Một vòng cháo uống xong rồi, Tiêu Đạc dùng ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm A Nghiên.
A Nghiên nghĩ nghĩ, ý bảo mình phải đi phòng bếp, cháo hạt bồng bồng đã uống xong rồi, hay là lấy cho bọn hắn chút bánh mật đi.
Ai ngờ nàng mới vừa đến phòng bếp, đang bận rộn, liền thấy Sài đại quản gia cũng xuất hiện, đầu tiên là tới bên chuồng gà đi một vòng, sau đó mới chầm chậm đi vào phòng bếp, cười hề hề hỏi: Cố cô nương, ta đến giúp ngài?
A Nghiên quay đầu nhìn, thấy dưới ánh sáng lờ mờ, hắn một khuôn mặt già cười đến mức làm cho người ta thấy không chân thực.
Rõ ràng đang cười, lại cảm thấy âm trầm.
A Nghiên tức giận trừng mắt nhìn hắn, cười lạnh, tiếp tục dùng dao cố sức ấn bánh mật, bánh mật đã đông lạnh, chưa đun nóng, cũng không dễ cắt.
Sài đại quản gia thấy nàng cũng không để ý, lại sát vào thêm, hạ giọng nói: Đừng giả vờ, ngươi bất quá là hò hét gia nhà ta thôi, hắn rơi vào lưới tình, tẩu hỏa nhập ma, có thể không nhìn ra chút mưu kế của ngươi.
A Nghiên nghe thế, cũng không giả vờ, càng cười lạnh một tiếng, cũng đè thấp thanh âm nói: Chúng ta ngày xưa vô oán ngày nay vô cừu, Sài đại quản gia, ngài sao lại không chịu nổi một ŧıểυ nữ tử như ta?
Sài đại quản gia cười lạnh trả lại: Ngươi tới câu dẫn gia chủ nhà ta, sao lại vô cừu với ta?
A Nghiên vừa nghe, cũng hết chỗ nói rồi, nhíu mày: Ai câu dẫn gia chủ nhà ngươi? Ngươi có tận mắt thấy được? Rõ ràng là gia chủ nhà ngươi khi dễ ta, câu dẫn ta. Bây giờ nếu ta rời khỏi gia chủ ngươi, gia chủ ngươi lập tức khóc ôm ta không buông ra, tin hay không?
Lời này vừa xong, Sài đại quản gia nét mặt già nua xanh mét, trong mắt hơi có chút chật vật, hắn nhíu mày trầm tư một lát, càng đè thấp thanh âm nói: Ngươi căn bản không thích gia chủ ta.
A Nghiên cười nhạt: có quan hệ với ngươi sao? Ngươi là một tôi tớ, lão nhân kia, vì sao phải quan tâm chuyện chúng ta?
Sài đại quản gia bị A Nghiên chọc giận đến đỏ mặt, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng rốt cục hừ lạnh một tiếng: ŧıểυ cô nương, ngươi nếu có chút tự mình hiểu lấy, vẫn nên sớm bỏ mưu ma chước quỷ đi, cách Cửu gia chúng ta xa một chút. Bằng không ——
Nói xong, trong mắt hắn phát ra một ánh sáng âm lãnh.
A Nghiên nhìn thấy, bỗng nhiên ngẩn ra, hàn khí từ lòng bàn chân chạy thẳng lên, nháy mắt giống như rơi vào vết nứt, cả người cứng ngắc lạnh như băng, hô hấp khó khăn, mất đi tri giác, dường như thân thể hiện tại chỉ là một cái xác không, còn ý thức nàng có tất cả đều cuộn mình trong nỗi hoảng sợ đó.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn nửa ngày, dùng sức nắm chặt ngón tay mình đang run lên, gian nan tìm thanh âm: Ngươi... Ngươi đến cùng là loại người nào... Ta đã thấy ngươi sao?
Ngay vừa rồi trong nháy mắt kia, nàng bỗng nhiên phát hiện, người này có chút quen mắt.
Giống như ngự y Cố đại phu, nhất định là lấy thân phận nào đó xuất hiện trong những đời trước của mình, đáng tiếc mình thế nào cũng không nhớ ra.
Sài đại quản gia nheo con ngươi lại, dí sát vào, dùng thanh âm cực thấp nói: Ngươi đến cùng là muốn sống hay muốn chết?
A Nghiên từ trong đè nén đến mức hít thở không thông cố sức tìm về thanh âm của mình: Ta muốn sống.
Lúc nàng nói ra lời này, mới đột nhiên phát hiện, thanh âm mình có bao nhiêu khàn khàn và nặng nề, hoàn toàn không giống như ŧıểυ cô nương mười bốn tuổi.
Sài đại quản gia nhìn kỹ nàng nửa ngày, gật gật đầu: Không tệ, ngươi muốn sống, ngươi chẳng những nên vì mình suy nghĩ, còn phải vì phụ mẫu thân nhân ngươi suy nghĩ, đúng không?
A Nghiên nghe lời này, nhìn chằm chằm Sài đại quản gia, thở sâu, chát chúa nói: Ngươi lấy người nhà ta uy hiếp ta?
Sài đại quản gia bỗng chốc ha ha nở nụ cười: Không phải uy hiếp, là nhắc nhở. Ngươi trong lòng đã không có Cửu gia nhà ta, rời khỏi hắn, không phải tốt lắm sao? Như vậy ngươi có thể còn sống, người nhà ngươi cũng có thể bình an đến Hoắc Châu, ta cũng cao hứng.
A Nghiên cắn môi dưới: Tốt lắm, ngươi hi vọng ta rời đi, ta cũng hi vọng có thể rời khỏi hắn. Cho nên ——
Nàng nhìn hắn, thử thăm dò nói: Ngươi hiện tại có phải sẽ giúp ta rời đi hay không?
Sài đại quản gia nghe thế, bỗng nhiên càng nở nụ cười, cười đến cực lạnh, thật giống như thâm sơn trong đêm đen âm trầm đột nhiên tóe ra ánh đao lạnh: Cô nương, ngươi không khỏi thông minh quá mức. Có phải định để ta giúp ngươi rời đi, ngươi sẽ đem chuyện này báo cho gia chủ ta, đến lúc đó mượn đao giết người, kết thúc ta, từ nay về sau, gia chủ không còn phải đắn đo ở trong tay ngươi, muốn bài bố thế nào thì làm như thế.
Hắn càng đè thấp thanh âm: Không cần quên, ngươi bây giờ không nói được, ngươi bỗng nhiên có thể nói chuyện, gia chủ ta sẽ nghĩ sao đây? Cho nên, ngươi ngoan ngoãn ở tại chỗ, không cần nghĩ đến như thiêu thân bay ra chỉnh ta.
Hắn đắc ý nở nụ cười, tiếp tục nói: Về chuyện ngươi rời đi, phải tìm một thời cơ tốt nhất, bằng không gia chủ ta sẽ không bỏ xuống được, tìm ngươi khắp thiên hạ, đây cũng là hậu hoạn.
Hắn đang nói, bỗng nhiên biến sắc, vốn dĩ tươi cười sâu xa khó hiểu nháy mắt biến thành hòa ái dễ gần, còn ôn thanh nói: Cố cô nương, sao tay lại bị bỏng thế, đến, hay là để ta làm đi, ngài trở về nghỉ ngơi là tốt rồi.
A Nghiên hơi kinh ngạc, bất quá rất nhanh hiểu được, hóa ra bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Tiếng bước chân đều đều ổn trọng, cực kì quen tai, cho thấy là Tiêu Đạc tới.
Tiêu Đạc đi đến trước cửa phòng bếp, thấy Sài đại quản gia cách A Nghiên khá gần, hai người cùng nắm một cái đũa tre, một nắm đầu này, một nắm đầu kia.
Hắn nhíu mày, thản nhiên hỏi: Các ngươi đang làm gì?
Sài đại quản gia nghe thấy, vội quay đầu lại, trước cung kính chào, sau đó mới cười hề hề nói: Là Cố cô nương, vừa rồi suýt nữa bị bỏng tay, ta nghĩ vẫn nên để Cố cô nương nghỉ ngơi một chút, để ta làm. Bằng không mệt đến Cố cô nương thì làm sao bây giờ.
Tiêu Đạc mặt mày phiếm lãnh: Sài đại quản gia thật sự là săn sóc chu đáo a...
Ngữ khí hơi có chút khác thường.
Dù Sài đại quản gia là người tinh minh duệ trí, mưu kế đa đoan, hắn cũng không nghĩ tới, A Nghiên đến cùng từng thổi gió gì bên gối Tiêu Đạc, không ngờ rằng đây là vị gia nhà mình nổi lên bình dấm dấm chua vạn năm chưa bao giờ có, vị chua tận trời, đến hắn, nửa lão già như vậy cũng ăn dấm chua!
lúc này hắn cũng không có hiểu rõ vi diệu trong giọng nói khắc sâu hàm nghĩa của gia nhà hắn, ngược lại cúi đầu khom lưng nói: hẳn là phải thế, Cố cô nương cả buổi sáng thật sự bận rộn vì gia, lão nô phải chăm sóc nhiều hơn, vốn hẳn là thế...
Lời vừa ra, Tiêu Đạc kia mặt mày càng lạnh băng, không vui lườm A Nghiên.
A Nghiên đã trải qua Sài đại quản gia kia âm hiểm giả dối, nhất thời cảm thấy chính mình tạm thời phải co đầu rút cổ trở về, ngoan ngoãn ở lại bên người Tiêu Đạc.
Lập tức nàng vội đi tới bên cạnh Tiêu Đạc, không tình nguyện lườm Sài đại quản gia một cái, sau đó chôn mặt vào trong ngực Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc nhìn thấy A Nghiên như thế, thần thái bay lên, nhất thời trên mặt mềm lại, ngẩng đầu sờ sờ đầu A Nghiên, ôn thanh hỏi: Vừa rồi Sài đại quản gia tới nói cái gì? Hắn khi dễ ngươi ?
A Nghiên cắn cắn môi, ủy khuất lườm Sài đại quản gia, sau đó lắc đầu không nói.
Sài đại quản gia bỗng chốc sửng sốt.
Hắn bước lên phía trước nói: Cố cô nương, ngài, ngài đây là ý tứ gì?
A Nghiên vẫn chỉ cắn môi, không nói chuyện.
con ngươi Tiêu Đạc lợi hại nhìn chằm chằm Sài đại quản gia, trong giọng nói lạnh nhạt lộ ra không vui cực độ: Sài Hỏa, nói!
Sài đại quản gia hận không thể đào tâm lấy phế: Lão nô chỉ cùng Cố cô nương nói mấy câu, cái gì cũng không làm a!
Tiêu Đạc cười lạnh một tiếng: Sài Hỏa, ngươi vẫn nên đi biệt viện tiếp tục đợi đi.
**************************
Sài đại quản gia lại bị điều đi thôn trang, đối với A Nghiên mà nói là tin tức tốt, nhưng nàng thế nào cũng không cao hứng được.
Đến thôn trang, Sài đại quản gia vẫn làm chuyện phải làm a.
Vì thế, vẫn phải tính toán rời khỏi Tiêu Đạc, miễn cho Sài đại quản gia này nhìn mình không vui, sinh ra tâm tư hại mình.
Xe ngựa rộng lớn chạy trên đường nhỏ gập ghềnh hồi hương, dù có vững chắc cũng không tránh được xóc nảy, A Nghiên từ trong xóc nảy, nửa dựa ở trên đùi Tiêu Đạc, yên lặng nghĩ tâm sự.
Nếu Sài đại quản gia hôm nay nói thật, chính mình nếu rời khỏi Tiêu Đạc, có phải hắn không thể buông tha mình hay không?
Chuyện này nghe qua không thể tưởng tượng, bất quá A Nghiên đột nhiên nhớ tới chuyện từng xảy ra. Nhiều lần như vậy, mỗi một đời, chính mình chết thế nào cũng không thoát khỏi dính dáng đến Tiêu Đạc.
Nhưng đang khổ sở suy nghĩ, nàng nghĩ mãi không rõ, trong vãng thế, có một người như Sài đại quản gia sao? Nếu có, hắn ở trong nhân sinh của mình sắm vai gì?
Nhất thời xóc nảy, ý nghĩ choáng váng, cứ như vậy mơ màng ngủ, ai ngờ vừa nhắm mắt lại, trong mộng hiện lên một đôi mắt của Sài đại quản gia, mang theo máu nhìn chằm chằm mình, trong con ngươi kia tràn ngập thù hận, dường như chính mình làm cái gì khiến người người oán trách, nhất thời giật mình một cái, tỉnh lại.
Tỉnh lại nàng mở to mắt, đập vào mắt đó là con ngươi Tiêu Đạc đen như mực ôn nhuận, mang theo thân thiết, cứ như vậy nhìn mình.
Nàng hơi kinh ngạc, vì còn trong mộng, nhất thời không thể thoát ra, có chút không có cách nào lý giải, vì sao Tiêu Đạc kia hung tàn thô bạo, nhưng lại dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.
Tỉnh? Tiêu Đạc tới, dùng cái mũi cao thẳng cọ cọ trán nàng, thanh âm khàn khàn ôn nhu nói bên tai.
A Nghiên ngồi dậy, ngây ngô nhìn nhìn, đã thấy mình dĩ nhiên ghé vào trên đùi Tiêu Đạc, vẫn nằm sấp, nằm sấp đã lâu.
Nàng buông đùi hắn ra, nhìn bốn phía, thấy xe ngựa không đi nữa, không khỏi tò mò nhìn về phía Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc dường như nhìn ra A Nghiên nghi hoặc, nâng tay giúp A Nghiên vuốt tóc, cười nói: Ngươi vừa rồi vẫn ngủ, ước chừng ngủ ba canh giờ.
Ba canh giờ? A Nghiên không nghĩ tới chỉ nháy mắt mình thế nhưng ngủ lâu như vậy.
Này... Ba canh giờ, không phải hẳn là đã đến phủ Tiêu Đạc sao?
Tiêu Đạc giật giật hai cẳng chân thẳng tắp thon dài, ôn nhu nói: Xe ngựa đã đến phủ, chỉ còn chờ ngươi tỉnh.
A Nghiên không khỏi có chút kỳ quái, kéo màn xe nhìn ra, quả nhiên là vào phủ.
Nàng càng kỳ quái, không hiểu nhìn Tiêu Đạc, vì sao hắn không gọi mình tỉnh dậy?
Vì sao phải gọi dậy? Tiêu Đạc rất nhanh minh bạch tâm tư A Nghiên, đương nhiên hỏi lại như vậy.
A Nghiên nhất thời không còn gì để nói, cho nên, bởi vì mình đang ngủ, hắn cứ như vậy đợi ba canh giờ trong xe ngựa?