A Nghiên cho rằng dưới cơn thịnh nộ, hắn sẽ lại bóp cổ mình, nhưng hắn cũng không làm gì, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng bình tĩnh nhìn nàng, xả môi nở nụ cười.
Hắn sinh ra là Cửu hoàng tử tuấn mỹ thanh quý, sống an nhàn sung sướиɠ, nay chịu đói khổ nơi rừng tuyết núi sâu, mặc dù đã chật vật đến cực điểm, nhưng phong thái vẫn không giảm, lúc này một luồng tóc đen vương trên khuông mặt hắn, môi mỏng dính máu khẽ cười, nhưng lại làm ra cảm giác nhân sinh thê diễm tuyệt mỹ.
A Nghiên hơi cúi đầu, trong giây lát ở ngực có một cơn đau xuất hiện, đau không kềm chế được, nàng kinh ngạc nhìn hắn, nhưng lại không biết nói nên như thế nào.
Tiêu Đạc thu hồi nụ cười, con ngươi đen buông xuống, ra lệnh: Đi tìm thức ăn đi.
Giọng hắn ám ách mỏi mệt, dường như rất nhanh sẽ tắt.
A Nghiên ma xui quỷ khiến gật gật đầu, không nói hai lời, xoay người đi tìm đồ ăn.
Nàng là đứa nhỏ sinh trưởng dưới chân núi lớn, tìm kiếm trong tuyết một phen, rất nhanh tìm được một ít nấm, bắt được một con chim non và bốn năm cái trứng chim, cũng lấy được rễ cỏ tranh, hái được hạt dẻ hoang.
Lúc nàng đựng chiến lợi phẩm trong váy trở về mới kinh ngạc, mình vừa rồi thế nhưng không nghĩ tới muốn chạy trốn?
Nàng thật cẩn thận nhìn về phía Tiêu Đạc, Tiêu Đạc đã tìm được một cái hốc nhỏ trong núi, ước chừng có thể chứa được hai người trốn bên trong. Lúc này hắn đang ngồi xếp bằng tại chỗ, xem ra là vận công điều tức.
Khẽ thở dài, nàng bỗng nhiên cảm thấy mình mới thật sự nắm mạng hắn trong tay!
Lúc trước còn nhất định muốn giết hắn, hiện nay hắn chỉ mới mỏi mệt cười một cái, mình thế nhưng suýt nữa bị đau tim?
A Nghiên không nề hà đi tới ngồi xổm xuống, lấy đồ ăn từ trong váy ra:
Nấm hẳn là không có độc, ngươi đói bụng có thể cắn ăn, còn có trứng chim này, trực tiếp đập ra ăn, tốt xấu có thể bổ sung thể lực. Còn cái này, ngươi đừng nhìn nó hình thù kì quái, kỳ thật đây là hạt dẻ lông trên núi, ngươi bóc vỏ ăn cùi hạt dẻ bên trong, hương vị cũng không tệ, còn có thể no được. Về phần rễ cỏ tranh này, đợi đến lúc khát nước có thể nhấm một ngụm, rất ngọt.
Dặn xong, nàng nhìn nhìn xung quanh, lại nói: Măt trời xuống núi sớm, đã sắp tối rồi, đợi đến tối sợ là rất lạnh, ta đi tìm chút cỏ tranh và lá khô, tốt xấu ở trong này qua một đêm.
Nhất thời lại hỏi: đá lửa trên người ta đã để trong nhà tranh, ngươi có không? Nếu có thì dễ làm, chúng ta có thể đốt một đống lửa.
Tiêu Đạc nhắm mắt dưỡng thần, không để ý nàng.
Không để ý bộ dáng hắn lạnh lùng, nàng lại thở dài: Thôi, vừa thấy ngươi chính là quen được hầu hạ, nào biết mang theo đá lửa tùy thân, ta phải đi tìm thêm chút cỏ tranh lá cây, còn phải làm chút cành khô che phía trước, miễn cho có sói hổ tới hại chúng ta.
Lập tức nàng nhận mệnh đi đào tuyết, lại dùng tay cào lá phía trên, cuối cùng tìm được lá cây khô và một lớp cỏ tranh phía dưới.
Nàng dùng váy đựng cỏ tranh và lá cây, một chuyến lại một chuyến chuyển về, như thế năm lần bảy lượt, cuối cùng thành công chất một núi nhỏ trước cửa động.
Nàng trước trải lá khô trong sơn động, phía trên thêm một tầng cỏ tranh, chính mình thử nằm xuống, cũng có chút ấm áp thoải mái.
Quay đầu nhìn về phía Tiêu Đạc, đã thấy Tiêu Đạc đang ăn hạt dẻ và nấm, nhưng trứng chim thì không ăn.
Nàng không dám gật bừa nói: Ngươi không nên thấy trứng chim này nhỏ, nhưng thật ra so với trứng gà càng bổ thân thể hơn, ngươi bị thương, nếu muốn sớm khỏe, vẫn nên miễn cưỡng ăn đi thôi.
A Nghiên thật hết chỗ nói rồi, bất đắc dĩ nhìn hắn, nghĩ rằng người này thật sự là chọn ba nhặt bốn, hiện tại có mình như một đại nha hoàn ở bên cạnh hầu hạ trước sau, hắn thế nhưng còn ghét bỏ?
Bất quá nàng cũng là người độ lượng, nghĩ nghĩ, tuyệt đối không chấp nhặt với hắn: Ngươi không ăn, ta ăn.
Trứng chim ăn ngon thật. Ăn xong sau nàng nuốt nước bọt một phen, nếu có thể thêm vài quả thì tốt.
(PS: A Nghiên vô tâm quá, người ta nhường mình mà còn mắng người ta!!!)
Lúc này, nàng quay người, bỗng nhiên phát hiện cái gì khác thường.
Trời đã dần dần tối, nàng đi vào, thấy phía sau lưng cùng với cánh tay phía bên ngoài của Tiêu Đạc đầy vết thương, trên mặt thậm chí còn có gai nhọn trên núi đâm vào, trừ chỗ đó ra, ngay cả chân cũng giống như có chút không thích hợp, nhìn qua mắt cá chân đã sưng lên?
Nàng nhíu mày: Đây là thế nào?
Tiêu Đạc như trước nhìn cũng không nhìn nàng, thản nhien nói: Không cần lo lắng rỗi việc.
A Nghiên nhìn hắn bộ dáng quật cường lạnh lùng, càng dở khóc dở cười: Nếu ngươi chết, ta thật cao hứng.
Tiêu Đạc nghe thế, mắt lạnh lườm nàng một cái, như hàn sương lạnh cả người.
Nàng bỗng nhiên nghĩ hắn từng nói, nếu hắn chết, trước khi chết cũng phải giết mình.
A Nghiên không thể chần chừ: Ngươi bị thương, cần ta hỗ trợ sao?
Nàng lại vội vàng bổ sung thêm: Nói đến hỗ trợ, ta chỉ nói một lần, nếu không cần thiết, ta đây sẽ không bao giờ giúp ngươi nữa.
Tiêu Đạc mặt không biểu cảm hỏi: Ngươi biết à?
A Nghiên gật đầu: Đương nhiên, ngươi hiển nhiên là bị trầy da, là do trượt nhanh, đè lên đá núi mới bị, trước phải khều gai nhọn ra, sau đó thoa kim sang dược ngoài da, băng bó lại. Nhưng hiện giờ không có kim sang dược, ta tùy tiện hái chút thảo dược vậy.
Tiêu Đạc nghe nàng nói, lập tức gật đầu: Tốt.
Nhất thời A Nghiên tự mình chạy tới chỗ vừa rồi tìm trứng chim, nàng đã nhìn thấy có cỏ tam thất, lập tức tới nhổ mấy cọng, lại đem váy lót màu trắng bên trong bằng vải bông xé ra thành từng dải để băng bó cho hắn.
Hết thảy chuẩn bị ổn thỏa, A Nghiên trước cởi áo khoác dính máu của Tiêu Đạc ra, cẩn thận nhổ một đám gai nhọn đâm vào da thịt, sau đó mới nhai nát tam thất, đắp lên miệng vết thương cho hắn.
Sẽ hơi đau, ngươi kiên nhẫn một chút. Lúc A Nghiên làm như vậy, nàng như nhớ lại một đời làm đại phu, vì thế theo bản năng dặn dò Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc nâng con ngươi, thật sâu liếc mắt lườm nàng một cái.
Ngươi... Vì sao nhìn ta như vậy? Giúp hắn băng bó tốt miệng vết thương, A Nghiên bỗng nhiên có chút không yên.
Ngươi trước kia từng làm đại phu? Tiêu Đạc phảng phất vô tình hỏi.
Xem người khác làm.”A Nghiên nói dối không nháy mắt.
Tiêu Đạc gật gật đầu, lập tức cũng không nói nữa.
A Nghiên không chịu ngồi yên, lại chạy tới kéo nhánh cây cùng với mấy đoạn cành khô, đặt ngang trước sơn động, như vậy làm thành bức tường tự nhiên cho sơn động. Trong đêm đang ngủ, chẳng may có hổ lang đột kích, tốt xấu có thể chắn một lần. Như vậy một lúc, người ở bên trong tỉnh lại, có cơ hội sống sót. Còn nữa cũng có thể chắn gió núi, trong sơn động tốt xấu có thể ấm áp một chút.
Tiêu Đạc lúc này nửa mở con ngươi, tựa vào vách động, nhìn thân ảnh A Nghiên bé nhỏ đang bận rộn.
Nàng làm mọi việc rất thành thạo, có lẽ là thường xuyên làm, bao gồm vừa rồi xử lý vết thương, kể cả ảnh vệ không phải ai cũng biết băng bó như vậy.
A Nghiên hết thảy đều xử lý thỏa đáng, mới tiến vào trong sơn động, cũng giống như Tiêu Đạc nửa tựa vào trên vách núi đá, nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này trời đã tối hắn, trên núi nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn, tuy rằng gió núi bị cây khô chắn bớt, nhưng cũng vẫn lọt vào trong sơn động, A Nghiên đem cỏ tranh lá khô tất cả đều đắp lên người, lại gắt gao cuộn thân thể thành một đoàn, nàng vẫn lạnh tới mức răng gõ lộp cộp.
Có thể yên tĩnh chút không? Vốn tưởng rằng Tiêu Đạc đã ngủ, bỗng nhiên lại nói như vậy.
Ta... Ta lạnh a...”A Nghiên cũng không muốn run rẩy ở trong này, nhưng bị lạnh thì có biện pháp nào?
Trong bóng đêm, Tiêu Đạc gần trong gang tấc trầm mặc một lát, bỗng nhiên chìa tay, thế nhưng tinh chuẩn cầm cánh tay A Nghiên, trực tiếp lôi vào trong lòng.
A Nghiên phát hoảng: Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Tiêu Đạc ở trên đỉnh đầu nàng ghét bỏ cười lạnh: Ngươi run đến run đi, rất ầm ỹ.
A Nghiên muốn khóc: Ta đây không run nữa là được chứ?
Tiêu Đạc quả quyết cự tuyệt: Không được.
A Nghiên không nói gì: Vì sao?
Tiêu Đạc cười lạnh, nghiến răng nói: Ta lạnh.
A Nghiên lui vào trong ngực hắn kiên cố, cảm thụ được thân thể hắn sau khi bị thương càng lạnh như băng, bất đắc dĩ nói: Không sai, ngươi nào còn giống người sống, quả thực là giống người băng, ta ôm ngươi càng lạnh hơn.
Tiêu Đạc nhướng mày: Ngươi ghét bỏ ta?
A Nghiên thực thành gật đầu: Muốn nghe lời nói thật? Ngươi không tức giận?
Ừm.
Ta thực ghét bỏ ngươi, từ sớm đã ghét bỏ ngươi, trước kia luôn luôn chịu đựng.
Nhịn thật vất vả.
Lời này vừa ra, Tiêu Đạc nhất thời không nói nổi.
A Nghiên thấy hắn nãy giờ không nói gì, không khỏi có chút lo lắng, ngẩng đầu nhìn: Ngươi sẽ không tức giận chứ? Ngươi đã đáp ứng ta không tức giận ? Ngươi không phải muốn giết ta chứ, không có ta, ai vôi trước vội sau hầu ăn hầu ngủ cho ngươi?
A Nghiên đang nói, trong bóng đêm, lại cảm giác được một đôi tay lạnh như băng trực tiếp sờ lên má mình.
A... Ngươi làm cái gì?”A Nghiên hoảng sợ nhìn hắn.
Lạnh lẽo không cho cự tuyệt dán sát len gương mặt nàng, lại từ mặt chạm vào cổ, cổ vốn là chỗ ấm áp mẫn cảm, nay đột nhiên bị tay lạnh như băng chạm vào, nhất thời khiến A Nghiên giật mình một cái.
Tay ấm. Tiêu Đạc không vô nghĩa, chỉ nhả ra hai chữ này.
Ta không cần!”A Nghiên giãy dụa.
Đáng tiếc Tiêu Đạc dù đang bị thương, nhưng lão hổ bị bệnh so với mèo vẫn mạnh hơn, vài lần đã giam cầm nàng tại chỗ, cặp tay kia càng tùy ý hấp thu ấm áp trên cổ nàng.
Đáng thương A Nghiên vốn đã rất lạnh, không ngờ thế nhưng bị Tiêu Đạc cố ý đùa giỡn như vậy.
A Nghiên xấu hổ và giận dữ phun ra: Tiêu Đạc, ta thật sự là hảo tâm không được báo đáp, ngươi, ngươi đây là lang tâm cẩu phế!
Tiêu Đạc cười lạnh: Bây giờ còn cảm thấy tay của ta lạnh không?
Tiêu Đạc nghe vậy, trong mắt càng tối sầm, cúi đầu xuống, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kiên cường cũng dán lên gò má tinh tế của A Nghiên, cơ hồ là cố tình kề sát.
A Nghiên nước mắt cũng sắp rơi xuống : Tiêu Đạc, rất lạnh, ngươi rất xấu rồi...
Nàng hận nghiến răng nghiến lợi.
Hắn lại được một tấc muốn tiến một thước, cứ làm theo ý mình.
một lúc lâu sau, nàng bỗng cảm thấy trong bụng vô cùng đau đớn, cả người trướng đau, nàng không khỏi thấp kêu một tiếng, cơ hồ từ trong cơ thể có gì trào ra.
Tiêu Đạc lúc đầu còn tưởng nàng giả vờ, sau này ý thức được không đúng, vội ngừng động tác, thử thăm dò hỏi: Ngươi... làm sao?
A Nghiên vô lực nằm sấp tại chỗ, kìm nước mắt nói: Ta... Ta đến quỳ thủy.