn. Rốt cuộc hắn đã nghe được cái bí mật gì vậy?
“Hàn ca, em tuyệt không lắm miệng, anh sẽ không giết người diệt khẩu chứ?”
“Hàn ca, weibo của anh giao cho e xử lý đi, tạm thời không nên lên weibo. Thực sự muốn chơi weibo thì anh hãy đăng lý một tài khoản nhỏ đi.”
Châu Đĩnh nghe Tư Dĩ Hàn nói vậy thì đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Người chưa bao giờ chơi weibo lại bỗng nhiên nhiệt huyết dâng trào đăng ký tài khoản weibo, chỉ theo dõi một người là Du Hạ. Đại ca à, anh còn có thể lại rõ ràng một chút nữa không? Anh chỉ còn kém chút lên weibo chứng thực: Người theo đuổi số 1 của Du Hạ.
“Không được.”
Giọng điệu của Tư Dĩ Hàn chầm chậm, không cho phép cự tuyệt.
“Anh như vậy sẽ phá hỏng hình tượng mất.”
Châu Đĩnh không chú ý Tư Dĩ Hàn chính là người luôn đọc lệnh làm việc. Gần đây Châu Đĩnh cảm thấy da đầu lạnh đến lợi hại, có lẽ là hắn sắp bị trọc đầu rồi. Hắn nhanh chóng trả lời tin nhắn của tổ tiết mục, phân phó nhanh chóng công khai. Tư Dĩ Hàn hành động nhanh như vậy, tổ tuyên truyền của tổ tiết mục không chạy theo kịp, nói không chừng bọn họ sẽ nhảy sông tập thể mất.
Tiễng gõ cửa vang lên, Tư Dĩ Hàn dựa lưng vào ghế, không thèm để ý mà vẫn tiếp tục ngồi lướt weibo, đặc biệt là trạng thái mới của người theo dõi đặc biệt Summer, cô chuyển phát weibo của anh.
“Anh Châu Đĩnh.”
Giọng nói của người phụ nữ vang lên từ phía sau.
“Em tìm Hàn ca.”
Du Hạ đăng bài với nội dung rất khách khí: Tư Dĩ Hàn híp mắt, đưa tay chỉnh tay áo, giữa hai lông mày không nhịn được tỏa ra hơi lạnh.
Châu Đĩnh đụng vào vai Tư Dĩ Hàn một cái, Tư Dĩ Hàn giương mắt lên.
“Nói.”
Châu Đĩnh hất cằm ý bảo nhín phía sau. Tư Dĩ Hàn nhìn sang, lập tức nhíu mày lại, sắc mặt triệt để rét lạnh.
“Hàn ca, em đến tìm anh có việc.”
Lâm Họa lấy dũng khí đối mặt với Tư Dĩ Hàn nói:
“Em có thể nói chuyện riêng với anh được không?”
Lâm Họa biết Tư Dĩ Hàn tham gia chương trình , tuy không biết tại sao Tư Dĩ Hàn lại tham gia một chương trình thực tế như thế này nhưng đối với cô đây là một cơ hội tốt. Vì vậy cô liền liên hệ với tổ tiết mục của Nhị Đài. Nếu như có thể ở trước mặt mọi người hẹn hò với Tư Dĩ Hàn thì cô quá trình cô theo đuổi anh càng gần thêm 1 bước.
Cô điều tra thấy người hợp tác với Tư Dĩ Hàn là một ŧıểυ biên kịch tên là Du Hạ. Bối cảnh của Du Hạ này rất đơn giản, chính là một ŧıểυ biên kịch có vận khí không tệ. Lâm Họa thật đúng là không để Du Hạ vào trong mắt, muốn đổi người chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng mọi việc lại không tiến triển thuận lợi như vậy. Đầu tiên là tổ tiết mục không đồng ý thay đổi Du Hạ, cô liền tìm lãnh đa͙σ Nhị Đài tạo áp lực, kết quả bị Phó trưởng đài đè xuống. Cô dưới cơn nóng giận tìm chú của mình ra mặt. Chú của cô đảm bảo nhất định sẽ đánh bay Du Hạ để cho cô có thể yên tâm tham gia chương trình này.
Lúc quay chương trình ngày hôm nay, tổ tiết mục tuyên bố người hợp tác với cô là Thương Duệ, trong nháy mắt cô nhìn thấy được tất cả sự cười nhạo chế giễu của mọi người.
Bị vả mặt trước tất cả mọi người.
“Không thể.”
Ánh mắt lạnh như băng của Tư Dĩ Hàn nhìn cô ta một cái, sau đó lại hờ hững nhìn xuống điện thoại di động.
“Lâm ŧıểυ thư, chuyện này quả thực không tiện. Cô nam quả nữ ở trong một phòng …”
Châu Đĩnh không kịp đề phòng ánh mắt của Tư Dĩ Hàn. Ánh mắt kia ngoan độc như muốn giết người. Châu Đĩnh kiềm nén ho khan một tiếng:
“Các cô mỗi người đều có bạn cặp riêng, trò chuyện riêng với cô làm cái gì …”
“Có chuyện nói thẳng, không thì chút ra ngoài.”
Tư Dĩ Hàn lời ít ý nhiều.
“Em nghĩ người hợp tác với em là anh.”
Lâm Họa cắn răng nhìn Tư Dĩ Hàn, nói:
“Em có thể muốn một lời giải thích từ anh không?”
“Cô cho rằng cả thế giới này đều xoay quanh cô, có thể không nói chuyện buồn cười như vậy không?”
Tư Dĩ Hàn đứng dậy, ánh mắt hờ hững từ trên cao nhìn xuống, lời nói mang theo ý tứ châm chọc:
“Người tôi hợp tác từ đầu tới cuối đều là Hạ ŧıểυ thư, cần phải giải thích cái gì? Tôi và cô ngay cả bạn bè đều không phải. Lâm ŧıểυ thư, ai cho cô dũng khí đến đây chất vấn tôi?”
Lâm Họa đứng im tại chỗ, bình tĩnh nhìn gương mặt hoàn mỹ như thiên thần của người đàn ông.
“Tôi khách khí với cô là vì nể mặt mũi của Lâm Trường Vũ. Rất xin lỗi, chỉ với gương mặt này của cô, chỉ đáng để tôi giẫm đạp dưới chân mà thôi.”
Lâm Trường Vũ là chú của Lâm Họa, là bộ trưởng ban tuyên giáo. Quan hệ giữa Tư Dĩ Hàn với ông ta không tệ cho nên anh mới không xuống tay với cô ta. Nhưng Lâm Họa một lần lại một lần khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh. Tư Dĩ Hàn cũng không muốn cho cô ta mặt mũi nữa.
“Làm người, quý ở chỗ tự biết lấy mình.”
—
Lúc ăn cơm trưa, Du Hạ cứ lướt qua lướt về weibo của Tư Dĩ Hàn. Tổ tiết mục nói muốn quay tiết mục buổi chiều, Du Hạ đặt điện thoại xuống, đứng dậy sửa sang áo quần, lớp trang điểm rồi đi ra ngoài.
“Tổ tiết mục thông báo có thể fans của Hàn ca sẽ kịch liệt phản đối, cậu trước tiên không nên vào weibo, cũng không nên tùy tiện gây gỗ với fans.”
Tư Dĩ Hàn đăng bài kèm nhắc đến Du Hạ, sau đó Du Hạ cũng chuyển phát bài viết của anh, fans đều điên hết rồi. Tư Dĩ Hàn là cấp bậc lưu lượng gì? Đây là núi lửa muốn bùng phát.
“Kịch liệt? Cậu có điểm hiểu lầm gì ở đây không?”
Giọng nói của Du Hạ vẫn mềm mại, cô cầm cái balo đính ngọc màu bạc lên, liếc nhìn mình trong gương, cảm thấy hài lòng mới đi ra ngoài.
“Tớ rất khiêm tốn, sẽ không dễ dàng xung đột với người khác.”
Khiêm tốn sao? Chỉ là không có ai cao ngạo hơn cậu mà thôi.
Du Hạ đi ra cửa, Tô Minh không thể đi theo. Trong lòng cô có chút run sợ, không dám lên diễn đàn fans hâm mộ. Cô có cảm giác mình như một tên phản đồ vậy. Du Hạ là chị em tốt của cô, cũng là bạn hợp tác, nhưng cô ấy lại cướp đoạt nam thần của bọn cô.
Lúc Du Hạ băng qua hành lang dài từ phòng nghỉ ngơi, đến chỗ rẽ thì thấy Tư Dĩ Hàn đứng trước cửa lối ra. Anh mặc một cái áo len màu xanh lam nhạt, trực tiếp tròng nó bên ngoài áo sơ mi. Áo len mềm mại nhìn qua có vẻ rất ấm áp. Tay áo dài tới mu bàn tay, buông thỏng bên thân, hai chân anh dài thẳng tắp. Dưới ánh sáng mặt trời càng thêm tuấn lãng.
Áo quần phối hợp như vậy thật khiêu chiến tính thẩm mỹ nhưng mà tại sao mặc trên người anh lại có hiệu quả kinh diễm đến như vậy? Gương mặt lạnh lùng như ngọc được áo len làm nổi lên vài phần ôn nhu, dưới hàng lông mi dày rậm là đôi mắt đen tuyền như mực.
Du Hạ đạp giày cao gót đi đến. Những miếng kim loại trên cánh cửa phản chiếu hình ảnh của Du Hạ. Ánh mắt Du Hạ lướt qua, kinh hãi cảm thấy bọn họ mặc như thế này rất giống mặc đồ đôi.
Chiếm tiện nghi rồi!
A, rõ ràng rồi! Thật hay quá! Nội tâm Du Hạ nhảy nhót.
“Tư …”
Du Hạ đi đến trước mặt Tư Dĩ Hàn, trong mắt hiện rõ tâm tình, tựa như một con công cao quý đang xòe đuôi, trang nhã mà cao quý đứng trước mặt Tư Dĩ Hàn.
“Tư lão sư.”
“Du lão sư, buổi chiều tốt lành.”
“Anh có cầm thẻ nhiệm vụ đến không?”
“Chờ cô đến mới lấy.”
Tư Dĩ Hàn và Du Hạ cùng nhau đi ra ngoài. Anh mở cửa ra, làm thế ý mời Du Hạ đi ra trước. Anh tiếp nhận thẻ nhiệm vụ mà nhân viên công tác đưa cho rồi thong thả đọc, giọng nói mê hoặc từ tính:
“Buổi chiều đi khu vui chơi, hoàn thành — ba việc mà người yêu phải làm.”
Hai chữ người yêu nói ra từ trong miệng Tư Dĩ Hàn có một loại cảm giác mê muội. Du Hạ hiện tại thật muốn hét lên, mỗi một bước đi đều kìm nén, tim đập thình thịch. Bước chân đi đến nhìn nhiệm vụ viết trên thẻ, tận lực không nhìn Tư Dĩ Hàn nhưng không cách nào làm ngơ được sự hiện diện của anh. Lỗ tai của Du Hạ nóng đỏ lên:
“Ba chuyện mà người yêu nhau hay làm là gì?”
Ngay trên đỉnh đầu là hô hấp của Tư Dĩ Hàn, hơi thở của anh lượn lờ bao phủ lấy cô. Du Hạ nhìn chằm chằm đầu ngón tay của anh. Ngón tay của anh rất dài và đẹp, thật muốn cắn một cái lên đầu ngón tay kia.
“Cùng nhau ngồi vòng quay bánh xe Ferris*. Không ngồi.”
Tư Dĩ Hàn không thèm nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt.
*Vòng quay bánh xe Ferris: còn gọi là bánh xe bầu trời. Mọi người biết vòng quay Mặt Trời ở công viên châu Á – Đà Nẵng không, chính là nó đó nha.
Du Hạ nghe thấy vòng quay bánh xe Ferris cao chọc trời thì sắc mặt cũng có chút cổ quái.
“Qủa thực không nên ngồi.”
Tư Dĩ Hàn liếc mắt nhìn Du Hạ, ánh mắt âm trầm mang theo ý vị thâm trường. Du Hạ nhất thời hiểu rõ anh nhìn cái gì. Cô không sợ hãi chống lại ánh mắt của anh, không chút khách khí nói:
“Dù sao cũng không phải một mình em bị mất mặt, anh cũng có phần.”
Bố mẹ Du công việc bận rộn, Du Hạ thì vẫn luôn muốn đi công viên giải trí, đặc biệt là vòng quay bánh xe Ferris. Sinh nhật năm 11 tuổi của Du Hạ, cô năn nỉ Tư Dĩ Hàn dẫn cô đi chơi vòng quay bánh xe Ferris. Xếp hàng một giờ đồng hồ, đến lượt bọn họ thì Tư Dĩ Hàn phát hiện sau quần của Du Hạ có vết máu. Hai người đều bị hù dọa. Lần đầu tiên trên gương mặt băng lãnh của Tư Dĩ Hàn xuất hiện luống cuống, anh nhanh chóng ôm cô đi đến bệnh viện gần nhất.
“Anh mất mặt tối đa chỉ 1 phần mười.”
Tư Dĩ Hàn gạch bỏ toàn bộ ba việc mà các cặp đôi hẹn hò thường làm, mà thay vào đó là toàn bộ trò chơi bắn súng và leo núi nhân tạo. Mặt anh không chút biểu tình trả lại thẻ nhiệm vụ, gương mặt lạnh lùng giống như điều anh làm là rất hợp tình hợp lý vậy.
“Vòng quay bánh xe Ferris có chuyện cũ gì sao?”
Nhân viên công tác bên cạnh dò hỏi.
“Nghe rất có ý tứ.”
“Không có.”
Tư Dĩ Hàn và Du Hạ đồng thời trả lời. Du Hạ đột nhiên quay đầu nhìn anh. Ánh mắt hai người chạm nhau. Hầu kết của Tư Dĩ Hàn khẽ động đậy, mạn bất kinh tâm chuyển chủ đề:
“Xe ở đâu? Có cần tự lái xe đi không?”
“Bên này.”
Bên phía tài trợ cung cấp xe việt dã. Tư Dĩ Hàn ngồi vào ghế lái. Du Hạ ngồi ghế phó lái, thắt dây an toàn rồi cầm tấm thẻ viết từ quảng cáo mà tổ tiết mục đưa cho cô. Du Hạ thấy lời thoại thì trong nháy mắt đầu óc muốn nổ tung.
“Tư Dĩ Hàn.”
“Ừ?”
Tư Dĩ Hàn cầm tay lái, khởi động xe, bắt đầu lái xe đi ra ngoài. Anh quay đầu qua nhìn Du Hạ hỏi:
“Cái gì?”
“Anh có biết …. Vì sao em bị cảm mạo không?”
“Mặc ít.”
Tư Dĩ Hàn thu hồi đường nhìn, chuyên chú nhìn về phía trước. Ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu xuống hầu kết lãnh túc của anh. Bàn tay nắm chặt tay lái, các khớp xương hiện lên rõ ràng, bờ vai anh tinh tế, một mảnh diễm sắc.
“Sai.”
Du Hạ lúng túng nhìn lời thoại buồn nôn trên tấm thẻ, rồi lại chuyên chú nhìn Tư Dĩ Hàn. Bõng nhiên hạ thấp giọng nói nói:
“Là bởi vì em hoàn toàn không có sức chống cự đối với anh.”