Sủng Hôn 2

Chương 14 - Chương 14

Trước Sau

break
Edit: Meimei

Tư Dĩ Hàn đứng trước cửa sổ sát đất, bóng hình của anh chiếu trên mặt gương thủy tinh. Anh híp mắt, nắm chặt tay:

“Phán đoán chính bên phía Lâm Họa nên đi bệnh viện.” (Mei thật sự không hiểu câu này lắm, bản gốc 林婳那个臆想症该去医院)

“Hàn ca, anh nghiêm túc sao?”

Tư Dĩ Hàn đưa tay lên chỉnh cổ áo, chân dài thẳng tắp thoáng mở rộng, ánh mắt nhìn vào hình ảnh phản chiếu chính mình trong gương:

“Tôi nghiêm túc cảnh cáo, nếu chuyện về Lâm Họa còn phát sinh lên người tôi một lần nữa, tôi sẽ đổi người khác.”

Hot search Lâm Họa đã ở trên đó mấy tiếng đồng hồ rồi mà Châu Đĩnh vẫn không xử lý.

“Hàn ca, anh và Lâm Họa cùng xuất hiện ở Hồng Công, em không liên lạc được với anh, không có cách nào hỏi ý tứ của anh. Hiện tại em đã hiểu rõ, nhưng chúng ta để Hạ Hạ áp hot search của Lâm Họa thích hợp sao?”

“Dùng Hạ Hạ để áp hot search của Lâm Họa? Lâm Họa xứng sao?”

Tư Dĩ Hàn cầm lấy điều khiển từ xa kéo rèm cửa sổ lại, cười lạnh một tiếng. Từ trên tủ đầu giường lấy ra một bao thuốc lá, ngón tay lấy một điếu thuốc mà trắng:

“Tiêu đề hot search hiện tại là gì?”

Châu Đĩnh chết lặng nói:

“Tình cảm lưu luyến của Tư Dĩ Hàn.”

“Mở từ điển ra, tra xem tình cảm lưu luyến có nghĩa là gì.”

Tư Dĩ Hàn nói.

Anh muốn đánh rắm!!!

Châu Đĩnh nghiến răng nghiến lợi, rất nhanh sau đó tỉnh táo lại:

“Hàn ca, Hạ Hạ biết cô ấy bị đàm luận chuyện yêu đương không?”

“Không quan trọng.”

Tư Dĩ Hàn rũ mắt xuống, giọng điệu lạnh nhạt vài phần:

“Tôi không vừa mắt mấy lời bình luận fan Cp Hàn Lâm, đổi lại thành fan Cp Hàn Hạ cho tôi.”

Bốn năm này Tư Dĩ Hàn nín nhịn đến điên rồi sao? Giờ làm nhiều chuyện khiến người ta muốn điên:

“Bây giờ không có ai biết người lên hot search với anh chính là Hạ Hạ, anh xác định là muốn xào CP Hàn Hạ? Tận lực xào? Hạ Hạ nói thế nào? Anh xem Hạ Hạ như em gái, cô cũng không phải xem anh như anh trai sao? Cô ấy nguyện ý phối hợp xào CP với anh?”

“Trước tiên xóa sạch những gì liên quan đến CP Hàn Lâm.”

“Hàn ca, nghe em, trước khi chuyện này còn chưa lên men thì buông tha chương trình tình yêu kia đi, Hạ Hạ vĩnh viễn sẽ không biết.”

Tư Dĩ Hàn ngậm điếu thuốc, bàn tay cầm bật lửa khẽ chuyển, một ngọn lửa màu xanh chiếu sáng gương mặt anh tuấn lạnh lẽo của Tư Dĩ Hàn, ngọn lửa đốt cháy điếu thuốc, làn khói màu trắng quấn lấy đầu ngón tay anh. Tư Dĩ Hàn đặt bật lửa xuống, giọng nói âm trầm:

“Tôi dùng bốn năm ép mình buông tha.”

“Thật không may, tôi thất bại.”

Tư Dĩ Hàn kiềm chế không hút điếu thuốc, lẳng lặng suy nghĩ về Du Hạ. Bởi vì dùng lực mà cổ tay vô hình hiện lên gân xanh, dừng lại một lúc lâu, anh mở miệng:

“Không gặp cô ấy, là lý trí cuối cùng của tôi.”



Du Hạ tắm rửa xong, đi ra thì thấy điện thoại di động đã bị đánh bể. Thương Duệ 19 cuộc gọi nhỡ, tiếp đó là Tô Minh 30 cuộc. Trò gì đây? Du Hạ xoa xoa mái tóc còn ướt, ngồi trên giường mở danh bạ ra, đôi chân trắng nõn đặt bên mép giường, bàn chân nhỏ rung rung.

Tô Minh lại gọi điện đến, Du Hạ bắt máy.

“Tô tổng.”

Đầu bên kia trầm mặc chừng một phút đồng hồ, Tô Minh nói:

“Tớ có thể là fan thất bại duy nhất. Thần tượng của tớ và bà chủ của tớ là vợ chồng. Cmn ai cũng không đắc tội được!”

“Giả kết hôn.”

Du Hạ thoải mái nói:

“Nói đúng ra là anh ấy là anh trai của tớ.”

“Những lời trước đó nói muốn đẫy ngã anh, cậu đừng tin là thật nha, đồng ngôn vô kỵ.”

“Tớ cũng không dám, cậu yên tâm đi.”

“Tớ nghĩ cậu dám đó, Du lão sư. Cậu và Hàn ca lên hot search, hiện tại đang đứng vị trí thứ nhất, tiêu đề là Tình cảm lưu luyến của Tư Dĩ Hàn.”

Trong giọng nói của Tô Minh lộ ra một cổ chết lặng, cô bị ép phải tiếp nhận sự thật chồng của Du Hạ là Tư Dĩ Hàn. Điều này giống như biển động gió lớn lao thẳng đến nuốt sống cơ thể nhỏ bé của cô. Nếu là Lâm Họa, cô đã sớm mắng lớn, nhưng Du Hạ, cô biết rõ chuyện tình giữa Du Hạ và Tư Dĩ Hàn, bọn họ đã ở bên nhau 15 năm, fans như bọn cô chỉ mới ở bên cạnh anh mấy năm. Tư Dĩ Hàn liên tục ra ba album về mùa hạ, fan đứng trước mặt Du Hạ căn bản không dám lớn tiếng:

“Tâm tình của tớ hiện giờ cực kỳ phức tạp!”

Du Hạ nhảy xuống giường, ngồi vào ghế salon lấy máy tính bảng ra vào weixin. Ba hot search đứng đầu đều là về cô và Tư Dĩ Hàn. Lâm Họa đã sớm bị áp không nhìn thấy tung tích.

Ảo tưởng muốn mang viên kim cương màu hồng phấn 10 cara còn chân thật được tiếp xúc với Tư Dĩ Hàn, Du Hạ rất hài lòng với kết quả này, chỉ là không chụp được mặt của cô, có chút tiếc nuối. Du Hạ lưu lại toàn bộ ảnh về máy tính.

“Hot search là ngoài ý muốn.”



“Đi ăn tại loại nhà hàng này còn ngoài ý muốn cái gì?”

Tô Minh quả thực muốn mắng nhưng đối diện là Du Hạ, cô lập tức sữa chữa nói:

“Tớ không có ý muốn mắng cậu. Lên hot search cũng không có gì không tốt, ít nhất hot search của hai người đã đè bẹp Lâm Họa.”

Du Hạ không thể phủ nhận hot search hôm nay cô xác thật cố ý. Tư Dĩ Hàn cầu hôn Lâm Họa? Du Hạ mắng chết bọn họ. Lão bà chân chính là cô còn ở đây, ai dám cầu hôn?

Du Hạ đăng nhập weixin trên máy tính bảng, làm bộ gửi tin nhắn cho Châu Đĩnh:

“Có cần em đăng weixin làm sáng tỏ không?”

“Không cần.”

Châu Đĩnh khách khí trả lời:

“Không lộ diện gương mặt của em, không ai biết là em đâu.”

“Sẽ ảnh hưởng đến Hàn ca sao?”

Du Hạ suy nghĩ về cục diện hiện tại, chỉ cần làm sáng tỏ quan hệ anh trai em gái thì sẽ không làm lớn chuyện, đây là phương pháp nhanh gọn nhất. Bên ngoài đều biết Tư Dĩ Hàn có một em gái, rất hợp lý hưng hợp lý không có nghĩa là hợp tình. Du Hạ thích Tư Dĩ Hàn nhiều năm như vậy, làm sao có thể cam tâm làm em gái?

Châu Đĩnh:

“Anh sẽ xử lý, em không cần xen vào. Hiện tại càng nhiều người dính vào sẽ càng loạn.”

“Em nghỉ ngơi sớm chút, ngủ ngon.”

“Đoàn đội của Hàn ca nói như thế nào?”

Tô Minh hỏi.

“Nói chúng ta không cần lo, bọn họ sẽ xử lý.”

Du Hạ tiếp tục gửi tin nhắn cho Châu Đĩnh:

“Các anh tính xử lý chuyện này như thế nào? Có thể nói cho em biết được không?”

Tô Minh hỏi:

“Không cần xen vào? Không xóa hot search cũng không đăng tin làm sáng tỏ là thật sự muốn công khai hay là vì muốn áp hot search của Lâm Họa?”

“Vế sau đi.”

Du Hạ xem hot search, hiện tại đã lên bốn cái, theo thứ tự 1,3,5,6.

“Trời ơi, Cp đều phủ kín a.”

Tô Minh kinh ngạc nói:

“Hiện tại mục tìm kiếm đều là Lâm Họa và Tư Dĩ Hàn, đều là weibo một năm trước.”

“Thật sao?”

Lần thứ hai Du Hạ mở weibo tìm kiếm, trang tìm kiếm đều xuất hiện trang 404, mục tìm kiếm cứ như vậy bị sập.

Đồng thời Châu Đĩnh cũng gửi tin nhắn đến: “Người tại hiện trường chụp rất nhiều ảnh, hot search không thể xóa hết được, chỉ có thể tạm xử lý, hỗ trợ đánh sập trang web, bọn họ sẽ nhanh quên đi, không cần quá lo lắng.

“Hàn ca là đỉnh lưu lượng.”

Tô Minh thở dài.

“Nếu giấy hôn thú của hai người bị phơi ra ngoài ánh sáng, weibo nhất định sẽ trực tiếp sập.”

“Có thể công khai giấy ly hôn.”

Du Hạ không mở được weibo, lại nhìn tin nhắn của Châu Đĩnh mấy lần, cũng không nghĩ ra được ý tưởng gì. Tóc ướt dán vào cổ khiến cô hơi khó chịu. Du Hạ đứng dậy đi tìm máy sấy tóc, tìm nửa ngày cũng không thấy, có thể nó ở trong phòng đựng áo quần. Du Hạ mở cửa phòng quần áo ra, bị một đống áo quần đổ ra dọa hết cả hồn. Cứ ba tháng các hãng nổi tiếng sẽ gửi tặng bộ sưu tập mới nhất đến cho cô, cô chưa có thời gian sắp xếp. Du Hạ cầm điện thoại di động trở về ngồi trên ghế salon, nói:

“Cậu về đến nhà chưa? Còn bận chuyện gì nữa sao?”

“Đang ở trên xe, năm phút nữa đến nhà.”

Tô Minh nói:

“Có chính sự, muốn thương lượng với cậu. Sản xuất Lưu mới gọi điện thoại đến, bảo ngày mai sẽ đến cửa xin lỗi cậu, có muốn gặp cô ta hay không?”

“Tớ ở chung với Tư Dĩ Hàn, cậu xác định muốn để bọn họ đến đây?”

Du Hạ nghiêm túc nói.

“Bên phía Nhị Đài có ý gì? Còn muốn hợp tác?”

“Ngày hôm nay quả thực là ngoài ý muốn, ai có thể nghĩ Trần Hồng bỗng nhiên …”

Không ngờ sao? Du Hạ một chữ cũng không tin nhưng Du Hạ không cần thiết phải gây gỗ với Tô Minh:

“Cậu có tính toán gì?”

“Tiếp tục hợp tác, bọn họ đảm bảo sẽ không để chuyện như vậy phát sinh lần nữa. Tớ nghĩ chúng ta nên nhượng bộ một bước, cũng không có tổn thất lớn gì, cậu thấy sao?”

Nhị Đài sợ Tư Dĩ Hàn gây phiền toái? Bút anh của Du Hạ là Summer. Em gái của Tư Dĩ Hàn gọi là Hạ Thiên, chuyện tối nay nháo lớn như vậy, người của Nhị Đài nếu như muốn không tổn hại gì, bọn họ chỉ có thể tự sát. Tư Dĩ Hàn nổi tiếng muội khống, cực kỳ bao che khuyết điểm, chọc anh chính là muốn tìm chết.



“Hợp tác, có thể, nhưng đừng để tớ thấy mặt Trần Hồng lần nữa.”

“Bên phía bên kia nói có thể sẽ đổi nhà tài trợ. Hôm nay Hàn ca bẽ gãy cánh tay của Trần Hồng trước mặt mọi người như vậy, cho dù có tiếp tục tài trợ, Trần Hồng cũng không dám làm chuyện gì đâu.”

Du Hạ hàn huyên với Tô Minh thêm hai ba câu rồi tắt máy, thay áo ngủ tính xuống lầu tìm máy sấy tóc. Đi đến trước cửa, bị chính hình ảnh của mình trong gương dọa sợ, môi trắng bệch không có huyết sắc. Dù sao trong nhà còn có Tư Dĩ Hàn, Du Hạ quay lại thoa chút son mới được.

Ánh sáng mập mờ trên hành lang, phòng của Tư Dĩ Hàn đóng kín cửa. Du Hạ bước nhanh xuống lầu, bất ngờ không kịp đề phòng nhìn thấy Tư Dĩ Hàn đang cầm một cái ly thủy tinh. Anh mặc một bộ đồ ngủ màu đen, trước ngực lộ ra da thịt trắng nõn, tóc đen rủ xuống trán mất trật tự, đôi mắt đen thâm thúy như hố sâu.

Tầng một chỉ mở một ngọn đèn, không gian rộng lớn mờ tối, dưới ánh đèn, ngũ quan của Tư Dĩ Hàn càng thêm chìm khắc. Bầu không khí ngột ngạt làm da dầu của Du Hạ tê dại.

“Anh uống nước?”

Du Hạ không biết nói gì đành hỏi anh một câu, lời còn chưa dứt liền hắt xì một cái.

Tư Dĩ Hàn nhíu mày, cầm ly nước lên uống một ngụm, hầu kết chuyển động nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Du Hạ:

“Bị cảm?”

Tóc Du Hạ còn chưa khô, xõa xuống đôi vai gầy, tạo một cảm giác yếu đuối. Thắt lưng màu đen làm cổ áo váy ngủ hạ thấp xuống, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, đường cong xương quai xanh tinh tế gợi cảm, váy ngắn không che được gì nhiều, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, chân vừa trắng vừa thẳng, dưới chân mang một đôi dép đi trong nhà màu hồng nhạt.

Tư Dĩ Hàn lại cầm ly nước lên uống một hơi cạn sạch, đôi mắt thâm thúy rũ xuống, giọng nói âm trầm:

“Ăn mặc cái kiểu gì vậy?”

“Áo ngủ, làm sao?”

Du Hạ đi xuống cầu thang, liền hắt hơi thêm cái nữa:

“Trong phòng anh có máy sấy tóc hay không?”

Du Hạ mới tắm xong, trên người mang mùi thơm sữa tắm thoang thoảng, đường cong lả lướt, vừa kiêu ngạo vừa kiều diễm.

Tư Dĩ Hàn rũ tay xuống, ngón tay cố sức nắm chặt ly thủy tinh, xuyên thấu qua lớp thủy tinh có thể nhìn thấy lòng bàn ngón tay anh trắng đến không bình thường:

“Về phòng đổi một bộ quần áo khác, trong phòng anh có máy sấy tóc, lát đưa cho em.”

“Cám ơn.”

Du Hạ hắt hơi cái nữa, bước nhanh đến phòng bếp, mở đèn rót nước. Tư Dĩ Hàn đặt ly thủy tinh vào trên tủ, nắm chặt tay thành quả đấm, cau mày bước chân lên lầu.

Du Hạ rót cho mình một ly nước nóng. Cô lại bắt đầu nhảy mũi, đầu cũng có chút đau. Lúc cô cầm ly giữ ấm lên lầu, Tư Dĩ Hàn đã đứng trên hành lang, trên tay cầm cái máy sấy tóc.

“Cần anh sấy tóc giúp em hay không?”

Du Hạ đứng dưới bậc thang ngẩng đầu lên nhìn Tư Dĩ Hàn. Đây là Tư Dĩ Hàn tự dâng mình đến cửa, không phải là cô cố ý câu dẫn nha.

“Có thể chứ?”

Tư Dĩ Han bước xuống bậc thang, chân dài thẳng tắp. Lúc bước xuống, ống quần bị kéo lên lộ ra mắt cá chân cao lãnh, chợt lóe lên, hình như có một hình xăm. Du Hạ còn muốn nhìn nữa, Tư Dĩ Hàn từ khi nào bắt đầu chơi hình xăm? Một người đàn ông nề nếp đã từng nghiêm khắc cấm cô xăm hình nay lại xăm.

“Qua đây.”

Tư Dĩ Hàn mở đèn, đi đến ghế salon. Du Hạ đậy nắp ly giữ nhiệt lại, bước nhanh xuống cầu thang.

“Tóc của em rất dài, phải sấy rất lâu.”

Du Hạ muốn nói nếu anh không kiên trì cũng đừng có làm.

Tư Dĩ Hàn nghiêng người ngồi trên ghế salon, nhìn Du Hạ:

“Anh có thể thấy, thị lực của anh rất tốt, chỉ số thông minh càng không có vấn đề. Qua đây.”

Không châm biếm sẽ chết sao?

Du Hạ đi đến, ngồi xuống, đưa lưng về phía Tư Dĩ Hàn. Tim cô đập rất nhanh, cô siệt chặt ly giữ nhiệt trong tay:

“Ai biết anh có thể sấy được một nửa liền nhịn không được vứt lại cho em.”

Tư Dĩ Hàn duỗi thẳng hai chân ra, đặt hai bên thân của Du Hạ. Tư thế này là cô đang ngồi giữa hai chân anh? Du Hạ rũ mắt xuống, chỉ cần cô hơi động một chút là có thể đụng vào chân của Tư Dĩ Hàn.

Bởi vì tư thế ngồi cho nên ống quần bị kéo lên, triệt để lộ ra mắt cá chân, nơi đó quả nhiên có một hình xăm, là một chữ cái tiếng anh chữ S.

S? Là chữ đầu của Tư Dĩ Hàn? Hay là tên của một cô gái nào đó? (Tư Dĩ Hàn: 司以寒 phiên âm là sīyǐhán.)

Trên vai nóng lên, Du Hạ quay đầu lại gần như chạm vào cái cằm của anh, bàn tay to của Tư Dĩ Hàn nắm lấy cái cổ của Du Hạ bắt cô phải xoay qua chỗ khác.

“Đừng nhúc nhích.”

Từ phía sau lưng Du Hạ được khoác lên một tấm chăn mỏng, che đi bả vai gợi cảm của cô. Du Hạ xiết chặt hai bên tấm chăn, lực chú ý rơi xuống cái tủ TV như vậy mới ngăn tim đập được. Ngón tay của Tư Dĩ Hàn luồn vào trong tóc cô, ngón tay vô ý quét qua da thịt trên cổ, tê dại. Tiếng máy sấy tóc thổi ông ông, giọng nói của Tư Dĩ Hàn trầm thấp:

“Sau này không được ăn mặc như vậy nữa.”

“Vì sao? Không đẹp sao?”

Ánh mắt của Du Hạ nhìn về phía cửa sổ sát đất trong phòng khách. Tư Dĩ Hàn vén tay áo ngủ lên lộ ra cánh tay thon dài, rất kiên nhẫn sấy tóc cho cô. Một lọn tóc đen rơi xuống trán của anh, lúc này nhìn Tư Dĩ Hàn mang theo mấy phần xâm lược.

“Anh cũng là đàn ông.”

—–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tư Dĩ Hàn: Vợ mỗi ngày đều muốn khiêu chiến tính tự chủ của tôi
break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc