Tỉnh lại A Nghiên phát hiện chính mình biến thành động vật nhỏ được người thiên kiều bách sủng che chở toàn diện.
Vị Cửu gia này định ra một loạt quy củ. Thí dụ như các đại phu phải cách mỗi hai canh giờ tới bắt mạch cho A Nghiên, nếu lúc đó A Nghiên đang nghỉ ngơi, bọn họ nhất định phải rón ra rón rén dùng động tác không kinh động đến bắt mạch cho A Nghiên, nếu có một tiếng động, sẽ kéo ra ngoài đánh bản tử.
Thí dụ như bọn Mạnh Hán, phải một ngày mười hai canh giờ canh giữ ở ngoài cửa viện, không cho phép cái gì, cho dù là muỗi bay vào quấy rầy A Nghiên nghỉ ngơi, càng không thể có tiếng động tranh cãi ầm ĩ kinh hách đến A Nghiên, nếu Cửu gia phát hiện có gì bất mãn, Mạnh Hán, Ninh Phi đều bị phạt.
Về phần các thị nữ, xúm lại nơm nớp lo sợ. Ngày thường hầu hạ, hơi vô ý, sẽ rước lấy bất mãn của Tiêu Đạc, rồi chịu một phen trách phạt.
Thuốc này vì sao đắng như vậy? Tiêu Đạc tiếp nhận chén thuốc bọn thị nữ dâng lên, thử một ngụm rồi nhăn mày kiếm lại.
Nô tì cũng không biết... Thị nữ khiếp đảm nhìn Tiêu Đạc, vẻ mặt bức bách mơ hồ, nghĩ rằng thuốc không phải là đắng sao?
nấu lại! Tiêu Đạc hạ lệnh.
Một bên A Nghiên Khụ khụ khụ một phen, nâng tay lên ý bảo đưa đến.
Nàng hiện tại cổ họng khàn khàn, căn bản không có cách nào nói chuyện, chỉ có thể vẫy tay ra hiệu.
Đây là thuốc a, thuốc đắng dã tật, còn có thể không đắng sao? Lại nói nàng vừa rồi vừa ngửi đã biết, thuốc này là thích hợp nhất cho bệnh trạng của mình, cho nên nàng vội vẫy tay nhìn chằm chằm thuốc kia, tỏ vẻ chính mình muốn uống.
Ai ngờ Tiêu Đạc nhìn nàng một cái rồi, vội xoay người dỗ: “A Nghiên không phải sợ, thuốc kia không cho ngươi uống.
Nói xong quay đầu lại, càng bất mãn với thị nữ kia: Thuốc đắng như vậy, còn không đi ra đi!
thị nữ kia tè ra quần bứng thuốc rầu rĩ chạy đi.
A Nghiên xem thuốc tốt như vậy bị đưa đi, miệng lại không thể nói, trong lòng vừa ủy khuất vừa bi phẫn, trừng hai mắt đẫm lệ nhìn Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc ngồi bên cạnh nàng, sửa lại vẻ nghiêm khắc vừa rồi đối diện với thị nữ, lập tức mềm giọng: “A Nghiên ngoan, thuốc này rất đắng, ta lập tức bảo các nàng nấu lại một cái không đắng.
A Nghiên lắc đầu lại xua tay, trong miệng khàn khàn khàn khàn cố gắng phát ra âm thanh, nước mắt lưng tròng.
Tiêu Đạc đau lòng sờ sờ gò má nàng: Ngày mai thì tốt rồi.
A Nghiên lúc này lệ thực rơi xuống.
Nàng cùng nam nhân này bát tự không hợp, nhất định thế !
************************
Đã nhiều ngày trong miệng A Nghiên đều là mùi thuốc, tuy rằng thuốc này trải qua mấy làn tỉ mỉ chưng cất, lúc nấu cũng cố ý bỏ thêm mật đường, đến khi Tiêu Đạc cảm thấy không đắng , nhưng thuốc vẫn là thuốc, uống vào miệng nào có đa͙σ lý không đắng. Nàng bị bệnh thương hàn, lại qua một phen kinh hách, vốn thân mình đã bạc nhược, lại mấy ngày liền uống thuốc, khẩu vị đương nhiên không tốt.
Hiện trong phòng bếp lại thêm vài đầu bếp mới, xem ra trù nghệ đều cực cao, mỗi ngày biến đổi đa dạng món ăn, nhưng Tiêu Đạc cũng không quá hài lòng.
Bởi vì khẩu vị A Nghiên không tốt, ăn không vào.
A Nghiên ăn không vào, hắn liền cảm thấy không phải đồ ăn tốt.
Hắn đương nhiên là bất mãn, liền triệu tất cả người trong phòng bếp tới.
Người trong phòng bếp biết ngày đó Hàn Đại Bạch bị xử tử, một đám rụt cổ, sợ tới mức run rẩy e rằng không cẩn thận một cái liền đánh mất tính mạng.
Tiêu Đạc một thân hắc y, đứng nghiêng trước cửa sổ, lúc hắn nhìn thấy đám đầu bếp trong viện kia vẻ mặt kinh hoàng, bỗng nhiên ý thức được cái gì, hơi nhíu mày, quay đầu nhìn nhìn A Nghiên.
Sau khi bệnh nặng, A Nghiên nằm dựa trên ghế gài, trong tay thưởng thức một cái điền thực ngọc, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ngồi bên cạnh giúp nàng chải tóc. Nay nàng hết bệnh rồi, nhưng tóc không còn bóng như xưa, khô héo vàng hoe, sờ lên vừa khô vừa cứng. Bất quá A Nghiên cũng không thèm để ý.
Lúc này nàng sớm nhìn thấy đám đầu bếp quỳ ở bên ngoài kia, tất cả đều sợ hãi, bên ngoài tuyết rơi, bọn họ cũng không sợ lạnh, cứ quỳ như vậy.
Còn Tiêu Đạc đang quay đầu nhìn chính.
Con ngươi đen bình tĩnh, mang theo một chút nghiền ngẫm nhìn về phía mình.
A Nghiên cảm giác được ánh mắt Tiêu Đạc, bất quá nàng không ngẩng đầu, cứ như vậy ủ rũ nửa dựa trên sạp, phờ phạc ỉu xìu cúi đầu, tiếp tục thưởng thức khối điền thực ngọc.
Tiêu Đạc trầm mặc một lát, rốt cục ho nhẹ một tiếng, nói với nhóm đầu bếp trong viện: Hôm nay gia sẽ không phạt các ngươi, cũng sẽ không đánh các ngươi, nhưng bắt đầu từ ngày mai, các ngươi mỗi người đều phải làm đồ ăn sở trường nhất, đến lúc đó gia sẽ tự mình thử từng món, người nào làm tốt, tiền thưởng trăm lượng, nhưng người nào làm không tốt, liền phạt các ngươi tiếp tục quỳ.
Mọi người nghe thấy lời này, một đám đều kinh hỉ không thôi, bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới, nhân vật như Diêm La thế nhưng dễ dàng buông tha mình như vậy?
Tất cả vội quỳ tại chỗ tạ ơn Tiêu Đạc, một đám mang ơn chạy nhanh trở về phòng bếp làm đồ ăn mình sở trường nhất.
Tiêu Đạc hơi trầm ngâm, lại lệnh cho thị nữ mang giấy bút đến, đề bút viết chữ.
tư thế hắn viết chữ rất đẹp mắt, vận dụng ngòi bút như thần, múa như du long (rồng bay), bất quá một lát sau đã viết đầy một tờ.
Viết xong, hắn cầm đến trước mặt A Nghiên: “A Nghiên, xem đồ ăn này, ngươi thích món nào?
Hắn thanh âm dị thường mềm nhẹ, dường như gió xuân tháng ba thổi vào mặt, hắn đây là sợ dọa đến A Nghiên.
A Nghiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua tên đồ ăn, thấy đều là món quen thuộc, phần lớn là ngày xưa nàng làm cho hắn.
Nàng liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu.
Đừng ngớ ngẩn, các đồ ăn ngay cả không đến mức có độc, bất quá đều là nàng xảo diệu lợi dụng đa͙σ lý tương sinh tương khắc, làm ra phối hợp kỳ quái, người bình thường ăn, dù không sinh bệnh, nhưng thời gian dài, dần dần tiêu hao điệu tinh khí thần. Hiện tại chính mình bệnh nặng, lại muốn ăn đồ ăn đó sao?
“A Nghiên, đó đều là ngày xưa ngươi làm, Hà ŧıểυ Khởi không phải đã học xong rồi sao? Tiêu Đạc trong chuyện này tư duy phi thường đơn giản trực tiếp, A Nghiên đã thích làm đồ ăn này, nàng hẳn là cũng thích ăn.
A Nghiên xem thế này càng muốn khóc, yết hầu nàng khàn khàn lợi hại, lúc này cũng không có cách nào nói chuyện, chỉ có thể chỉ vào yết hầu, sau đó tê tê nha nha, liều mạng lắc đầu xua tay.
Tiêu Đạc đánh giá A Nghiên, nhíu mày nói: Ngươi không thích ăn cái này?
A Nghiên vội gật đầu, dùng sức gật đầu.
Nhưng mà ngươi phải ăn a. Tiêu Đạc nghiêm túc nhìn A Nghiên, phất áo bào ngồi xuống bên nàng: Ngươi muốn ăn cái gì?
A Nghiên hiện tại thật sự không có khẩu vị, cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cúi đầu xuống, lắc đầu.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bên cạnh rốt cục nhìn không được, bất đắc dĩ tiến lên, ôn nhu khuyên nhủ: Gia, nay cô nương bệnh nặng mới khỏi, dạ dày suy yếu, đồ ăn tầm thường sợ là không thể dễ dàng tiêu hoá, lúc trước Tôn đại phu kê cháo thuốc kia, ta xem cô nương có thể nuốt trôi, hay là thỉnh vị đại phu kia đến kê thêm mấy thứ?
Thật sự là vị gia này chưa từng có cảm giác sinh bệnh, hắn cho tới bây giờ cũng không quan tâm người khác nếu bị bệnh thì nên chiếu cố như thế nào, các đại phu chịu tội ở đây trước mặt vị gia này, thở mạnh không dám, sợ không cẩn thận nói không đúng ý hắn liền bị kéo ra ngoài đánh, lúc này người nào dám nói này nọ đâu.
Tiêu Đạc trầm ngâm một lát, lại sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của A Nghiên càng gầy hơn, rốt cục gật đầu đáp ứng.
Một ngày này, phòng bếp đưa tới là cháo lá dâu tì bà.
A Nghiên nhìn cháo này, bỗng chốc nhớ tới Hà ŧıểυ Khởi.
Hà ŧıểυ Khởi, từ ngày Hàn Đại Bạch gặp chuyện không may, nàng chưa từng gặp lại, bao gồm đầu bếp hôm đó quỳ ở bên ngoài, trong những người này cũng không có Hà ŧıểυ Khởi.
Hà ŧıểυ Khởi thế nào ?
A Nghiên cắn môi dưới, cẩn thận nhìn về phía Hạ Hầu Kiểu Nguyệt.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cười khẽ: Cô nương, ngươi có thích không? Đây chính là cháo lá dâu tì bà làm riêng cho ngươi, đầu bếp kia nói, cháo này có thể thanh nóng sinh tân, túc phế khỏi ho, còn kiện vị tiêu thực đấy.
A Nghiên nghe thấy lời này, trái tim nóng lên, cổ họng cũng có chút phát run.
Những lời này là lúc trước Hà ŧıểυ Khởi bị bệnh, chính mình cố ý chuẩn bị cháo cho hắn, lúc bảo đầu bếp nữ bưng qua nói như vậy. Hiện tại nói thế, như vậy cháo này tất nhiên là Hà ŧıểυ Khởi làm.
Xem ra Hà ŧıểυ Khởi đúng là bình yên vô sự.
Tiêu Đạc thấy nàng chỉ nhìn chằm chằm cháo kia, đi qua ngồi bên người nàng, tận lực nhẹ giọng hỏi: muốn ăn sao?
A Nghiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, gật đầu: Ân.
Thanh âm khàn khàn như trước, cơ hồ giống cát sỏi va chạm, bất quá đã khiến cho Tiêu Đạc như lấy được chí bảo.
Lập tức hắn tự mình bưng bát cháo lên đút cho A Nghiên.
A Nghiên ngẩng đầu lẳng lặng nhìn chằm chằm Tiêu Đạc đút cháo cho mình.
Hắn có dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân như được chạm khắc nên, đã nhiều ngày mệt nhọc nôn nóng cũng không giảm nửa phần, ngược lại khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ kia càng có nét. Mày xếch dài mị hoặc cũng không mất anh tuấn, đôi mắt hẹp dài ngày xưa luôn lơ đãng tản ra hơi thở lãnh liệt thâm trầm, bất quá lúc này lại tràn đầy mềm yếu ôn nhu, thật giống như bảo kiếm hàn quang bắn ra bốn phía trên gấm trắng.
Lúc này hắn cầm một cái thìa bạc tinh xảo, múc cháo đút cho mình.
Tư thế hắn cầm thìa có chút kỳ quái, nhìn qua nhiều lực mà nghiêm cẩn, cũng không giống bình thường.
A Nghiên nhịn không được nhìn thêm vài lần, rất nhanh liền minh bạch, kỳ thật đây là một tư thế cầm kiếm.
Hắn tuy rằng nhìn như phóng túng tùy tiện, nhưng hẳn từng khổ luyện kiếm pháp, võ công cũng rất cao, ngược lại chưa bao giờ dùng thìa đút cho người, mới có thể cầm thìa thành như vậy.
Trong lòng âm thầm thở dài, A Nghiên không khỏi nghĩ ngợi, lại nói tiếp, hắn thật sự là người may mắn thế gian ít có, từ nhỏ tuấn mỹ vô trù, thân phận tôn quý, lại có một hoàng đế phụ thân dung túng hắn, hắn muốn cái gì liền cho cái đó.
Cũng trách không được dưỡng ra một tính tình cuồng vọng bất thường.
Nếu là người bình thường, lớn lên như vậy, nói không chừng ngày nào đó sẽ rơi vào hố, nhưng mà vị gia này có thể xuôi gió xuôi nước đi lên đế vị.
Tiêu Đạc cẩn thận múc một thìa cháo, trước đưa đến môi thử một ngụm, dường như cảm thấy có chút nóng, hắn nhíu mi, thổi mấy hơi, đợi đến cháo không còn nóng, mới đút cho A Nghiên.
A Nghiên nhu thuận hé miệng, ăn.
Lúc Tiêu Đạc lại múc thìa thứ hai, nàng nhịn không được lại đánh giá Tiêu Đạc. môi Tiêu Đạc rất mỏng, giống một lưỡi dao, lời nói khi thì khắc nghiệt lạnh lẽo, khi thì âm lãnh thô bạo, thật sự là có thể khiến người tức chết, đem người dọa chết.
Bất quá hiện tại phiến môi này, lại dường như thu liễm sắc nhọn, thế nhưng vì mình ở đây thổi cháo.
Trong lòng âm thầm cảm khái nghĩ người này từ nhỏ tôn quý, không biết bao nhiêu nô bộc hầu hạ, hắn sợ là chưa bao giờ trải qua chuyện hầu hạ người ăn cháo đi?
Đang nghĩ tới đây, Tiêu Đạc đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi tối tăm mà thanh lãnh cứ như vậy nhìn nàng: Thế nào không ăn ?
A Nghiên hơi giật mình, mới nhớ tới chính mình nhìn Tiêu Đạc đến nhập thần, thế nhưng quên ăn. Nàng lúc này cũng không dám để Tiêu Đạc có hiểu lầm, miễn cho hắn cho rằng mình có cái gì bất mãn đối với cháo lá dâu tì bà, rồi lấy cháo đi, lập tức vội vàng nháy nháy mắt, há to miệng tròn tròn:
A —— nàng muốn ăn!
Tiêu Đạc thấy nàng ngẩng mặt, chẳng những há miệng nhỏ tròn lên, còn vươn đầu lưỡi làm bộ dáng chờ ăn, khẽ nhếch mi, bỗng chốc nở nụ cười.
đầu lưỡi nàng cũng không giống bình thường, màu sắc có chút phấn nộn, hình dạng cũng có chút đẹp mắt, lúc này nàng há to miệng như vậy, khéo léo nhu thuận, tựa như chim nhỏ vừa nở mở to ánh mắt ngây thơ chờ thức ăn.