Vừa rồi vị thị vệ kia quả nhiên không hổ là kim y vệ trong hoàng cung, ngựa này cũng là ngựa tốt thượng đẳng, A Nghiên cưỡi ngựa một đường chạy như điên, không dám ngừng lại, dọc đường thậm chí vài lần còn cố xóa dấu vết, tránh bị truy tung.
A Nghiên tự nhiên cũng lo lắng đề phòng, sợ trong nháy mắt Tiêu Đạc đột nhiên từ trên trời giáng xuống ôm lấy nàng.
Bất quá có lẽ là trời xanh thấy nàng thật sự đáng thương, rốt cục quyết định thiên vị nàng một lần, chuyện nàng lo lắng thế nhưng không phát sinh.
Nàng cứ như vậy một đường bỏ chạy về hướng nam, càng đi hướng nam khí trời càng ấm áp, dọc đường có thể nhìn thấy cành liễu đâm chồi, thửa ruộng bên đường đã lên màu xanh.
Kỳ thật nàng vốn muốn đi tìm cha mẹ và đệ đệ nhà mình, nhưng nhớ tới Tiêu Đạc còn có vị Sài đại quản gia luôn âm trầm kia, nàng chung quy lại thở dài.
Nếu không có mình, bọn họ có lẽ sẽ sống rất tốt đi?
Dù nhất thời sẽ vướng bận lo lắng thương tâm, nhưng ít nhất so với chính mắt nhìn thấy mình chết thảm còn tốt hơn, cũng ít nhất so với ngày nào đó bị mình liên lụy mất mạng thì càng tốt.
cả đời này, duyên phận cũng chỉ như thế.
Điều này làm cho trong lòng A Nghiên không khỏi phiền muộn, bất quá cô đơn một phen cũng đành cười cười thôi.
Nhiều đời như vậy, người đến người đi, nàng sớm nên quen rồi, không phải sao? Không có ai có thể làm bạn lâu dài, đời trước phụ thân sư phụ chết, có lẽ cả đời chỉ người lạ, cả đời chỉ kẻ địch, đời trước người chết là thân nhân của mình.
Luôn luôn không thay đổi, thế nhưng cũng chỉ có Tiêu Đạc mà thôi.
A Nghiên nhớ tới Tiêu Đạc, càng cười khổ, vội lắc đầu, không để mình suy nghĩ.
Nàng chỉ hy vọng Tiêu Đạc từ nay về sau biến mất khỏi sinh mệnh nàng, hắn đi đường dương quang của hắn, mình đi cầu độc mộc của mình. Đời này kiếp này, vĩnh không gặp lại!
Như thế, nàng có thể hạnh phúc mỹ mãn sống cả đời.
Nhớ tới tự do nàng không dễ có, A Nghiên liền quên chút phiền muộn vừa rồi, bắt đầu lên tinh thần.
Nàng vì chạy trối chết, sớm đã bán con ngựa kia, đổi qua ba lần ngựa, vòng qua bốn lần đường, sợ đối phương dựa vào ngựa này đuổi theo mình. Nay nàng cưỡi một con ngựa màu đỏ thẫm ở trên quan đa͙σ, ngẫu nhiên đói bụng, liền từ trong gói đồ lấy ra bánh thịt ngàn tầng mua ở tửu lâu trong thành cắn một ngụm.
Bánh thịt này dùng nguyên liệu thực tuyệt, thịt muối thượng đẳng ba phần béo bảy phần gầy, ăn cũng ngon.
Đang cắn, thấy phía trước có quán trà, nàng liền dừng lại, xoay người xuống ngựa, đi thẳng vào.
người hầu trà trong quán này nhìn qua có chút hoạt ngôn, đang rót tra cho khách, một chén trà và bánh lấy ra, bên trong mơ hồ hiện sơn thủy, nghênh đón những khách nhân nghỉ chân hoan nghênh và tiền thưởng.
A Nghiên trên người vốn không có tiền, cũng đã bán yên ngựa trên con ngựa kia mới miễn cưỡng có được vài đồng, vào quán trà liền tùy ý muốn một chén lớn.
Nước trà này bất quá là dùng bã trà nấu ra mà thôi, hương vị đương nhiên kém xa, bất quá A Nghiên vẫn uống rất ngon.
Vinh hoa phú quý tính cái gì, đồ vật vàng bạc là cái gì, nay nếu ở bên cạnh Tiêu Đạc, cho dù nàng uống bích loa xuân nạm vàng thượng đẳng nàng cũng không vui!
Đang vui vẻ uống, từ đâu chợt nghe thấy vài thương khách cũng tới vào quán nghỉ chân, bọn họ nói to, nhất thời toàn bộ trà lâu nghe thấy chuyện bọn họ đang nói.
Treo giải thưởng ngàn lượng hoàng kim đấy, thật là đại thủ bút! (nét bút lớn, ý là ra tay rất mạnh mẽ)
Tôn huynh, đến cùng là xảy ra chuyện gì, ngươi đến từ Yến kinh, tốt xấu gì nói cho chúng ta nghe! đến cùng sao lại thế này, chỉ một ŧıểυ thiếp, bỏ chạy thế nào đây
Vị tôn huynh kia thấy ánh mắt chuyển biến mấy lần nhìn về phía mình, nhất thời tâm tư bay lên khó tránh khỏi có chút hư vinh, lập tức liền chậm rãi uống một ngụm trà, chọc khẩu vị mọi người, mới khụ một tiếng thanh lọc cổ họng: Nhắc tới chuyện này, ta thật đúng là biết chi tiết, vừa rồi nhắc tới vị Trạm vương điện hạ kia a, hắn đã hai mươi bốn, nếu là hoàng tử điện hạ khác, hẳn là đã có mấy ŧıểυ hoàng tôn, nhưng hắn vẫn không gần nữ sắc. Đương kim thánh thượng từng quan tâm không ít. Nay chuyện này đã có chuyển biến, nghe nói hắn luôn sống ở nông thôn hoang vắng, nhưng lại thu một phòng ŧıểυ thiếp ở đó, sủng ŧıểυ thiếp này như bảo bối. ŧıểυ thiếp này nhưng lại biến mất. Vị Trạm vương điện hạ này liền phái nhân thủ đi tìm, thậm chí ai đồng ý cung cấp manh mối, thưởng ngàn lượng hoàng kim!
Mọi người nghe thấy không khỏi bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời nhớ tới ngàn lượng hoàng kim, khó tránh khỏi một đám trong mắt phát kim quang: Tôn huynh có biết, vị ŧıểυ thiếp Trạm vương này bộ dạng ra sao, còn biết mất ở chỗ nào ?
Bọn họ muốn đi nhặt ngàn lượng hoàng kim này a!
Tôn huynh nghe, càng ȶᏂασ ȶᏂασ bất tuyệt: Nhắc tới vị ŧıểυ thiếp đó, nghe nói cũng là một nữ tử dung mạo tuyệt mỹ, trầm ngư lạc nhạn không đủ để hình dung vẻ đẹp, ở bên cạnh nàng, ngay cả Hà Tây đệ nhất mỹ nhân Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đều kém vài phần!
Mọi người vừa nghe lời này, khó tránh khỏi người người thở dài không thôi, ở trong lòng tưởng tượng thấy nữ tử kia so với Hà Tây đệ nhất mỹ nhân Hạ Hầu Kiểu Nguyệt còn đẹp hơn vài phần.
A Nghiên lúc bắt đầu căn bản còn không để ý, sau này càng nghe càng không thích hợp, nghe đến cuối, nàng mới giật mình!
Cảm thấy vị được Trạm vương sủng ái , nữ tử dung mạo tuyệt mỹ, trầm ngư lạc nhạn không đủ để hình dung vẻ đẹp , thế nhưng là mình?
A Nghiên sợ tới mức bát trà trong tay suýt rơi xuống đất.
Hắn treo giải thưởng ngàn lượng hoàng kim tìm nàng, còn nói nàng là ŧıểυ thiếp của hắn?
Phi!
A Nghiên nâng bát trà đặt lên bàn, đứng dậy rời đi.
Vẫn nên nhanh trốn trốn trốn, chạy trốn tới chân trời góc biển, chạy trốn tới địa phương không có người biết ŧıểυ thiếp ngàn lượng hoàng kim của Trạm vương!
Ai ngờ nàng đi quá nhanh, người trong đám khách thương kia cũng vừa đúng lúc đứng dậy, cứ như vậy suýt nữa va vào nàng. Vị khách thương kia ngẩng đầu nhìn qua, thấy A Nghiên mặc dù kia mắt thật sự trong trẻo, nhưng trên mặt bẩn thỉu, quần áo cũng hư hỏng không chịu nổi, không khỏi nhíu mày ghét bỏ nói: Người quái dị, lại dám ở trong này suýt nữa đụng phải gia?
A Nghiên làm gì có tâm tình cùng hắn so đo, lập tức cúi đầu không hé răng, đi thẳng ra ngoài.
Bên này A Nghiên vừa chạy đi, đúng lúc có quan sai tới, đúng là đến quán trà dán bố cáo, phía trên vẽ một bức họa.
Tất cả mau đến xem, ŧıểυ thiếp của đương kim Cửu hoàng tử bị mất tích, nay bố cáo tìm người khắp thiên hạ, nếu có chút manh mối, tiền thưởng ngàn lượng!
Mọi người mới nghe xong vị kia khách thương kia nói chuyện, đang nóng lòng muốn thử, nay nghe thấy quan sai nói như vậy, một đám đều chạy tới vây xem, đã thấy trên bố cáo vẽ một cô nương gia, cô nương kia mặt trái xoan nhỏ, mi thanh mục tú có chút đẹp mắt, một đôi mắt ướt lung linh.
Mọi người đang xem, lại nghe Tôn khách thương vừa rồi vỗ mạnh đùi: Ai u, người vó dáng nhỏ vừa rồi đụng phải ta, sao ánh mắt so với trên bố cáo này có chút giống nhau?
Mọi người đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, ngay sau đó hiểu được trong mắt một đám đều toát ra mừng như điên, mừng như điên qua đi, một đám người phía sau tiếp phía trước chạy đi lấy ngựa.
Vừa rồi người vóc dáng nhỏ đó chính là ŧıểυ thiếp của Trạm vương, tất cả mau đuổi theo!
Đáng thương A Nghiên, lúc này buông dây cương, xoay người lên ngựa chạy, ai ngờ vừa chạy không được hai dặm, phía sau một đám người cũng đã chặn đường đuổi theo, thậm chí còn có quan sai thi triển khinh công đuổi tới.
ŧıểυ thiếp của Trạm vương, chờ một chút!
Vị ŧıểυ phu nhân này, đừng chạy!
A Nghiên gặp người đuổi theo phía sau, càng cuống cuồng thúc bụng ngựa, đánh mông ngựa, nhưng lúc không hay ho thì uống ngụm nước cũng nghẹn, phóng cái rắm cũng có thể đạp phải gót chân, càng không cần nói ngựa này!
Ngươi ngươi ngươi, con ngựa này, chẳng lẽ cũng tham ngàn lượng hoàng kim kia?!”A Nghiên bi phẫn gào lên, không dám tin, đầu năm nay, có tiền có thể bắt quỷ đẩy cối xay, còn có thể khiến ngựa cũng phản bội chủ nhân?
Nàng sốt ruột như vậy, người đuổi phía sau càng thêm tin tưởng: Xem ra thật sự là ŧıểυ thiếp của Trạm vương, đừng chạy!
Những việc phát sinh tiếp sau đó quả thực là khiến A Nghiên khóc không ra nước mắt, một đám người nhìn thấy nàng, như sói đói thấy thịt nhào tới, có ngăn đường đi, có túm dây cương, cũng có lớn mật, trực tiếp bắt được tay áo nàng.
quan sai thở hổn hển theo sát mà đến, nhận định nàng, cuối cùng phù phù một tiếng quỳ xuống: Phu nhân!
Phu nhân...... Phu nhân cái đầu ngươi!
A Nghiên muốn mắng, nhưng mà nàng bị bắt như là bị bắt trộm, chỉ có thể cười khổ, chau chau mày với quan sai: Vị quan nhân này, nghĩ sai rồi? Ta là nam nhân.
Mặc kệ nam nhân hay là nữ nhân, ta không làm chủ được, vị phu nhân này ngươi vẫn nên đợi chút đi, kim y vệ từ trong thành Yến kinh đang đến phía sau...
Kim y vệ?
A Nghiên không nghe câu sau, nàng nhất thời tuyệt vọng.
Còn có thể chạy sao? Còn chạy được sao?
Lúc nàng khóc không ra nước mắt, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, tung lên một đám bụi, ngay sau tất cả nhìn thấy mấy kim y vệ tư thế oai hùng hiên ngang cưỡi ngựa đến.
Đợi kim y vệ kia đến trước mặt, trong lòng A Nghiên vốn lưu lại một đường hi vọng nhất thời tan biến.
Oan gia ngõ hẹp a, cầm đầu không phải là người bị nàng lừa mất ngựa sao?
Vị kim y vệ này họ Đồ, tên Đồ Thành.
Đồ Thành đầu tiên là dừng ngựa, đánh giá A Nghiên một phen, ngay sau đó xoay người xuống ngựa, quỳ một gối xuống, hành lễ một lần, tiếp theo không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: Phu nhân, lại gặp mặt.
A Nghiên cười với Đồ Thành, cười đến hết sức vô tội: Thật khéo, thế nào lại gặp mặt đây!
***************
Đáng thương A Nghiên, dọc đường đi bị hầu hạ cẩn thận, cứ như vậy đến Yến kinh.
Đồ Thành đối với nàng cung kính có thêm, hữu cầu tất ứng, nhưng gắt gao trông coi nàng.
Đồ đại nhân thế nào, ta mệt nhọc, buồn ngủ.
Đồ Thành vẫy vẫy tay, nhất thời ba nữ hán tử bưu hãn tiến lên, vây quanh A Nghiên.
Người nhiều, ta không ngủ được!
Đồ Thành lại vẫy vẫy tay, có màn che xông tới.
Đồ đại nhân, ta không thích các nàng, ngươi để các nàng rời đi có thể chứ?
Đồ Thành khoanh tay nhìn lên trời, giống như căn bản không nghe thấy A Nghiên nói.
A Nghiên thấy vậy, bất đắc dĩ thở dài: Đồ đại nhân, có một yêu cầu, ngươi nhất định phải đáp ứng ta, có thể chứ?
Đồ Thành cẩn thận nhìn nàng, bộ dáng phòng bị, thật giống như A Nghiên tùy thời sẽ biến thành một con hổ.
A Nghiên chậm rãi nâng tay lên, chỉ ra xa xa: Đám người bắt được ta, ta không thích chút nào, ngươi đi cho bọn họ một trận để ta trút giận đi.
Đồ Thành nghĩ nghĩ: Ta không thể tùy tiện đánh dân chúng, bọn họ không phạm lỗi.
A Nghiên cười lạnh: Nghe nói ta là ŧıểυ thiếp của Trạm vương, tuy rằng chỉ là ŧıểυ thiếp, nhưng cũng là nữ nhân của Trạm vương a, đường đường là nữ nhân của Trạm vương, lại bị bọn họ lôi kéo ống tay áo, bắt được không tha, thành thể thống gì! Quả thực là khiến ta không còn thể diện, ta mất thể diện, chính là Trạm vương mất thể diện, đã làm mất thể diện của Trạm vương, ngươi nói nhóm người này có nên đánh hay không?
Đồ Thành nghĩ nghĩ: Nhưng ta làm sao biết ai bắt ngươi không buông đây?
A Nghiên tròng mắt chuyển động, ra chủ ý: Không phải nói muốn thưởng ngàn lượng hoàng kim sao? Đến lúc đó luận công ban thưởng, ai nhiều hoàng kim thì bị đánh!
Đồ Thành cúi đầu lại nghiêm cẩn lo lắng một phen, nghiêm túc nói: ŧıểυ phu nhân nói cực đúng.
**********************
A Nghiên lòng dạ hẹp hòi sau khi trả thù đám người kia vì vàng mà coi mình là trộm đi bắt, rốt cục nhận mệnh theo Đồ Thành về Yến kinh.
Dọc đường, nàng không khỏi nhớ tới Tiêu Đạc, người kia ở sơn động nơi đáy cốc, mím môi mỏng, dựa vào vách núi yên tĩnh ngồi một chỗ, cô tịch mà tiêu điều.
Hắn lúc đó bị trọng thương, hiện hẳn là tốt lắm rồi?
hắn tốt lên rồi, còn tức giận mình hay không?
Lúc này bắt mình trở về, hắn sẽ có mặt mũi thế nào? Bình tĩnh hờ hững, hay là châm biếm trào phúng? Hoặc cao cao tại thượng chơi trò mèo vờn chuột giễu cợt mình?
A Nghiên suy nghĩ trăm ngàn loại cảnh tượng nàng và Tiêu Đạc gặp lại, thậm chí khi vào cửa thành Yến kinh, nàng còn hơi có chút không yên, có loại bất an phải gặp lại phu quân xa cách đã lâu...
Nhưng sự thật chứng minh, nàng suy nghĩ quá nhiều.
Nàng bị đưa vào trong thành Yến kinh, đi tới một chỗ xa hoa phía trên treo đại bảng hiệu Trạm vương phủ trước cửa, đi vào chỗ này đương nhiên có tiền sảnh hành lang trùng trùng. Trong trạch viện, cũng được an trí ở một chỗ gọi là Thính Phong các , hơn nữa bên người còn có rất đông nô bộc hầu hạ.